Từ khi Vân Chiêu ngự cực cho tới nay, mậu dịch trên biển ở Quảng Châu tiến vào thời kỳ phát triển hưng thịnh chưa từng có trong lịch sử, chính sách biển của Lam Điền hết sức cởi mở, bọn họ không chỉ không cấm bách tính ra biển còn ra sức cổ vũ bách tính đi xa hơn nữa khám phá đại dương.
Điều này có được là nhờ một lực lượng hải quân hùng mạnh.
Gần biển có hạm đội thứ hai do Thi Lang tuần tra, dưới trướng có sáu nhánh hạm đội, chia ra đóng ở Đài Loan, Quỳnh Châu, Quảng Châu, Tuyền Châu, Thượng Hải cùng với Yên Đài Sơn Đông, theo dõi biển khơi mọi lúc.
Còn ngoài xa hạm đội thứ nhất của Hàn Tú Phân trải qua bốn năm mở rộng điên cuồng, lúc này 16 thiết giáp hạm đã phong tỏa chặt chẽ Mã Lục Giáp.
Nơi này được nàng biến thành tường đồng vách sắt, bất kể là thiết giáp hạm hay là pháo đài ở nơi hẹp nhất eo biển, đều làm chiến hạm của nước khác phải dừng bước bên ngoài.
Chiến hạm nước ngoài không vào được, nhưng thương thuyền thì đi lại tự do, chỉ cần nộp thuế, Lam Điền sẽ không kỳ thị bất kỳ quốc gia nào, còn giang tay chào đón.
Quảng Châu, Liên Hương Lầu.
Hoắc Hoa Đức ngồi ở vị trí gần cửa sổ, khẽ nhấp trà ngọt thêm mật ong và nhục quế.
Vì chén trà ở Đại Minh thường là không có tay nắm, nên hắn đành phải cầm cả chén, người hơi ngả về phía trước, để vòng eo yểu điệu của mình được hiển lộ ra.
Từ sau khi xuống thuyền, hắn vứt đi áo gai xấu xỉ, mặc vào tất trắng dài quá gối, đi giày cao gót nửa tấc, như thế làm vóc dáng của hắn càng cao hơn.
Một cái quần cưỡi ngựa làm khoe trọn vẹn cặp đùi chắc khỏe và cẳng chân ưu mỹ.
Chiếc sơ mi trắng muốt cổ dựng thêu hoa, khiến hắn không thể cúi đầu, trong càng thêm cao quý.
Thêm áo chẽn đen, cái cúc, làm eo thêm nhỏ, ngực càng thêm nở nang.
Lần này hắn không cố ý hóa trang như ở Luân Đôn, càng không chấm nốt ruồi mỹ nhân bên miệng tuyên bố với mọi người "ta có thể thuộc về ngươi".
Nếu như không tham gia tiệc rượu, hắn không thích đội tóc giả, mái tóc vàng của hắn vốn chói mắt như thần mặt trời, không cần tóc giả lông cừu che đi.
Cho nên hắn dùng một dải lụa buộc đơn giản sau đó, tóc rất dài, đó là kiêu ngạo của hắn.
Một thanh kiếm tinh xảo đặt ở bên tay phải, chuôi kiếm khảm hồng bảo thạch tỏa hào quang lóa mắt.
Điều này làm hắn trông vừa có giáo dưỡng, hại đầy cảm giác thần bí của du hiệp.
Thông thường dưới tình huống đó, Hoắc Hoa Đức còn có một tập thơ nho nhỏ đặt trong túi, chỉ để lộ ra một góc, khéo léo thể hiện hắn là người có trí tuệ có học vấn.
Hắn rất tự tin vào bề ngoài cùng với thân thể cường tráng của mình.
Khi ở Luân Đôn, chỉ cần hắn xuất hiện ở tiệc rượu nào là luôn khiến nữ nhân chú ý, tiệc chưa kết thúc đã nhận được rất nhiều lời mời thần bí.
Cuộc sống đang rất tốt, tới khi một tên trượng phu phẫn nộ tóm hắn mệt mỏi trên cái giường lớn, Hoắc Hoa Đức không còn nghĩ vậy nữa.
“ Thê tử ngài có đôi mắt đẹp như sao trời, môi như hồng bảo thạch, gò má như trăng, làn da như mỡ đông, gương mặt là hỗn hợp của hoa hồng và bách hợp.
”“ Mỹ nhân như thế khẽ cười với ta một cái, ta quên đi mình là nam tử thấp kém, quên đi lời hứa với thượng đế, chỉ muốn nhào vào lồng ngực êm ái của thê tử ngài.
”“ Thưa ngài, ngài là đứa con của thần may mắn, ta chỉ là cái thuyền nát trải qua bão tố, có may mắn được đỗ trong bên cảng ôn nhu của thê tử ngài chốc lát, ngài có thể mãi mãi dừng ở đó, ngài thật may mắn.
”Khi Hoắc Hoa Đức nói những lời tán dương đó, người làm trường phu luôn nguôi giận, hơn nữa còn cùng hắn thảo luận chỗ ôn nhu của thê tử mình.
Nhưng tên trượng phu kia thì khác, hắn nổi giận như con trâu đực thấy vải đỏ, thở hồng hộc bóp cổ hắn ném ra khỏi cửa sổ.
Khi hắn trần trường chạy ra khỏi trang viên mỹ lệ kia mới phát hiện ở cổng trang viên vẽ một con sóc, phía dưới còn có hàng chữ ! Nơi nào ta cũng leo được.
Hắn liền nhận ra mình đụng vào nhầm người rồi, à nhầm thê tử rồi ! Vì đây là nhà bá tước A Luân Đức Nhĩ (Arundel), một người si tình sủng ái thê tử như chính đôi mắt của mình, hắn từng khiêu chiến giết sáu tình địch.
Hoắc Hoa Đức không muốn làm người thứ bảy, hắn không có lòng tin thắng được A Luân Đức Nhĩ cường tráng như bò rừng.
Hắn nhận được thư khiêu chiến của bá tước A Luân Đức Nhĩ.
Sau đó hắn đào tẩu.
Ở nước Pháp, hắn thiếu chút nữa bị người của A Luân Đức Nhĩ phái đi giết chết, ở Ý Đại Lợi, rõ ràng giữa ban ngày, hắn suýt nữa bị người ta siết cổ chết, ở Khoa Long *Cologne*, hắn bị bắn tên sượt qua tai, cắm phập vào cánh cửa ! Sau đó hắn được bằng hữu giúp đỡ, lên cái thuyền phương đông, lênh đênh trên biển một năm.
Bây giờ hắn rốt cuộc đã có thể ngồi dưới mặt trời rực rỡ hưởng thụ chén trà ngọt.
Đây là Đại Minh, thế lực của bá tước A Luân Đức Nhĩ còn chưa vươn tới được nơi này.
Vừa mới đặt chân lên mảnh đất Đại Minh, hắn đã thích quốc gia này.
Không phải chỉ vì gặp được chiến hạm bọc thép ở Mã Lục Giáp, hải quân đồng phục thủy thủ đẹp đẽ, còn có cả thuyền nam nữ Châu Âu cũng tới đây kiếm sống.
Điều ấy làm Hoắc Hoa Đức thở phào, chỉ cần ở đây có đồng loại thì hắn sống tốt thôi.
Ngay vừa rồi, hắn đã khoe ra sự ưu nhã mỹ lệ của mình ở thành phố phồn hoa này, người nhìn hắn rất nhiều, nhưng chỉ là ánh mắt tò mò, không có ai nhìn hắn tán thưởng.
Phiền rồi, dung mạo mà mình kiêu ngạo không được hoan nghênh ở đây.
Nghĩ tới đó Hoắc Hoa Đức quay sang nói với người hầu Tây Mông: “ Chúng ta không thích hợp ở nơi này, tới bến tàu mới thôi.
”Tây Mông cẩn thận nói: “ Chủ nhân, người nơi này có vẻ khá giàu có.
”Hoắc Hoa Đức thở dài: “ Tây Mông, mỗi nơi có tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình, như người Anh thích cằm chẻ, người Pháp thích thi nhân, người Ý Đại Lợi thích người tay dài bằng chân.
Ta nghĩ người Đại Minh cũng có tiêu chuẩn mỹ nam của mình, chúng ta dần dần khám phá.
”“ Chủ nhân lúc nào cũng đúng.
”“ Ngươi yên tâm, tiền ngươi đầu tư lên ta sớm muộn cũng được trả lại trăm lần, nghìn lần.
”Tây Mông cười khoe hàm răng vàng khè: “ Tất nhiên rồi chủ nhân.
”Thấy Tây Mông dùng ngân tệ trả tiền, Hoắc Hoa Đức lấy một đồng ngân tệ vài đồng đồng tệ, phân biệt kỹ càng đồng thời hỏi giá trị của chúng, thuận tay đút vào túi mình.
Biết sao được, hắn bị truy sát quá gấp, gần như mất hết mọi tài sản, tiền thuyền tới phương đông cũng là do đám bằng hữu góp cho.
Nếu như không tìm được trên thuyền tên người hầu tốt, Hoắc Hoa Đức đã giống như đám thủy thủ bẩn thỉu, làm việc vất vả, ăn thứ thức ăn cho lợn rồi.
Khi Hoắc Hoa Đức tới Liên Hương Lâu, một tên ăn mày rách nát cầm cái bát mẻ buồn chán tắm nắng ở cửa quán ăn.
Hoắc Hoa Đức lấy một đồng đồng tệ ném vào bát tên ăn mày, dùng ngữ khí bình hòa nhất nói: “ Lấy đi, người đáng thương.
”Ăn mày mừng rỡ, định cám ơn thì phát hiện trong ánh mắt đối phương đầy sự trào phùng, nhổ bãi nước bọt, ném trả đồng tiền: “ Ngươi là cái thá gì mà cười nhạo gia gia.
”Hoắc Hoa Đức không hiểu tên ăn mày nói gì, xung quanh thì huyên náo, không ngừng có người hét "hay!", hoang mang hỏi Tây Mông: “ Ăn mày ở đây không cần tiền à?”“ Tiểu tử, không làm mất mặt người Đại Minh ta, gia gia thưởng.
” Trên lầu có thương cổ béo nhoài người ném cho nửa con gà ăn dở:Ăn mày nhào tới như hổ vổ, ngoạm một miếng, sau đó thi lễ với thương cổ, miệng hàm hồ cám ơn.
Hoắc Hoa Đức là người cực kỳ mẫn cảm, nhận ra xung quanh toàn khinh bỉ giễu cợt.
Xem ra chuyện còn tệ hơn dự liệu của mình.
.