Hậu Xuân đem một tờ giấy trải lên rượu, đợi giấy hút no rượu rồi liền cẩn thận dùng hai tay nhấc lên, cuối cùng chuyên chú trải lên mặt Từ Xuân Phát.Đầu Từ Xuân Phát được cố định, không cử động được, nhìn giấy chụp lên mặt, chỉ còn cách ra sức thổi.Giấy bị thổi một cái lỗ lớn, Hậu Xuân chẳng để ý, lại lấy một tờ giấy nửa tiếp tục trải lên rượu, đợi hút đẫy nước lặp lại động tác vừa rồi, Từ Xuân Phát lại thổi rách giấy, Hậu Xuân tiếp tục lấy tờ giấy nữa ...“ Phạm nhân thì sớm muộn cũng phải khai thôi, ngươi ngoan cố không xong đâu.
“ Một giọng nói vang lên trong hình phòng, hết sức đột ngột:“ Ta chẳng có gì để khai, Triệu Hưng, ngươi sớm muộn gì cũng không chết tử tế đâu.
“ Từ Xuân Phát thở gấp, vì mạng sống, hắn nỗ lực thổi rách giấy, rảnh rỗi còn tỏ rõ tâm chí của mình:Triệu Hưng từ trong bóng tối đi ra, mặt hắn dưới ánh đèn trắng khác thường, cúi xuống nhìn Từ Xuân Phát: “ Chúng ta xưa không thù, nay không oán, vì sao lại vì chút chuyện vặt, tố cáo ta lên nha môn thận hình ti? Nếu không phải ta có người trong thận hình ti thì ngươi đã thành công rồi.
Nói đi, biết gì nói ra hết, may ra được toàn thây.”Từ Xuân Phát rống lớn: “ Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.”Hậu Khuê tiếp tục trải giấy lên mặt hắn ...“ Từ Xuân Phát, đại lao huyện Huỳnh Dương ta xưa nay luôn trống trải, từ khi bệ hạ ngự cực tới nay, rất ít tù phạm bị giam, đó là do bản huyện biết cách quản lý.
Mấy năm qua ta tu sửa kênh mương, khai thông ngòi lạch, đem Hoài Thủy, Tứ Thủy, Tề Thủy, Nhữ Thủy vốn bị hoang phế lần nữa sống lại, khiến Hoài Nam, Hoài Bắc có thể thông tái Quan Trung, tái thượng, ngay khố tàng đại thần cũng khen ngợi.”“ Ngươi nói ta bóc lột bách tính đúng là chuyện hoang đường, ta xuất thân thư viện Ngọc Sơn, từ ngày đầu đi học đã được dạy rằng, bách tính gian khổ, phải lấy lương tâm ra đối đãi, với học vấn của ta, ta thèm vào tranh lợi với dân.”“ Nay huyện Huỳnh Dương tuy không so được với Quan Trung, nhưng dưới quản lý của bản huyện, bách tính không lo đói kém, thương cổ phồn vinh, một năm xây 60 học xá, nhận tới một vạn ba nghìn học đồng, không có nhi đồng nào tới tuổi thất học.”“ Ngươi nói ta tham lam, rốt cuộc ta tham lam ở đâu?”Từ Xuân Phát thổi rách giấy, thở dốc:” Đúng thế, nhìn bề ngoài thì ngươi thanh liêm tài cán, nhưng có mấy người biết ngươi dùng bản lĩnh thư viện Ngọc Sơn để mưu lợi cho bản thân.”“ Sổ sách của ngươi đúng là không sơ hở gì, hành vi của ngươi được bách tính huyện Huỳnh Dương ca ngợi, thậm chí ngươi đích thân tham gia mở núi, sửa đường, xuân canh ngươi cũng dắt trâu ra đồng, thu hoạch ngươi cầm liềm xuống ruộng, mùa đông ngươi hỏi thăm người nghèo khổ, ngày ba bữa cơm đạm bạc, không mặc tơ lụa, không tham mỹ sắc.”“ Mấy ai biết ngươi là người giàu nhất Huỳnh Dương?”“ Triệu Hưng, muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, ta hỏi ngươi, Huỳnh Dương mỗi năm biến mất 10 vạn đảm lương, ngươi giải thích thế nào.”Triệu Hưng thấy Hậu Khuê còn muốn dán giấy lên mặt Từ Xuân Phát thì xua tay bảo hắn dừng lại:” Tào vận hao tổn, sâu mọt chuột bọ phá phách, ẩm mốc biến chất, ngươi xem, sổ sách ghi rõ ràng mà.”Từ Xuân Phát cười thảm:” Đó chính là chỗ thông minh của ngươi, sổ sách nhìn có vẻ hoàn chỉnh, nếu không phải ta vô tình phát hiện, ngươi chính là thương nhân lớn nhất Hà Nam, mỗi năm cung ứng cho mười sáu xưởng rượu, ta cũng sẽ chân thành tán dương công tích của ngươi.
Ngươi là quan viên bổng lộc mỗi năm sáu trăm tám mươi ngân tệ, thêm vào các loại bổ trợ, cũng chỉ chưa tới 1000, ta hỏi ngươi, ngươi lấy đâu ra lương thực cung ửng cho các xưởng rượu?”“ Ngươi tự nhận thanh cao, không bóc lột lương thực trong tay bách tính, ta hỏi ngươi, ngươi lấy đâu ra 10 vạn đảm lương thực? Ngươi có bản lĩnh hóa đá thành vàng à?”Triệu Hưng mỉm cười, vỗ vỗ má Từ Xuân Phát:” Nói cách khác, ngươi chẳng có chứng cứ gì cả, nếu vậy ngươi vu cáo rồi.”Từ Xuân Phát nuốt rượu chảy vào miệng:” Ta không hiểu, ngươi xuất thân danh môn, năm nay chưa 26 mà đã là huyện lệnh Huỳnh Dương, ngươi có bản lĩnh, làm việc lại chăm chỉ, tương lai vô hạn, vì sao còn tham ô nữa? Ta nghĩ mãi không ra.”Triệu Hưng thở dài:” Từ Xuân Phát, ngươi là người hào tộc, cả đời không phải lo cơm áo, ngươi không hiểu bần cùng là gì, ta nói cho ngươi biết, đó là nỗi sợ khắc cốt ...!Từ nhỏ ta có một thói quen, mỗi ngày kiểm tra xem thức ăn ngày mai có còn không, nếu còn thì ta mới có thể yên tâm mà ngủ.”“ Sau khi trời sáng, chuyện đầu tiên ta làm là đi tìm cái ăn, ta biết, ta nhất định phải nhân lúc còn cử động được tìm đủ cái ăn, nếu không sẽ chết đói.”“ Thói quen này ngay cả tới nơi không phải lo cơm áo như thư viện Ngọc Sơn cũng không thay đổi được, ta học tám năm thì ăn cơm thừa tám năm.
Không phải thư viện keo kiệt, không phải đồng song ức hiếp, vì cơm sáng ta lén giữ lại tới trưa, người ta ăn cơm trưa ta ăn cơm sáng, còn cơm trưa ta dùng làm cơm tối ...”“ Suốt tám năm trời như thế, ta cũng biết là không hay, làm thế là không đúng, đồng song cũng khuyên ta vô số lần, ta cũng sửa vô số lần, nhưng đến tối trước khi đi ngủ mà không thấy bữa sáng, ta không ngủ được.”“ Ngươi có biết đồng song đặt cho ta ngoại hiệu gì không? Cho ngươi biết, là chuột kho thóc, không phải sỉ nhục ta, mà ta cũng thấy thế.”Từ Xuân Phát nổi giận:” Đó là thói quen của ngươi, ngươi cứ giữ là được, cớ gì tham ô nhiều như thế? Những 10 vạn đảm lương, ngươi không sợ nứt bụng chết à?”Triệu Hưng nhún vai:” Ta cũng không biết vì sao, có lẽ bản tính ta là thế.
Được rồi, nếu ngươi chẳng biết được mấy thì yên tâm chết đi, ngươi say rượu ngã bên đường bị bãi nôn của mình làm chết sặc, cho nên gia quyến của ngươi không sao, còn được phủ tuất.”“ Như thế thanh danh không tốt, ta sẽ kiến nghị người nhà ngươi không nên nói ra, vì biểu đạt áy náy của ta, ta sẽ viết phong thư tiến cử nhi tử chín tuổi của ngươi lên thư viện Ngọc Sơn.
Ngươi dùng mạng đổi lấy tiền đồ của nhi tử, vậy là không quá oan rồi.”Mắt Từ Xuân Phát bị giấy rượu che đi, rượu chảy vào mắt rất sót, cắn răng nói:” Triệu Hưng, thư tố cáo của ta thực sự bị ngươi lấy được từ thận hình ti à?”“ Có khác gì đâu?”“ Khác lớn, nếu ngươi lấy thư tố cáo từ thận hình ti, vậy thì cái hoàng đình Lam Điền đến ngày tàn rồi, ta chết không nhắm mắt, nếu ngươi dùng cách nào đó lấy được thư giữa đường, dù ta chết cũng không trách ngươi, vì ngươi cao hơn một bậc.”Triệu Hưng hơi do dự:” Trong dịch trạm có người của ta, quan viên ở ngoài như ta thì không muốn nhất là dính líu tới thận hình ti, kết bạn cũng vậy.”Từ Xuân Phát thở phào:” Thế thì ta yên tâm rồi, chỉ cần thận hình ti không có người thông đồng với ngươi, vậy thì quốc gia này còn hi vọng.
Tới đi, đừng phiền hà nữa, đổ rượu vào miệng ta, cho ta chết thống khoái.”Triệu Hưng lắc đầu:” Không được, ngươi là quan viên, khi chết người thận hình thi sẽ kiểm tra xác ngươi, xác định ngươi tử vong ngoài ý muốn mới bỏ qua.
Nếu không thể để trong dạ dày ngươi quá nhiều rượu, nếu không sẽ bị nghi là mưu sát, phiền lắm, dùng cách dán giấy này để ngươi từ từ say, đến khi ngươi nôn thật, giấy bịt miệng ngươi không cho ngươi nôn ra, từ từ lấp khí quản, ngươi chết một cách tự nhiên.”“ Quá trình rất quan trọng.”Nói xong ra hiệu cho Hậu Khuê tiếp tục rồi rời phòng.Từ Xuân Phát lần này hoàn toàn từ bỏ phản kháng, tay Hậu Khuê rất vững, từng tờ giấy dán lên mặt ...Nhà giam rất sâu, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nặng nề ....