Minh Thiên Hạ


Tổ Đại Thọ ho dữ dội, ngày xưa vóc người cao lớn vì cơn ho liên miên mà thành lom khom.Ngô Tam Quê đứng bên cửa sổ, nhìn đôi chim én đùa giỡn dưới mái hiên tới nhập thần.Ngô Tương ngồi dựa vào giường gấm, tay cầm cái tẩu thuốc dài, miệng lép bép hút thuốc.“ Chim én vào nhà là chuyện tốt.

“ Khó khăn lắm mới dứt được cơn ho, Tổ Đại Thọ cố nặn ra nụ cười, tuổi ông ta đã rất cao rồi, sức khỏe hư nhược, không chống trọi lại được cái thời tiết khắc nghiệt ở Liêu Đông nữa:“ Đi thôi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

“ Ngô Tương đáp lại bằng một câu chẳng hề liên quan gì cả, ký thực đây cũng là nguyên nhân khiến ba người im lặng nãy giờ:“ Cữu cữu trước kia không khuyên ngươi đầu hàng Mãn Thanh là vì còn có Lý Hồng Cơ, nay Lý Hồng Cơ sắp bại vong tới nơi, nhưng tướng môn Liêu Đông vẫn phải sống tiếp.

“ Tổ Đại Thọ cũng hướng về phía Ngô Tam Quế nói: “ Ngươi vì cữu cữu mà không thể lựa chọn Lam Điền, nay ngươi cũng không còn lựa chọn nào nữa, ta biết, ngươi không muốn quy thuận Mãn Thanh, nhưng muốn sống thì chẳng thể nghĩ nhiều:”“ Kỳ thực cháu rất hâm mộ Lý Hồng Cơ.

“ Ngô Tam Quế rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng lại nói một câu không ra đầu đuôi gì:“ Hâm mộ hắn làm gì, chỉ là một tên tặc khấu thôi.

“ Ngô Tương tức giận mắng nhi tử:“ Ít ra thì hắn sống thống khoái.”“ Khụ khụ khụ ...!“ Tổ Đại Thọ lại ho một tràng:” Sống thống khoái làm gì, quan trọng là sống, nói ra câu này ngươi sẽ coi thường cữu cữu, nhưng ngươi nghĩ xem, bao nhiêu anh hùng hảo hán vùi thân ở Liêu Đông rồi? Họ từng hào quang muôn trượng, rồi thì sao?”“ Tiếng tăm có thối mấy, nhưng vẫn sống thì hơn, Trường Bá, vạn vạn lần đừng hành động theo cảm tính, tướng môn Liêu Đông chúng ta không đủ vốn liếng để tự lập.

Nơi này còn tới tám vạn tướng sĩ, thân tộc, ngươi không thể vì sai một ly mà khiến toàn bộ chết không có đất chôn.”Ngô Tam Quế lãnh đạm nói:” Đây là ý muốn của toàn bộ tướng môn Liêu Đông à?”Ngô Tương có chút sợ hãi đứa con bá đạo này, thấy hắn nhìn về mình, cố lắm mới giữ được uy nghiêm của người cha:” Đúng thế.”Ngô Tam Quế ngửa mặt cười ha hả:” Sống lưng của tướng môn Liêu Đông bị người ta đánh gãy rồi, hay là phụ thân, cữu cữu dẫn họ quy thuận Kiến Nô đi, con dẫn thê nhi với một đàn dê tìm hoang nguyên, mai danh ẩn tính sống qua ngày.”“ Nói bừa.” Ngô Tương vỗ giường gấm:” Lúc này còn mong cha ngươi và cữu cữu ngươi chinh chiến sa trường à?”Ngô Tam Quế nhìn cái đầu trọc lóc giữa đỉnh đầu nhô ra cái bím tóc hết sức nực cười của Tổ Đại Thọ:” Tóc của cữu cữu thật xấu.”Tổ Đại Thọ hai lần đầu hàng Mãn Thanh, sớm cạo đầu để tóc kiểu Mãn Thanh, cười khổ:” Cữu cữu già rồi, da mặt dày, sống thế nào cũng được, ngươi còn trẻ, không cần chà đạp bản thân, để cữu cữu xin Nhiếp chính vương cho ngươi khỏi phải cạo tóc.”Ngô Tương sờ mái tóc hoa râm của mình:” Cha cạo tóc, con không cần.”Ngô Tam Quế cười lạnh:” E là người ta muốn con kìa.”Sự thực là như thế, lúc này còn thể diện gì nữa, Tổ Đại Thọ ho mấy tiếng:” Ài, cháu mới là cột trụ của tướng môn Liêu Đông, đúng là không cạo không thích hợp.

Trường Bá, kỳ thực cạo tóc có sao, mùa hè mát lắm.”Đúng lúc này ngoài cửa có người vội vàng chạy vào, từ xa nhìn thấy Ngô Tam Quế đứng bên cửa sổ, nói vội:” Bẩm tướng quân, đại quân Lý Hồng Cơ đột nhiên áp sát quân ta.”Ngô Tam Quế tức thì nhảy qua cửa sổ hỏi:” Tiên phong là ai?”“ Hác Diêu Kỳ ạ.”“ Lệnh ba quân lập tức cảnh giác, phái sứ giả tới chỗ Hác Diêu Kỳ hỏi xem hắn có ý gì.”Thám báo thi lễ đi ngay, Ngô Tam Quế cũng quay đầu về phòng nói:” Con đi xử lý công vụ.”Ngô Tương xua tay:” Đi mau, đi mau.”Trong phòng chỉ còn lại hai người.“ Đệ thấy Trường Bá liệu có đồng ý không?”Tổ Đại Thọ thở dài:” Nó có lựa chọn à? Chúng ta cũng làm gì có lựa chọn? 20 năm qua xảy ra quá nhiều việc, thế đạo thay đổi quá nhanh, không còn nhìn thấu nữa.

Đại Minh sa sút, Kiến Nô trỗi dậy, người Mông Cổ bị giết sạch, Lý Hồng Cơ hùng hùng hổ hổ, ngồi ngài vàng chưa mấy ngày lại bỏ chạy, Lam Điền bất ngờ vọt lên lấy thiên hạ, giờ Kiến Nô cũng e sợ, đi sai một bước là rơi xuống vực sâu muôn trượng.”Ngô Tương do dự:” Chúng ta thử ý Lam Điền thế nào?”“ Không cần nữa, đệ làm nhiều rồi, nhưng bất kể làm gì, bên đó cũng không mảy may có phản ứng.

Huynh nhìn hoàng đình Lam Điền xem, có ai chúng ta quen biết không? Tiền Khiêm Ích, Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt vót nhỏ đầu chui vào hoàng đình Lam Điền, có thấy bóng dáng của họ không? Đừng nghĩ nữa, Vân Chiêu là hoàng đế hoàn toàn khác, y không cần người cũ .”“ Đúng là có nhà không thể về, có nước chẳng thể quay lại.”Chim én ríu ra ríu rít bay vòng quanh, rốt cuộc tìm được chỗ vừa ý, bắt đầu xây tổ.Hai ông gia ngây người ngồi nhìn chúng bận rộn, hồi lâu không nói gì.Buổi chiều Ngô Tam Quế quay về, giáp chưa kịp cởi đã nói:” Hác Diêu Kỳ bị Lý Hồng Cơ vứt bỏ rồi, hắn muốn kết minh với chúng ta.”“ Cái gì?” Tổ Đại Thọ giật mình:” Vì sao hắn lại bị vứt bỏ?”“ Theo như lời sứ giả, Hác Diêu Kỳ không muốn theo Lý Hồng Cơ tới phương bắc tìm đường sông, nên muốn kết minh với chúng ta, tiếp tục ở lại Liêu Đông.”Ngô Tương hỏi ngay:” Hắn có bao nhiêu quân?”“ Vốn có năm vạn, sau khi quyết liệt với Lý Hồng Cơ, có hai vạn bỏ đi không rõ tung tích, còn lại chưa tới ba vạn.”Nhiều quá không tốt, ít quá thì liên minh không ích gì, con số này là vừa vặn, Tổ Đại Thọ hỏi:” Trường Bá, cháu ra sao?”“ Án binh bất động!”“ Hả?”“ Không giải thích, không trả lời.

Lý Hồng Cơ không muốn nội chiến tiêu hao binh mã của mình nên đẩy vấn đề cho chúng ta, tội gì giải quyết thay hắn, thế nên cứ ngồi nhìn bọn chúng làm trò với nhau rồi tính sau.”Khi ba người Ngô Tam Quế quyết định lấy bất biển ứng phó vạn biến thì Hác Diêu Kỳ như con kiến bỏ trên chảo nóng, xoa tay đi qua đi lại trong quân trướng, thi thoảng nhìn ra ngoài.Hai ngày trước hắn không nhận được quân lương lão doanh phát cho, hắn biết chuyện không lành, phái người đi tới lão doanh hỏi, đáp án làm hắn lạnh toát.Không ngờ rằng vào lúc chết người này lại phát hiện ra hắn ngầm thông đồng với Vân Chiêu.May là Lý Hồng Cơ còn nể chút tình nghĩa cũ, không phái binh diệt hắn, còn gửi một lá thư, múc mừng hắn có chỗ dựa tốt, hi vọng hắn thuận buồn xuôi gió, công hầu muôn đời.Hắn vội vàng phong tỏa tin tức, nhưng không ăn thua, trong một đêm năm vạn quân mất đi hai vạn, số còn lại cũng cực kỳ bất an.Khiến Hác Diêu Kỳ sợ nhất là, đám hắc y nhân vốn ẩn mình trong quân hắn cũng biến mất rồi, phái người đi tìm thế nào cũng không ra.Vậy là Vân Chiêu cũng vứt bỏ hắn.Trời sập mất rồi, đến giờ Hác Diêu Kỳ vẫn không hiểu vì sao mà trong một đêm thôi hắn thành chó hoang vô chủ.Cùng lúc ấy có hơn hai vạn nhân mã được một đám hắc y nhân suất lĩnh giương cờ Lam Điền, ngang nhiên đi qua doanh trại Lý Cẩm, Lý Quả, Lưu Tông Mẫn, cuối cùng tới Ma Thiên Lĩnh.Hai vạn ba nghìn người tự buông vũ khí, ngồi khoanh chân ở quân giáo trường, tiếp nhận Lý Định Quốc kiểm duyệt.Trương Quốc Phượng ngồi sau cái bàn, xử lý chuyện văn thư, hỏi thủ lĩnh hắc y nhân Trần Tử Lương:” Hác Diêu Kỳ cũng không có trong danh sách tiếp nhận sao?”Trần Tử Lương mặt lạnh tanh đáp:” Hàn lão đại chỉ lệnh theo điều lệ mà tiếp nhận, không có ai đặc thù.”Trương Quốc Phượng lấy làm lạ:” Rốt cuộc hắn đã làm gì?”Trần Tử Lương lấy ra cuốn sổ dày:” Xem tướng quân xem, đây là chuyện bất pháp mà Hác Diêu Kỳ làm sau khi quy thuận Lam Điền ta, giết 425 người, trong đó cưỡng bức tới chết 36 phụ nhân, cướp bóc hơn sáu nghìn ba trăm lượng vàng ...”“ Hắn làm những chuyện đó, các ngươi không ngăn cản à?”“ Hắc y nhân chỉ có quyền giám sát, không có quyền can thiệp.”Trương Quốc Phượng gật đầu:” Phong tỏa tin tức, đừng để người ta biết Hác Diêu Kỳ là người của chúng ta.”Trần Tử Lương thản nhiên nói: “ Lam Điền chúng ta vốn chưa từng có tên gian tế nào tên Hác Diêu Kỳ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui