Minh Thiên Hạ


Mọi chuyện diễn ra đúng như trông đợi, Hàn Lăng Sơn nhìn đám đông tách ra hai bên để Tôn Quốc Tín rời đài cao đi về phía mình, cười híp mắt nói: “ Lam bảo thạch nhờ ngươi nộp lên quốc khố nhé, sau này rảnh rỗi thì tới kho báu của bệ hạ ấy, nơi đó có nhiều thứ trí tuệ đang đợi ngươi.”Tôn Quốc Tín không để ý mấy lời mỉa mai đó, nụ cười tựa như gió thoảng mây bay, cười không phải cười: “ Ngươi biến thành chủ nô lớn nhất Lạp Tát rồi, giờ tiếp theo làm gì đây?”“ Ta có một nghìn hổ lang làm mũi nhọn, ngươi có một vạn nô lệ làm trường kiếm, khống chế Lạp Tát, giết sạch quan viên, quý tộc nơi này.”“ Giết chóc quá nhiều sẽ khiến ngươi thành kẻ thù của số đông đấy.”Hàn Lăng Sơn cười lạnh: “ Cái thế giới rách nát này, nếu ngươi không đập nát nhó xây dựng lại thì làm sao lòng người thực sự hướng về Lam Điền được.”Tôn Quốc Tín buông tiếng thở dài hiếm hoi, thần thánh rốt cuộc không thể tách rời thế tục, nói cho cùng không có niềm tin của tín chúng thì thần thánh cũng chẳng có thần thông gì: “Cẩn thận đấy.”Nói rồi phiêu diêu rời đi trong gió tuyết, chỉ để lại đám nô lệ đã đứng lên nhảy nhót reo hò cùng với Hàn Lăng Sơn đang cười như ma vương.Nô lệ tiếp tục làm việc, dùng dùi đục mặt đất, lần này một nhát búa đập xuống đồng đều như một, tiếng hát không còn ai oán buồn thương mà cao vút tận chân trời.Đến tối ăn cơm, nô lệ phát hiện miếng bơ đặt trong chậu gỗ cực lớn.Đó là đãi ngộ của con người.Mà con người thì lòng tham vô tận.“ Ta muốn uống chút sữa trâu.”“ Ta cũng thèm thịt khô quá, lần trước ở nhà Khang Trạch, ta nhìn thấy rất nhiều thịt khô.”“ Ta muốn uống trà bơ.”“ Nhà Khang Trạch cái gì cũng có, nhiều lắm, thị nữ của bọn chúng uống thừa còn đổ đi cơ mà.”“ Ai biết nhà Khang Trạch ở đâu không?”Một nô lệ đứng dậy, chỉ một tòa thành bảo rất lớn ở dưới núi: “ Ở kia kìa, nhưng mà nhà hắn nuôi nhiều võ sĩ lắm, không vào được đâu.”“ Nhiều bằng chúng ta không?”“ Đúng đúng, chúng ta sợ gì đám võ sĩ chỉ biết ăn với chơi đó, bọn đó hèn nhát lắm.”“ Tối nay chúng ta đi.”“ Này này, ăn ít thôi, để bụng tối tới nhà Gia Khang ăn thịt khô.”Người nghèo giàu lên đột ngột không phải là quá trình thoát nghèo nên có, nói một câu mà rất nhiều người không thích nghe, tài phú tích lũy phải là quá trình song hành với tu dưỡng của một người mới tốt.Nếu không đây là một thứ nguy hiểm cho cả người sở hữu tài phú lẫn người xung quanh, nhất là ở cái thế giới còn chưa hình thành nhận thức pháp luật thế này.Tương tự, giải phóng nô lệ cũng nên có một quá trình, nếu không thì chẳng khác nào đột ngột tháo xích cho một con thú dữ tràn ngập thù hận.Đối với người Ô Tư Tàng mà nói, được tháo còng chân còng tay, là được tự do, có miếng bánh ăn là có cuộc sống tốt lành.Đến khi được Phật Sống Mạc Nhĩ Căn cởi bỏ luôn cả trói buộc trong lòng, bọn họ coi mình là loại người sánh ngang với quan viên, địa chủ rồi.Những người chưa bao giờ có được sự tôn trọng, đột nhiên nắm trong tay quyền lực, sẽ lớn gan suy đoán thứ mình có thể làm với quyền lực này.Quan viên có thể tùy ý chặt chân tay móc mắt cắt tai họ, tùy ý lăng nhục nữ nô, có thể làm bất kỳ những gì mình muốn.Không có giai cấp bình dân, bọn họ không coi mình là bình dân, vậy nên họ tất nhiên họ coi mình cũng thuộc tầng lớp quan viên rồi, cũng có thể làm hành động tương tự.Ở Ô Tư Tàng, tiêu chí quan trọng nữa cửa người tự do là có thanh đao.Chuyện này rất dễ dàng, Hàn Lăng Sơn vì chúc mừng những nô lệ mới có được tự do này bằng cách tặng đao cho họ.Người Ô Tư Tàng rất thích những thanh đao này.Khi trời tối, Hàn Lăng Sơn xách một vò rượu đứng trên một tảng đá, nhìn người Ô Tư Tàng kết thành từng nhóm đàng hoàng rời doanh trại, không lén lút trốn đi như trước.Vì cảnh tượng này, hắn nâng vò rượu uống một ngụm.Khi bảo lũy nhà địa chủ Khang Trạch ở dưới chân núi bắt đầu huyên náo, hắn uống ngụm nữa, khi ánh lửa bốc lên, hắn lại nâng vò rượu, rồi tiếng chém giết vang vọng sơn cốc, hắn uống ngụm thứ tư ...Vò rượu vào bụng, Hàn Lăng Sơn đã hơi say, đứng dưới ánh trăng trắng tới hơi say, ném vò rượu lên cao, mượn hơi men vung đao chém một phát vỡ làm đôi ...Con mãnh thú ăn thịt người được hắn thả ra rồi, tin rằng tới sáng mai thôi, thành Lạp Tát yên bình rất nhiều năm sẽ thành địa ngục nhân gian.Lịch Tạng tháng ba ngày 15, ngày lễ A Di Đà Phật, Thích Ca Mầu Ni niết bàn, xuân phân, trong ngày đó nếu làm việc thiện sẽ được lợi ích gấp ngàn lần, nếu làm việc xấu sẽ bị trừng phạt gấp ngàn lần ...Cũng trong đêm hôm đó, hơn vạn người Ô Tư Tàng mang đao xông vào Lạp Tát không có chút phòng bị nào.Không có điển tịch nào của Ô Tư Tàng ghi lại chuyện xảy ra trong đêm đó, cũng không có bất kỳ truyền thuyết dân gian nào liên quan tới đêm đó, chỉ có trong tiếng ca thê lương của người hát rong mơ hồ nghe thấy ....Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ nhìn nhau không nói.Thức ăn trước mặt họ đã nguội cả rồi, bất kể là Tiền Đa Đa hay bí thư Trương Tú đều không tới quấy nhiễu họ.Vân Chiêu đẩy văn thư tới phía trước: “ Hay là ngươi xử lý đi.”Trương Quốc Trụ đẩy lại: “ Chuyện này quá lớn, chỉ bệ hạ gánh được thôi.”Thực sự là chuyện quá lớn.Trong một đêm mà Lạp Tát chết hơn bốn vạn, chưa nói những nô lệ kia ngay cả hai cung của Phật Sống A Vượng cũng đốt sạch.Áp ức dồn nén trong lòng người Ô Tư Tàng hơn nghìn năm phát ra, không bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản nôi nửa.Vân Chiêu tức giận mắng: “ Tên vương bát đản Hàn Lăng Sơn xưa nay đều thế, hắn chỉ thích khơi chuyện rồi phủi tay cho người khác chùi đít hộ hắn.”Chứ còn sao, xét lại chuyện Hàn Lăng Sơn đã làm, chửi thế không sai.

Ở Liêu Đông, hắn đem đám dã nhân vào nơi phát tích của Kiến Nô, sau đó cung điện rừng rực cháy đi mất.

Ở đông nam, hắn giết Trịnh Chi Hổ, để mặc vùng Bát Mân hỗn loạn tranh giành quyền lực, một mình quay về Lam Điền ...!bây giờ, hắn khơi lên hỗn loạn ở Ô Tư Tàng.Trương Quốc Trụ thở dài không thôi: “ Đám nông nô đó thủ đoạn quá tàn bạo, e là trong vòng mười năm cao nguyên Ô Tư Tàng khó mà yên ổn được.”“ Tất nhiên rồi, bọn họ bị áp bức thê thảm bao nhiêu thì ắt phản kháng kịch liệt bấy nhiêu.”“ Bách tính sinh sống trên cao nguyên không dễ dàng, trải qua lần bạo loạn này, chẳng biết bao giờ cuộc sống mới khôi phục.”Vân Chiêu do dự một chút cầm chén rượu lên:” Có khi, vậy cũng tốt.”Trương Quốc Trụ im lặng một lúc cầm chén rượu lên ngửa cổ uống cạn: “ Bệ hạ hời hợt một câu đã xác định cả tội ác tày trời như vậy, thần là tướng quốc xem ra sau này cần có trái tim mạnh mẽ hơn.”“ Thứ thuộc về lịch sử hãy để lịch sử phán xét là được rồi.

“ Vân Chiêu cầm văn thư ném vào bồn lửa: “ Ta tin có Tôn Quốc Tín ở đó, Ô Tư Tàng rồi sẽ bình yên lại, công tội khó nói nhất thời.“ Không thể, quyền lực Ô Tư Tàng không thể chuyển từ tay lạt ma này tới tay lạt ma khác được, dù đó có là Tôn Quốc Tín.

“ Trương Quốc Trụ đã có quyết định:” Quốc tướng phủ sẽ phái đội công tác tới, nếu không những kẻ cầm đầu đám nô lệ giết đỏ mắt rồi sẽ thành những kẻ thống trị mới, có khi sinh ra những kẻ như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, nếu cục diện đó xảy ra, nỗ lực của chúng ta sẽ thành uổng phí, máu trên cao nguyên Ô Tư Tàng cũng chảy một cách vô nghĩa.”Trong lúc hai ngươi nói chuyện lửa trong bồn bùng lên chốc lát, đem tập văn thư dày biến thành tro tàn, chỉ còn lại những sợi chỉ đỏ, giống linh hồn đang cháy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui