Minh Thiên Hạ


Tiền Đa Đa nhân lúc Phùng Anh nghỉ tay đưa đĩa thịt để giành nãy giờ, còn rót ít rượu gạo hâm nóng đưa cho nàng, sau đó mới nói với Vân Chiêu: “ A Anh thật đáng thương.”Vân Chiêu mồm đầy thịt nói tỉnh bơ:” Bà bà biết lý lẽ, trượng phu yêu thương, con cái hiểu chuyện, giờ cả tỷ muội cũng nhường nhịn, đáng thương chỗ nào?”Tiền Đa Đa vờ vịt lau khóe mắt: “ Nữ nhân phải có nhà mẹ đẻ, thiếp thân lúc rảnh rỗi có thể tới nhà Thiểu Thiểu tác oai tác quái, sau đó đắc ý trở về, A Anh không có cơ hội đó, chẳng phải đáng thương sao?”Vân Chiêu nuốt ực một cái: “ Phùng Anh có thể tới nhà Thiểu Thiểu tác oai tác quái mà, nơi đó có Sở Sở còn gì, tới đó đánh mấy đứa nhóc cũng hay lắm.”Thấy Phùng Anh cúi đầu ăn chẳng nói gì, Tiền Đa Đa đưa tay vỗ một cái: “ Đang nói giúp cô kìa, sao làm như chỉ biết ăn thôi vậy, có giỏi thì len lút trốn vào một góc mà khóc đi, đừng bày cái mặt u ám ra đây.”Phùng Anh ngẩng đầu, đau khổ nói:” Bọn họ tạo phản rồi, ta còn nói gì được chứ.

Ta luôn hi vọng Mã Tường Lân có thể nhẫn nhịn được, qua được ải này, ta sẽ cố gắng bồi thường cho họ, nhưng họ làm ta thất vọng ...”Vân Chiêu đặt xâu thịt nướng xuống:” Các nàng định làm gì thì mau làm đi, đợi đại quân của Cao Kiệt bố trí xong thì ta cũng không thể ngăn họ lại đâu.

Lần này mục đích của Cao Kiệt là bình định Xuyên Tây, tất cả tập đoàn cản trở hắn đều nằm trong phạm vi đả kích.

Tên đó giống Lý Định Quốc, đều là cường đạo đời đầu, rất thích giết chóc.”Phùng Anh lắc đầu: “ Đó là vận mệnh của họ, thiếp dù cứu bọn họ một lần, lần sau họ còn phản loạn thì thiếp không còn lập trước nào nữa.”Vân Chiêu hỏi lão bà quá hiểu chuyện này:” Thế nàng làm thế nào?”Phùng Anh khó xử:” Tần tướng quân sẽ đi Xuyên Tây một chuyến, đưa Mã Tường Lân, Tần Dực Minh tới Ngọc Sơn thỉnh tội.”Vân Chiêu gật gù:” Biện pháp này không tệ, tiền đề phải là quan viên bị bắt bình yên, đồng thời hắn chưa gây ra món nợ máu nào, nếu phạm bất kỳ điều nào, dù tới Ngọc Sơn Thỉnh tội cũng không thoát khỏi cái chết rồi.”Phùng Anh hiểu giới hạn ấy:” Chỉ cần Tần tướng quân tới Xuyên Tây, phản loạn dừng ngay.”“ Phản loạn dừng không có nghĩa là ngừng dẹp loạn, ngoài ra ta cũng không cho rằng Tần tướng quân có thể thuyết phục được nhi tử và đệ đệ bà ấy dừng lại đâu.

Với lại theo tình báo tổng hợp lại thì khả năng là bọn chúng thông đồng với người Ô Tư Tàng ở Xuyên Tây, tranh đoạt phía nam Ô Tư Tàng, né tránh chúng ta, tự lập quốc.” Vân Chiêu thấy nàng nghĩ đơn giản rồi:” Mưu đồ lớn như thế, quyết không có chuyện Tần tướng quân dùng lời lẽ thuyết phục được, một khi hai bên sinh xung đột, e có chuyện bi thảm xảy ra.”Nghe trượng phu nói vậy, sắt mặt Phùng Anh tái nhợt:” Tần tướng quân rời Thạch Trụ đi Xuyên Tây năm ngày rồi.”Đáng lẽ Tần Lương Ngọc đã bị cuốn vào chuyện này rồi, muốn bình an rút lui rất khó.Công lao ngày xưa chẳng thể cứu được bà, lòng trung thành ngày xưa không cứu được bà, cả tuổi cao chẳng cứu được bà, nhưng nhi tử và đệ đệ bà tạo phản, bất chấp an nguy của bà, Vân Chiêu lại có đầy đủ lý do tha thứ cho bà.Vì điều này chứng tỏ là bà đã bị gia tộc vứt bỏ.Góc độ nhìn vấn đề của hoàng đế luôn quái dị như vậy đấy.Bởi thế Vân Chiêu trả lời văn thư của Cao Kiệt về cách xử trí Tần Lương Ngọc và Mã thị, Tần thị ở Thạch Trụ là … không được giết Tần Lương Ngọc.Y cũng hi vọng vị nữ anh hùng cân quắc không thua đấng nam nhi này có được kết quả tốt, cho nên phê duyệt xong bảo Trương Tú đi báo cho Phùng Anh một tiếng để nàng yên tâm.Cả vùng Thạch Trụ có thể khiến Phùng Anh đau đáu trong lòng là vì lão tướng quân đã nuôi nàng như tôn nữ này thôi.Phùng Anh sau khi nghe Trương Tú chuyển lời liền phái sáu mươi hắc y nhân vào Thục, nàng mong những người này có thể đưa lão tướng quân tới Ngọc Sơn, hưởng vài năm cuối đời yên tĩnh.Còn hoàng đình Lam Điền sau khi xác định ý đồ của Mã Tường Lân, Tần Dực Minh thì quyết định xua đuổi là chính, diệt trừ là phụ, không phải vạn bất đắc dĩ không hại mạng hai người này.Bởi vì chỉ có thế hoàng đình Lam Điền mới có lý do bám theo bước chân họ mở mang bờ cõi, thủ đoạn này từ xưa áp dụng với Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung đã vô cùng thuần thục rồi.Ô Tư Tàng là vùng đất cao, nhiều nơi không thích hợp cho con người cư trú, nhưng xung quanh lại toàn là vùng đất ẩm thấp, Vân Chiêu thấy con người đem cao nguyên Ô Tư Tàng như thần là sùng bái là được.Còn cư trú thì ở dưới núi vẫn tốt hơn.Nay người Anh, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nhã, Hà Lan, Pháp đang lũ lượt kéo tới Ấn Độ, vùng đất bị thổ vương thống trị, Vân Chiêu cũng suy nghĩ xem có nên tiến vào phía bắc Ấn Độ hay không.Tạng Nam không thích hợp hành quân quy mô, nhưng làm điểm bổ sung tiếp tế thì không tệ.Xét về mặt này có thể thấy hai người Mã Tường Lân, Tần Dực Minh có tầm nhìn hơn hai kẻ tự đâm đầu vào đường cùng như Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung.Bọn họ biết ở quá gần Vân Chiêu chính là cái tội.Đối với yêu cầu mà hai người bọn họ gửi tới, Vân Chiêu chấp nhận điều kiện dùng quân khí để đối lấy quan viên Lam Điền bị bắt ...!Nếu được, Vân Chiêu còn muốn chịu thiệt một chút.Trương Quốc Trụ xem xong văn thư Vân Chiêu phê duyệt, lập tức lĩnh hội, cũng phê đồng ý, còn thêm một câu ...!Bất kể thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho quan viên Lam Điền, bất kể đối phương ra điều kiện gì, đều ưu tiên thỏa mãn ...!Hết thảy đặt an toàn quan viên lên hàng đầu, nhớ kỹ.Văn thư được Vân Chiêu, Trương Quốc Trụ phê duyệt không lâu liền được đăng trên Nhật báo Lam Điền, Vân Chiêu tin hai tên đó sẽ được nước lần tới, đòi hỏi Đại Minh nhiều hơn.“ Đây là sỉ nhục của quân nhân.” Vân Dương tay cầm tờ báo đùng đùng nổi giận tới tìm Vân Chiêu:Vân Chiêu không thèm để ý tới cơn giận của hắn:” Có khoai lang không, hôm nay trẫm muốn ăn.”Vân Dương ngớ người, sau đó tiếp tục nổi giận:” Hôm nay thần tới tìm bệ hạ không phải xin quân phí, nên không có khoai lang đâu.”Vân Chiêu thất vọng:” Không có khoai lang thì xéo.”Vân Dương còn thất vọng hơn:” Kẻ địch dùng người của chúng ta uy hiếp chúng ta, nếu chúng ta khuất phục, chuyện như thế sẽ không bao giờ chấm dứt.

Bệ hạ, lúc này phải chém đầu Mã Tường Lân, Tần Dực Minh để răn đe thiên hạ.”“ Nếu bệ hạ lo cho an nguy quan viên, có thể lấy tộc nhân Mã thị, Tần thị ra trao đổi, không thì có thể phái tinh binh đột kích doanh trại địch cứu người.”“ Dù thế nào cũng có tổn thất nhất định, nhưng mạt tướng thây đáng lắm, những quan viên đó dù chết hết cũng không trách chúng ta.

Khuất phục thế này thực sự mất mặt Đại Minh, để người đời cười hoàng đình chúng ta nhu nhược vô dụng.”Vân Chiêu cau mày:” Ngươi nói chuyện với trẫm thế à?”Vân Dương hôm nay nóng máu, không biết giữ gìn gì nữa:” Bệ hạ làm việc không ổn, chẳng lẽ không cho thần khuyên can hay sao?”Vân Chiêu chán nản cúi đầu xuống tiếp tục phê duyệt văn thư, Vân Dương còn định nói tiếp, đột nhiên có hai bàn tay đặt lên vai hắn, chưa kịp phản ứng thì người đã nhũn ra, bị người ta kéo khỏi thư phòng.Vân Dương không phải vừa, nhất thời không phòng bị nên thất thủ, vừa ra khỏi phòng, đối phương hơi lơi tay một chút, hắn nhanh như cắt xoay người kéo ngã một người, nhào lên người còn lại vung nắm đấm định đấm, vừa nhìn rõ mặt người kia tức thì khựng lại.“ Á à quân bất hiếu, dám đánh gia gia.

“ Tức thì hai hắc y nhân đấm đá Vân Dương một trận nhớ đời:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui