Đầu năm, Đinh Gia Vận đóng nam chính trong bộ phim do anh sản xuất, nhất thời không tìm được nữ chính thích hợp, sau khi nói chuyện với Mã Sơn Sơn thì cứ thế mà quyết định luôn.
Đây là bộ phim ảnh có nhân vật chính là nam nên cảnh diễn của nữ chính không nhiều.
Không ngờ, sau khi công chiếu thì bộ phim trở thành một con hắc mã, danh tiếng vang dội, doanh thu phòng vé cao, chiếm ngôi đầu bảng phòng vé mấy tuần liền.
Chỉ là có một số chuyện không vui mà Mã Sơn Sơn không muốn người khác nhắc đến nên người khác cũng tự nhiên không nhiều lời.
Vì thế, Lương Thần và Lục Cảnh cũng điên cuồng nhắc nhở mọi người.
Trong bữa tiệc, Lương Thần nhắc tới kế hoạch kế tiếp của mình —— cuối năm còn phải tổ chức một chuyến lưu diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Sơn Sơn ngước mắt lên, nói lời chúc mừng.
Lương Thần hỏi cô ấy có muốn làm khách mời không, Mã Sơn Sơn cười lắc đầu, “Mình đến xem náo nhiệt làm gì.”
Lương Thần lại chớp chớp mắt, cố hết sức dụ dỗ cô ấy, “Vậy buổi biểu diễn cuối năm, cho cậu diễn riêng một tiết mục được không?"
Mã Sơn Sơn vẫn lắc đầu.
Lương Thần lại nói: “Cho cậu hát "Biên Thành Cô Nương" được không?"
Mã Sơn Sơn liếc cô một cái, nói: “Cậu không tìm được khách mời à?”
Lương Thần đột nhiên chán nản, cúi đầu, dùng đũa chọc chọc đồ ăn trong chén, “Đừng nhắc tới nữa, mấy buổi biểu diễn khác thì không có vấn đề gì, chỉ có buổi biểu diễn cuối năm, đúng lúc đụng phải mấy lễ trao giải nên mọi người đều không có thời gian."
Mã Sơn Sơn nói: “Thời gian đó không chừng mình cũng bận tối tăm mặt mũi.”
Lương Thần không còn cách nào khác đành phải quên đi, dù sao cũng không nhất thiết phải có khách mời.
Nháy mắt đã tới cuối năm, chuyến lưu diễn của Lương Thần vòng về Nam Kinh, buổi hòa nhạc sẽ được tổ chức ở sân vận động.
Thật trùng hợp, lễ trao giải điện ảnh Hoa năm nay cũng được tổ chức ở hội trường triển lãm bên cạnh.
Mã Sơn Sơn được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Nghĩ đến đây cô không khỏi cười lạnh.
Tôn Bân Úc ở bên cạnh đổ mồ hôi, "Bà cô, em đừng cười lạnh, mùa đông đã lạnh lắm rồi."
Mã Sơn Sơn lười nhìn anh ta, đứng dậy đi vào buồng vệ sinh.
Cô mới vừa đóng cửa WC lại thì nghe tiếng nói chuyện của hai cô gái mới vừa bước vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe giọng nói của họ, Mã Sơn Sơn chắc chắn đây không phải là minh tinh tối nay.
Minh tinh sẽ không ở WC nói mấy lời như thế này.
"Tối nay chắc chắn Liêu Nhạc lấy giải ảnh hậu nhỉ?"
"Phải không, chúc mừng Liêu ảnh hậu."
"Phụt, mặt cậu nhìn thật quái dị."
"Mình làm gì mà quái dị? Mình chỉ là tò mò cô ta làm ra mấy chuyện kia mà không thấy ngại sao? Dù sao, đổi lại là mình, mình cũng không làm được.
"Xì…..
Mấy lời này cậu ít nói lại."
Cùng với âm thanh cởi quần, cô gái kia tiếp tục nói: "Mình không phải là bạn bè của cô ta, mình thấy bất bình thì đã sao? Cũng không phải cậu chưa từng tiếp xúc với Liêu Nhạc, thái độ cáu kỉnh, hợm hĩnh còn ít sao? Là lưu lượng tiểu hoa thì phải nhận thức được vị trí của mình, không có năng lực diễn xuất lại còn đi theo hướng đóng phim nghệ thuật không phải là đang tự tạo áp lực cho bản thân à.
Này còn chưa tính, cậu nói cô ấy diễn nữ chính tàm tạm cũng được, thế nhưng cũng chính cô ả nói vai nữ chính quá khổ cực với mệt nhọc nên không muốn diễn, giờ thì hay rồi, Mã Sơn Sơn người ta trèo đèo lội suối gì cũng làm, ngã ngựa bốn năm lần, suýt nữa thì gãy chân, kết quả là khi bộ phim thành công, cô ả chèn ép phiên vị Mã Sơn Sơn, đẩy nữ chính xuống thành nữ phụ, chuyện quái gì thế này?"
“Ai kêu người ta có chỗ dựa chứ? Những chuyện này ai cũng rõ ràng nhưng có thể làm gì được? Ê, xong chưa? Mặc quần rồi nhanh chân lên, lát tan tầm đi ăn lẩu nha."
Hai cô gái ríu rít, lải nhải rời đi, lúc này Mã Sơn Sơn mới từ trong WC bước ra.
Cô định hút thuốc nhưng tấm biển cấm hút thuốc chình ình trước mắt nên cô chỉ có thể bước ra ngoài hành lang.
Ở đây lộ thiên, không có điều hòa, Mã Sơn Sơn mặc váy dạ hội, từng đợt gió lạnh ập thẳng vào người cô.
Nhưng cô không thấy hề hấn gì, lúc trước đóng phim cùng Tôn Bân Úc thì còn lạnh hơn thế này nhiều, tuyết rơi dày đặc nhưng cũng chỉ mặc một chiếc váy hoa, loại thời tiết như thế này thì có thấm tháp gì.
Hứng gió, Mã Sơn Sơn châm điếu thuốc.
Nhìn xuống xung quanh, tòa nhà tròn tròn kia chính là sân vận động, nơi mà Lương Thần tổ chức buổi biểu diễn, hiện tại khí thế ngất trời, ở đây cô còn có thể nghe được một trận hoan hô của fans.
Mã Sơn Sơn bị mê hoặc lúc nào không biết, như thể những lời hoan hô này là dành cho cô.
Giờ phút này, tại trường quay lễ trao giải đang hồi hộp chờ đợi công bố nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tối nay.
Không biết đã qua bao lâu, Mã Sơn Sơn nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình ở đại sảnh phía sau lưng.
Công bố đề cử…… Cô lọt vào danh sách đề cử…… Các khách mời trao giải được mời lên…… Khách mời bắt đầu giới thiệu giải thưởng……
Một cơn gió khác ập đến, tay Mã Sơn Sơn run lên, điếu thuốc rơi xuống, chiếc váy lộng lẫy của cô bị cháy xém.
Mã Sơn Sơn nhìn xuống thì thấy váy đã hỏng, không thể mặc được nữa.
Cô lại nhìn lên, trong mắt đã không còn lưu luyến.
Cô đẩy cửa hành lang rồi theo hướng lối ra cửa chính.
Vừa đi, cô vừa tháo bông tai, dây chuyền trên cổ, vòng đeo tay……
Lúc cô bước ra cửa chính thì nghe thấy âm thanh trong thính phòng.
“Người chiến thắng giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tối nay —— Mã! Sơn! Sơn!”
Mã Sơn Sơn quay đầu liếc nhìn lại trường quay, tháo chiếc nhẫn ra rồi ném vào thùng rác.
“Mẹ nó nữ phụ.”
Đêm đó, lễ trao giải điện ảnh Hoa thiếu một nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất mà khán giả trong buổi hòa nhạc của Lương Thần lại được một phen kinh hỉ..