Minh Thiên Hạ


Vân Hiển hôm nay tới đại thư phòng, hắn rất ngoan, không tùy tiện lục lọi văn kiện sách vở của Vân Chiêu, cũng không nằm khểnh trên giường gấm vắt chân chữ ngũ đọc sách, mà ngồi ở cái bán phụ thân chuyên môn chuẩn bị cho hắn, ngồi thẳng lưng, chăm chỉ xem sách.

Vân Chiêu chỉ liếc nhi tử một cái, không để ý, tiếp tục xử lý công vụ vĩnh viễn không làm hết.

Vân Hiển rất yên tĩnh, nhưng chỉ duy trì được hai canh giờ, sau đó đột nhiên ném sách đi, hét lên: “ Con muốn rời nhà.

”Vân Chiêu đã biết trước rồi, thẳng nhóc này là phiên bản khác của Tiền Đa Đa, tuy gian nhưng cũng rất thẳng, không phải loại âm trầm sâu xa, không vờ vịt được lâu, ngẩng đầu lên thong thả hỏi:” Đã có kế hoạch và chuẩn bị chưa? Mục tiêu là ở đâu, tới đó có mục đích gì, muốn đạt được kết quả gì? Gặp phải khó khăn, con khắc phục hay rút lui? Chuẩn bị đem theo bao nhiêu tiền, chuẩn bị tiêu tốn bao nhiêu, chuẩn bị thu về bao nhiêu?”Vân Hiển bị phụ thân hỏi cho á khẩu, lập tức cuồng nộ vỗ bàn:” Mặc kệ, dù thế nào con cũng muốn rời nhà.

”Vân Chiêu đặt bút xuống: “ Vì sao?”Vân Hiển bực tức: “ Con không thích nhìn mẫu thân khóc lóc cả ngày, cũng không thích cha suốt ngày mặt mày lạnh lùng, nhìn muội muội ngốc nghếch cố dỗ dành cha mẹ vui càng đau lòng.

”“ Đó là do con kém cỏi.

”“ Cha trừng phạt mẫu thân, liên quan gì tới con?”Vân Chiêu rời bàn ấn nhi tử đang kích động ngồi xuống: “ Đáng lẽ ở tuổi này con đã có thể giúp mẹ con rất nhiều rồi, cha bằng tuổi con đã là gia chủ Vân thị, chuyện lớn nhỏ trong nhà do cha quyết, tổ mẫu con cơ bản không hỏi tới, yên tâm du ngoạn, lễ chùa, tiêu diêu thoải mái.

”“ Con xem lại bản thân mình đi, con suốt ngày trừ cùng đám bạn xấu lêu lổng bày trò vui, không quan tâm tới mẹ con, bảo con đi chơi dẫn theo muội tử con, con luôn tìm đủ mọi cớ thoải thác.

”“ Mẹ con dạy con thành như thế, chẳng lẽ không có trách nhiệm à? Con mong cha phải tươi cười với mẹ con, để mẹ con dạy hư luôn muội tử của con à?”Vân Hiển đỏ mặt, đại khái là cũng ý thức được mình sai rồi, quả nhiên học Tiền Đa Đa, giống như chó con cọ đầu vào tay Vân Chiêu: “ Cha, sau này con sẽ cố gắng, được chưa?”Vân Chiêu cười lạnh:” Ngay cả chuyện ca ca con sắp làm huyện lệnh Lam Điền còn chẳng để tâm, thế thì cố gắng tới đâu được.

”Vân Hiển nghe thế bực tức vung tay:” Con ghét suốt ngày giam mình trong phòng xử lý công việc không hết như cha, con thấy may vì đại ca con đi làm cái chức huyện lệnh Lam Điền đáng chết đó, mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt nô tài của Lưu chủ bạ, con chỉ muốn đạp ông ta một cái.

”“ Thế giới rộng như thế, bao thứ còn chưa biết, mẫu thân con có rất nhiều tiền, đủ cho con tiêu thoải mái cả đời rồi, tại sao con phải làm chuyện con không thích, thăm dò những nơi chưa biết, đó mới là hứng thú của con.

”“ Con muốn tới phương Tây, muốn tới Ai Cập, muốn xem kim tự tháp hùng vĩ, xem xem nó có to lớn như truyền giáo sĩ kể không.

Nếu có thể, con muốn kiếm vài tên trộm mộ, đào một tòa kim tự tháp lên, xem pharaoh có thể sống lại được không?”“ Tóm lại, chuyện con muốn làm nhiều nhiều lắm, con không muốn chết dí ở một chỗ.

”“ Cha, cha mau cười với mẫu thân, đi ghét mẫu thân suốt ngày khóc, con cũng ghét qua không về nhà, cha không về, nhà như cái mộ.

”“ Cha, con nói thật đấy, cha đừng mâu thuẫn với mâu thuẫn nữa, nếu không con không yên tâm mà đi.

”Con cái là vậy đấy, đẻ nó ra, yêu thương nó, nuôi nó lớn để rồi điều nó muốn làm nhất là bỏ nhà đi, Vân Chiêu bợp gáy Vân Hiển:” Vậy con phải giúp mẹ con đi, mẹ con thích suy nghĩ lung tung lắm.

:Vẫn Hiển gãi đầu sồn sột:” Chuyện này khó.

”Nói rồi theo thói quen móc trong ống tay áo ra một điếu thuốc, vừa ngậm trên miệng chưa kịp hút thì má trái đã truyền tới con đau buốt, thuốc lá cũng bị cướp đi.

Vân Hiển buổi tối hầm hầm về nhà ăn cơm với mẫu thân.

Tiền Đa Đa ngây ra nhìn dấu tay trên má trái nhi tử, sau đó cúi đầu ăn cơm, vờ không thấy.

Vân Hiển xoa má:” Mẹ đừng nghĩ linh tinh, con tự chuốc lấy đấy.

”“ Con phạm lỗi, cha con tát con một cái?”“ Đúng ạ.

”Tiền Đa Đa ăn một miếng cơm, làm như không có việc gì, giọng thương tâm tột độ:” Năm xưa con lén trốn từ Ninh Hạ về, gây ra họa lớn như thế, cha con không nỡ đụng con một ngón tay, dù là khi tế tổ con trêu Vân Xước cười ra tiếng, cha con chỉ mắng con.

Giờ con làm gì mà cha con giận như thế ! ”Vân Hiển không nói, lấy trong ống tay áo ra một điếu thuốc, rất nhanh chát một cái, điếu thuốc bị Tiền Đa Đa tát văng vào bát canh, hắn xoa má liên hồi:” Giờ mẹ biết vì sao con bị tát chưa?”Tiền Đa Đa nhìn hai dấu tay, gật đầu:” Biết rồi.

”Vân Hiển rống lên:” Biết rồi thì ăn cơm cho tử tế, cha vẫn thương con như trước, không thiên vị như mẹ nghĩ, là do bản thân con không muốn làm huyện lệnh Lam Điền, con không muốn hoàng vị, chẳng liên quan gì đại ca con hay cha hết, con không thích, mẹ biết không? Nếu không phải vì cha mẹ còn đống chuyện vớ vẩn thì con đã đi Thanh Hải rồi, thư viện có phẩn thưởng 1 vạn đòng liên quan tới đầu nguồn Hoàng Hà.

”“ Con thực sự muốn giải thưởng đó, cha mẹ đừng có kéo chân con được không?”………….

.

……………………… …………….

“ Bệ hạ, cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn, câu này có ý nghĩa gì?” Trương Quốc Trụ chỉ một hàng chữ được phê duyệt trên văn thư hắn gửi lên, hỏi Vân Chiêu:Vân Chiêu tay cầm cốc cacao nóng, uống một ngụm mới trả lời:” Trẫm muốn tuyển những người chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, tố chất thân thể mạnh hơn, xem xem cơ năng con người có thể đạt tới mức nào?”“ Thần biết, nhưng thần vẫn không hiểu làm vậy có ích gì?”“ Con người thích ganh đua, trong nước không còn chiến tranh nữa, vậy cho họ một thứ có thể cạnh tranh với nhau.

”“ Giang Nam có mò ngọc, phương bắc có đua ngựa, thêm mấy thứ này có thừa không?” Trương Quốc Trụ nhíu mày, không phải vì ý kiến của Vân Chiêu mà vì cốc cacao, chỗ Vân Chiêu không đủ đường:Vân Chiêu hơi hợt đáp: “ Bách tính không thể chỉ biết gà gáy thì làm thức dậy, mặt trời lặn lại nghỉ ngơi nữa, cần có yêu cầu cao hơn về đời sống tinh thần.

”“ Về nguyên tắc thần đồng ý, có điều về chi phí không được lấy tiền thuế ra.

“ Trương Quốc Trụ bỗng thở dài: “ Uống trà nửa đời người, đột nhiên có thứ này, buổi sáng hai mùa đông xuân uống cacao nóng là tốt nhất, có thể ấm người, coi như trà chiều cũng không tệ, hơi đắng, thêm ít vị ngọt, thêm vào ít được, một cái bàn, một cuốn sách !.

”Vân Chiêu gõ gõ bàn: “ Trọng điểm đi.

”Trương Quốc Trụ đặt cốc cacao xuống, hắn sống đạm bạc không theo đuổi hưởng thụ, ham mê ít, cacao này là một trong số đó: “ Quốc tướng phủ chuẩn bị tổ chức đại hội hàng hóa vạn quốc, xem xem có thứ thích hợp cho Đại Minh không, ví dụ như cacao này.

”Vân Chiêu gật gù: “Ý tưởng tốt đấy, gọi là hội chợ vạn quốc đi, mỗi hai năm tổ chức một lần, tốt nhất có thể tổ chức cùng đại hội thể thao của trẫm, không khí thương nghiệm đậm một chút, kiếm thêm tiền.

”Trước đó có văn thư Trương Quốc Trụ gửi lên báo khoai tây ở Tứ Xuyên gửi lên giảm sản lượng, nguyên nhân chưa rõ, song Vân Chiêu tin ti nông tử sẽ tìm hiểu được.

Vì vậy mà Trương Quốc Trụ muốn tổ chức đại hội hàng hóa vạn quốc, nếu như trở thành hoạt động mang tính chất thế giới, chưa tới mười kỳ, kỹ thuật nông học của Đại Minh đi đầu thế giới.

Trương Quốc Trụ có nhãn quang và lòng dạ đó, Vân Chiêu khâm phục, chọn hắn làm quốc tướng là lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Được Vân Chiêu chấp thuận, Trương Quốc Trụ bừng bừng khí thế đi làm chính sách mới, hắn muốn Đại Minh mở rộng tấm lòng dùng thái độ nhiệt liệt nghênh đón trào lưu thế giới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui