Minh Thiên Hạ


Hôm nay còn là ngày Vân Chương làm huyện lệnh Lam Điền tròn một tháng, cũng là ngày Lưu chủ bạ hoặc Lưu huyện thừa tới bẩm báo.

Cái lão già này đã già lắm rồi, đầu không còn mấy sợi tóc nữa, vốn đã già tới đi không nổi, từ sau khi trưởng tử của ông ta ở Trường Sa gặp bạo bệnh qua đời, lão già này vốn định cáo lão hoàn hương rồi.

Thế rồi Vân Chương nhậm chức, lão liền trở nên tinh thần, không nói tới chuyện cáo lão hoàn hương nữa, làm việc càng cần cù, còn khỏe khoắn hơn trước vài phần.

Vân Chiêu sai Trương Tú mang cho ông ta một chén trà nóng, còn tự mình đưa cho ông ta:” Không cần nói vội, cứ uống chén trà cho thấm giọng, hôm nay công vụ không nhiều, trẫm chỉ đợi con chó già ngươi thôi.

”Lưu chủ bạ cười híp mắt:” Bệ hạ đừng lo ạ, đại hoàng tử làm việc ổn thỏa, so với Hạ công tử còn trầm ổn hơn, chút việc trong huyện không làm khó được đại hoàng tử, thêm một hai năm không có vấn đề.

”Vân Chiêu gật gù:” Ừ, có ngươi trông chừng, không thể xảy ra vấn đề lớn được, ngươi tuổi cao, trẫm không nói giữ gìn sức khỏe nữa, không có việc gì thì tới thái y viện, nhờ thái y điều dưỡng, còn cầm cự thêm vài năm.

”Lưu chủ bạ rời chỗ ngồi, run run quỳ xuống khóc rống lên:” Nhận ơn tri ngộ bao năm qua của bệ hạ, lão nô tan xương nát thịt cũng không báo đáp được rồi, hay bệ hạ đề cao lão nô cho tới thái y viện khám bệnh, lão nô chết cũng cao hứng.

”Vân Chiêu đứng dậy đỡ ông ta lên:” Ngươi đừng nghĩ trẫm có ý tốt, kỳ thực là có lòng riêng, huyện Lam Điền có ngươi, trẫm mới yên lòng.

Trưởng tử của ngươi bất hạnh chết trẻ, đúng là chuyện bi thảm nhân gian, đáng thương cho tên tiểu tử đó, trẫm còn nghĩ hậu viện nhà mình xuất hiện đứa tài giỏi, đáng tiếc.

”“ Có điều nghe nói trương tôn của ngươi không kém, đã rời thư viện rồi hả?”Lưu chủ bạ cao hứng lau nước mắt:” Bẩm bệ hạ, đúng là thế, tiểu Phúc Nhi của lão nô tới Cao Lan huyện Tĩnh Viễn đất Lũng làm lý trưởng, khá lắm ạ, đợi hết nhiệm kỳ sẽ thăng lên phủ Thiên Thủy.

”Vân Chiêu cười:” Không tệ, mài rũa vài năm, trẫm sẽ dùng, nghe nói Vân Chương có ý kiến khác về chuyện thương cổ tham dự kiến thiết đường sắt?”Lưu chủ bạ chắp tay:” Hồi bẩm bệ hạ, Hạ công tử lúc còn tại chức, đám thứ tử vì tranh quyền trong nhà phải dựa vào Hạ công tử mới đứng vững được, nên rất nghe lời.

”“ Mấy năm qua khác rồi, những kẻ không đáng một xu đó vì làm được sắt mà béo mẫm, đầu ngẩng lên rồi.

Sau khi đại hoàng tử tới, chuẩn bị bỏ tiền làm đường sắt nhập Xuyên, chúng dám kêu khổ luôn mồm.

”“ Bệ hạ, không sao, đại hoàng tử là ai, sao phải nhiều lời với đám khốn kiếp đó, đợi lão nô về, lấy chúng ra khai đao, xem ngỗ nghịch đại hoàng tử có kết cục gì.

”Cái lão già này vẫn còn tư duy Chu Minh, coi quan phủ có quyền sinh quyền sát, hai con mắt độc ác, rất có uy.

Vân Chiêu xua tay:” Chuyện này là Vân Chương quá lý tưởng hóa, nó chưa qua Thục đạo, không biết Thục đạo gian nan, đơn thuần nhìn thấy Quan Trung và đất Thục qua lại bất tiện nên muốn làm đường sắt nối liền Trường An với Thành Đô.

”“ Ngươi về chuyển lời trẫm, bảo nó đích thân đi Thục đạo một chuyến rồi hẵng nói tới chuyện làm đường sắt, còn nói với nó, làm chuyện gì cũng phải tự lượng sức, tuần tự nhi tiến, nó mới 14, gấp gáp làm gì? Nói là huyện lệnh Lam Điền, không phải tri phủ Trường An hay Thành Đô, đây không phải là việc của nó.

”Lưu chủ bạ liên tục gật đầu:” Bệ hạ nói phải ạ, Thục đạo đúng là gian nan, nhớ năm xưa tiền nhân vì làm sạn đạo thông với đất Thục, không biết chết bao nhiêu mà kể, dùng bao nhiêu thời gian mới làm xong.

”“ Lão nô nhất định sẽ chuyển lời của bệ hạ cho hoàng tử, đồng thời cùng đại hoàng tử đi Thục đạo một chuyến, xem xem có thể làm đường sắt không?|Đợi Lưu chủ bạ tạ ơn rời đi, Vân Chiêu thở dài, không hiểu sao đứa bé ngốc đó muốn làm đường sắt nhập Xuyên, dù là đời sau khi làm đường sắt cũng tử thương vô số.

Cái ấm trà lớn của Vân Chiêu mới đầu hình tròn, sau chuyển thành hình ống, không ra thể loại gì, qua nhiều năm sửa đổi rốt cuộc cũng biến thành cái hình dạng mà Vân Chiêu quen thuộc.

Đồng nghĩa với hiệu suất động cơ, năng lực chở hàng tăng lên.

Thay đổi đó giúp tàu hỏa từ thứ công cụ vận chuyển khu vực, thành lựa chọn hàng đầu cho vận tải đường dài.

Chỉ là địa hình đặc thù phức tạp của Đại Minh khiến làm đường sắt thành chuyện khó hơn lên trời.

Thời đại này muốn đục xuyên núi, Vân Chiêu cơ bản không nghĩ tới, nên đường sắt vẫn phải đi men theo con đường cũ, nối dài từng chút một, lại còn phải tránh sông hồ, đầm lấy, núi non.

.

Kiến thiết nhịp cầu bằng sắt tới nay vẫn còn thời kỳ sơ khai, sử dụng xi măng vẫn mò mẫm.

Một mình Vân Chiêu không cách nào ngay lập tức đưa trình độ khoa kỹ của Đại Minh nhảy vọt được, theo ước chừng của Vân Chiêu, Đại Minh hiện giờ cùng lắm là so với đầu tới Dân Quốc.

Vân Chiêu nghĩ thằng bé Vân Chương đó có lẽ vì bị mình kể cho quá nhiều câu chuyện đời sau rồi, nên nghĩ sức mạnh khoa học có thể thay đổi cả trời đất.

Ôi, chao ôi!Nguy hề, cao thay!Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.

Tàm Tùng và Ngư Phù,Mở nước bao xa xôi!Đến nay bốn vạn tám ngàn năm,Mới cùng ải Tần liền khói người.

Phía tây núi Thái Bạch có đường chim,Vắt ngang đến tận đỉnh Nga Mi,Đất long, núi lở, tráng sĩ chết,Rồi sau thang trời, lối đá mới nối liền.

Lưu chủ bạ về không lâu, Vân Chương chép cả bài “Thục đạo nan” gửi cho Vân Chiêu, tỏ rõ tâm ý của mình với Vân Chiêu sau đó dẫn hộ vệ và đám thứ tử rời Lam Điền, đi lên Thục đạo quanh co.

Vân Hiển sau khi xác định giữa phụ thân và mẫu thân mình không có vấn đề gì lớn chẳng qua mẫu thân nghĩ ngợi nhiều tưởng phụ thân hắn thiên vị đại ca hắn thôi, chuyện họ để họ giải quyết, không xen vào nữa, liền dẫn hơn 500 kỵ binh khói bụi mù trời đi tìm nguồn Hoàng Hà.

Xúi bẩy Vân Hiển làm việc này chính là lão sư phụ rắm chó không thông Khổng Tú.

Vậy là liền một lúc cả hai nhi tử khốn kiếp đều rời nhà, Vân Chiêu có chút trống rỗng, chỉ có mỗi Vân Xước, chẳng đủ náo nhiệt.

Đêm qua, Vân Chiêu rảnh rỗi cùng Tiền Đa Đa ân ái một lần, chả khác gì nhai rơm, một mỹ nhân mà biến thành búp bê cao su thì làm gì còn có tư vị gì nữa.

Bất kể phu thê mâu thuẫn thế nào, vẫn phải có hành động thân mật, nếu không lâu dần biến thành người xa lạ, rồi xảy ra rất nhiều vấn đề.

Tiền Đa Đa nằm trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Vân Chiêu chằm chằm.

“ Hết sức rồi.

” Vân Chiêu lắc đầu.

“ Chàng không nên trừng phạt thiếp.

”“ Vừa rồi ta rất nỗ lực.

”“ Thiếp không nói chuyện vừa rồi.

”“ À, vậy thì ngủ đi.

”Tiền Đa Đa tức thì hất chăn ngồi dậy, khoe ra thân trên mỹ hảo, Vân Chiêu ôm nàng vào lòng:” Đừng tìm nguyên nhân nữa, chuyện này qua đi.

”Giãy dụa một hồi mà Vân Chiêu không buông, Tiền Đa Đa ủy khuất:” Thiếp chỉ muốn giúp chàng.

”“ Ta biết, cho nên ta nói chuyện này qua rồi.

”“ Thiếp sợ lắm, chàng giết thiếp cũng được, không được lạnh nhạt với thiếp.

Sau này thiếp không can dự vào triều chính nữa ! ”Tiền Đa Đa thủ thỉ mãi rồi dần dần thiếp đi:Vân Chiêu chẳng ngủ được, trước kia hai người vô cùng khăng khít, giờ học cách con nhím tiếp xúc với nhau, dè dặt từng bước tránh làm bị thương đối phương, làm người ta chua xót, tình cảm tốt tới mấy không chống lại được hiện thực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui