Ngày mùng bảy tháng hai, mùng ba tháng giêng âm lịch, phù hợp để: Động thổ, cầu phúc, cúng tế.
Sáng sớm, Đàm Trì võ trang đầy đủ, đi theo đoàn làm phim đến quảng trường nhỏ bên ngoài Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Một tấm biểu ngữ lớn được giăng ở quảng trường, bên trên viết "Đoàn làm phim Ngàn năm chi luyến bấm máy đại cát", dưới biểu ngữ là sáu cái bàn ghép với nhau tạo thành một cái bàn dài, bên trên phủ một tấm vải nhung màu đỏ chót, đầu heo, lư hương, nén hương, đèn cầy, trái cây, điểm tâm này nọ bày biện đầy đủ trên bàn.
Phía trước cái bàn dài đặt một cái camera, phía trên cũng được phủ kín bằng vải đỏ.
Nhân viên công tác đoàn làm phim ai cũng quấn chặt như cái bánh chưng, nhanh chóng đi đến quảng trường, bên ngoài là các phóng viên và nhà báo đang cầm những cái camera dài như khẩu đại bác, đứng vây quanh như một bức tường thành, ai cũng co đầu rụt cổ, dậm chân, tay nhét trong túi áo khoác để giữ ấm.
Giữa quảng trường, nhà sản xuất Triệu, đạo diễn Chu và chỉ đạo quay phim đứng với nhau tạo thành hình tam giác cân, trong tay mỗi người cầm một điếu thuốc, vừa nói chuyện phiếm vừa nuốt mây nhả khói, An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp khuôn mặt đỏ bừng, nửa người trên mặc một cái áo lông thật dày, nửa người dưới lại mặc một cái váy mỏng và giày cao gót, trong gió rét run rẩy, chỉ có thể giữ ấm bằng cách áp tay vào bình giữ nhiệt..
Đàm Trì đi dạo một vòng, nhìn những khuôn mặt người mơ hồ ngập tầm mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, áp lực như núi, cắn răng mạnh mẽ đi đến bên cạnh nhà sản xuất Triệu và chỉ đạo quay phim, mở điện thoại ra, lặng lẽ meo meo chụp cho hai người một tấm chân dung, trượt khỏi đám người, ngồi xổm trong góc đánh dấu vào ảnh.
(Chỉ đạo quay phim Chu Lương: Một đống thịt và cơ, bụng bia, tứ chi to khỏe như voi, sắc mặt đỏ thẫm như lá gan dê, tóc trơn bóng loáng, con ruồi đứng không vững.
)
(Nhà sản xuất Trương Côn: Mắt cá chép, lông mày bạch tuộc, mũi ưng, miệng cá nheo, cái cằm có mùi như thịt dê xiên nướng.
)
"Cái cằm có mùi như thịt dê xiên nướng là cái gì?"
"!!" Đàm Trì giật mình, suýt nữa ném điện thoại đi, ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt lơ lửng trên đỉnh đầu.
Ánh nắng mùa đông khiến làn da trắng như sữa được dát lên một lớp viền vàng, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, trong veo như dòng suối mùa xuân.
Đàm Trì nhíu mày: "Đường… lão sư?"
"Chào buổi sáng." Đường Cam Lan đưa tay lên chào, ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn về phía điện thoại của Đàm Trì: "Đàm lão sư hình như rất thích chụp ảnh người khác?"
"Sở thích cá nhân." Đàm Trì cất điện thoại.
"Vậy mấy từ miêu tả ghi chú trên ảnh là?"
"Tài liệu sưu tập, luyện tập sáng tác."
Đường Cam Lan gật đầu như thể đã hiểu: "Đúng là biên kịch lão sư, từ ngữ dùng để miêu tả cũng không giống người bình thường, đúng là ngang ngược."
Đàm Trì: "...!Ngang ngược không phải dùng như thế đâu."
"Thật sao? Lúc còn nhỏ tôi thường ở nước ngoài, thành ngữ dùng được không nhiều lắm, ha ha ha." Đường Cam Lan gượng cười.
"Ừ." Đàm Trì gật đầu, xích qua bên cạnh hai bước, móc điện thoại ra bắt đầu lướt Weibo.
Đường Cam Lan ở bên cạnh cọ qua.
"Đàm lão sư, hôm nay đã ăn điểm tâm chưa?"
"Ăn rồi."
"Bữa sáng hôm nay khách sạn làm không tệ."
"Cũng được."
"Tôi cực kỳ thích món cháo trứng muối thịt nạc, " Đường Cam Lan tiếp tục nói: "Nói đến loại cháo này, vẫn là cháo ở Quảng Đông là ngon nhất, lần trước tôi đến Hoa Đô uống trà buổi sáng, có rất nhiều món, nguyên liệu cũng mới lạ, nhất là món bánh ngọt củ cải vỏ mỏng, món này ngon muốn chết, có ngọt có mặn, ngọt là do dùng bột nếp nhào đều, hai mặt được nướng vàng, bên trong phủ thêm đường cát trắng, vụn đậu phộng, cắt thành từng khúc, mặn là do nhân bánh thịt xào và đậu hà lan, bên ngoài xốp giòn bên trong dẻo, có hơi dính răng, chỉ cần cắn một miếng, sẽ ăn hoài không ngừng được, bô lô ba la..."
Đàm Trì lướt ngón tay trên Weibo, đầu ngón tay theo tốc độ nói của người nào đó mà càng ngày càng nhanh, cuối cùng chữ trên màn hình gần như biến thành tàn ảnh, cái gì cũng không thấy rõ.
Mà chủ đề của người nào đó, đã từ sủi cảo tôm, chân gà, bánh bao thịt nướng đến cơm niêu, mì trứng cá, bóng nước, hoành thánh, thịt bò chiên,...!có vẻ đang sắp tiến vào lĩnh vực hải sản.
Đàm Trì buổi sáng chỉ mới gặm bánh bao và ăn hai quả trứng luộc không thể nhịn được nữa.
"Đường lão sư!"
"Hả?" Đường Cam Lan quay đầu.
Đàm Trì trừng mắt với người trước mặt, rõ ràng là một thanh niên cao lớn một mét tám, nhưng lần nào cũng mang dáng vẻ của một thiếu niên, nhất là đôi mắt, sáng lóng lánh, có chút vô tri —— Đàm Trì cảm thấy lửa giận trong lòng không biết vì sao lại dịu đi.
Đàm Trì : "...Nghi thức bấm máy sao còn chưa bắt đầu?"
"Hình như đang chờ ai đó." Đường Cam Lan rướn cổ nhìn trái nhìn phải.
"Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi." Tiểu Chu cầm bình giữ nhiệt phóng tới nhanh như chớp, thở hổn hển nói.
"Ai đến rồi?" Đường Cam Lan hỏi.
"Nhân vật nam chính Mạnh Tinh Vũ, là thần tượng hot nhanh nhất của Thanh Hồng Entertainment trong một năm qua, là minh tinh xếp thứ năm trên bảng xếp hạng Weibo đầu tuần!" Tiểu Chu tiếp tục bát quái: "Nghe nói kịch bản bộ phim này viết dành riêng cho anh ta, những phóng viên có mặt ngày hôm nay, chín mươi phần trăm là đến vì anh ta đó."
"A...! Mạnh Tinh Vũ!"
"Mạnh Tinh Vũ! Nhìn bên này!"
Fan ở bên ngoài đứng thành đàn liên tục hét lên, đám phóng viên thì như ong mật ngửi thấy hương hoa, dũng mãnh lao tới, các loại âm thanh thượng vàng hạ cám bao trùm toàn bộ quảng trường.
"Mạnh Tinh Vũ, nhìn bên này!"
"Nghe nói hôm qua anh và Giang Du ăn trưa chung với nhau, có phải thật hay không?"
"Bộ phim Ngàn Năm Chi Luyến là do Thanh Hồng Entertainment và Húc Quang Media hợp tác sản xuất, bây giờ Lữ Diệu Xán bị bắt, nam hai vắng mặt, anh có suy nghĩ gì về tương lai bộ phim này?"
"Anh biết Lữ Diệu Xán chơi ma túy không?"
"Không có Lữ Diệu Xán, bộ phim này xem như chỉ có mình anh diễn chính, anh có cảm thấy áp lực không?!"
"Nhường đường, nhường đường đi!"
"Mọi người đừng nóng vội, sau khi xong nghi thức bấm máy, sẽ cho mọi người thời gian phỏng vấn!"
Bốn bảo vệ to lớn tạo thành tấm khiên thịt người chặn lấy đám phóng viên, bốn trợ lý như bức tường thành không ngừng đẩy về phía trước, còn có một người đại diện đi đầu, hô to gọi nhỏ dẫn đầu đội ngũ xông vào quảng trường.
Giữa đội ngũ là một thanh niên mặc quần áo thể thao màu trắng, vai hẹp, chân dài, tóc màu hạt dẻ, đeo khẩu trang chống bụi, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên.
Nhà sản xuất Triệu, đạo diễn Chu, chỉ đạo quay phim, còn có An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp phần phật một cái đã nhào tới.
"Mạnh lão sư, nhanh nhanh nhanh, mời tới bên này." Đạo diễn Chu nở nụ cười tươi như hoa.
"Xin chào đạo diễn Chu, tôi là Mạnh Tinh Vũ." Mạnh Tinh Vũ gỡ khẩu trang xuống, nhe răng cười một cái.
Mặt trái xoan, làn da trắng nõn, môi mỏng ửng đỏ, kết hợp với kiểu trang điểm tinh tế, khiến anh ta càng nữ tính và lộng lẫy hơn.
"Ôi...!trời đất ơi, đẹp trai muốn xỉu!"
"Tinh Vũ chúng em yêu anh!"
"Tinh Vũ! Tinh Vũ! Tinh Vũ!"
Fan hâm mộ bên ngoài tay cầm hoa tươi tay ôm tim, kêu đến tan nát cõi lòng.
Phóng viên điên cuồng bấm máy ảnh "tách tách tách", khiến đạo diễn Chu đứng bên phải chớp mắt liên hồi, giống như bị bệnh đau mắt hột.
Mà Mạnh Tinh Vũ đứng trực tiếp trước đèn flash lại sừng sững bất động, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, duy trì nụ cười hở mười hai cái răng tiêu chuẩn.
Đúng là chuyên nghiệp!
Đàm Trì cảm khái.
Sau khi sự hỗn loạn điên cuồng qua đi, các vị lãnh đạo cuối cùng cũng có thể gặp được nhau, An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp cũng thành công chào hỏi tiền bối, Đường Cam Lan chen vào xoát mặt làm quen, cuối cùng bắt đầu tiến hành buổi lễ bấm máy.
Nói đến việc bái thần bấm máy này, cũng là một phong tục kỳ lạ.
Trong vòng giải trí, có một câu: Tiểu hồng là do push, bạo hồng dựa vào mệnh.
Lời ít mà ý nhiều.
Cái chữ “push” này thì dễ hiểu, nện tiền vào, truyền thông rầm rộ, chạy bài marketing, chỉ cần nện tiền vào đúng chỗ, luôn có thể tạo được tiếng vang, nếu vận khí tốt, còn có thể tạo ra chút độ hot, nếu vận khí không tốt, cũng có thể xem như là một minh tinh quen mặt.
Nhưng nếu muốn lên cao hơn, vậy thì không phải là chuyện tiền bạc nữa, mà phải dựa vào mệnh.
Cái gọi là nếu muốn đến đích thì đi từ từ rồi cũng đến, nhưng đã là mệnh thì không thể ép ra được.
Người mà có thể dùng “mệnh” để bạo, chỉ có thể dựa vào tùy duyên.
Nhưng tục ngữ cũng nói, không muốn làm đạo diễn sản xuất thì không phải minh tinh tốt, phàm là người trong giới này, ai mà không muốn hot, ai mà không muốn bạo?
Cho dù vận mệnh không thể điều khiển được, nhưng mơ ước thì vẫn được mà.
Thế nên, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần bấm máy quay phim, nhất định phải làm một nghi thức bái thần tế tự, bái thần nào không quan trọng, quan trọng là cầu may mắn, không chừng một vị thần phật nào đó vô tình nghe được lời cầu nguyện, búng một ngón tay vàng cho kịch bản bạo lên thì sao.
Cho dù có nằm mơ thì cứ mơ thôi, lỡ thành hiện thực thì sao.
Quan trọng hơn chính là cảm giác nghi thức, để mọi người củng cố tình cảm, cũng để cho tất cả mọi người một dấu hiệu, từ hôm nay trở đi, thời gian làm trâu làm ngựa không kể ngày đêm chính thức bắt đầu!
Cho nên, xét thấy tính đặc thù và tính phổ biến của nghi thức bấm máy, ở trên tế đàn không có tượng thần cũng là chuyện bình thường, hương mà mọi người dùng để thắp cầu nguyện cũng là đủ loại.
Nội dung cầu nguyện của các lãnh đạo và diễn viên cũng không khó đoán, thường là thu hút người xem, phim bán chạy, diễn viên bạo lên.
Nhưng những nhân viên công tác dưới đáy thì lại cầu nguyện mỗi người một kiểu.
Ví dụ như lúc này, anh trai tổ đạo cụ đứng bên cạnh Đàm Trì đang chắp tay trước ngực, miệng liên tục lầm bầm: "Phù hộ cho tôi hai tháng này mỗi ngày có thể ngủ đủ bốn giờ."
Còn chị gái tổ trang điểm đứng bên phải lại nói thầm: "Phù hộ tất cả diễn viên chính đều không mọc mụn."
Ừm —— phong cách cầu nguyện hoàn toàn khác biệt.
Đàm Trì âm thầm gật đầu, cũng chắp tay cầu nguyện:
"Phù hộ không thay đổi lời thoại, không thay đổi bối cảnh, không thay đổi kịch bản, không thay đổi thiết lập nhân vật, mỗi ngày trong cơm hộp đều có thịt!"
"Bấm máy!"
Đạo diễn Chu và nhà sản xuất Triệu giật tấm lụa đỏ phủ bên trên camera xuống, phóng viên bốn phía lập tức ngừng chụp ảnh, toàn bộ nghi thức bấm máy xem như kết thúc mỹ mãn.
Sau đó, truyền thông bắt đầu phỏng vấn ngắn gọn, Mạnh Tinh Vũ, An Mộng Mộng, Trương Thiên Diệp có một buổi off fan quy mô nhỏ, còn nhân viên công tác thì tản ra ai làm việc nấy, dọn dẹp sân bãi, chuẩn bị cơm trưa vân vân mây mây.
Đàm Trì cầm bình giữ nhiệt, nhìn Mạnh Tinh Vũ bị quà và hoa của fan ép vào chính giữa, gần như chìm nghỉm trong biển quà, An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp ở bên cạnh cũng không khá hơn, số lượng fan mặc dù không khoa trương như Mạnh Tinh Vũ, nhưng tiếng thét chói tai cũng không thua kém bao nhiêu, huống chi trong đám fan của hai người còn có cả fan nam, mấy điểm xanh xanh trong đám hoa cỏ (*), ngược lại càng nổi bật hơn.
(*) Ý của tác giả trong câu này nghĩa là tiếng thét của đám fan nam nổi bật trong đống tiếng thét của đám fan nữ.
Nhưng mà, hình như thiếu mất một người.
Ánh mắt Đàm Trì quét qua một lượt, có hơi khó chịu.
"Đàm lão sư, cùng về khách sạn với chúng tôi không?"
Đường Cam Lan xông ra từ xó nào, tay cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh là Tiểu Chu nhìn vô cùng uể oải.
"Đường lão sư?" Đàm Trì ngẩn người, "Anh không đi gặp fan sao?"
Đường Cam Lan nở nụ cười, cúi đầu, ngón tay siết bình giữ nhiệt đến đỏ bừng.
"Công ty cũng quá đáng, sự kiện bấm máy quan trọng như vậy, sao lại không mua ít fan đến để giữ thể diện cơ chứ, thế này cũng xấu hổ quá đi..." Tiểu Chu giận dữ.
"Tôi có fan mà." Đường Cam Lan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Trì, đôi mắt cong sáng lấp lánh.
Hai cái răng khểnh "keng keng" lóe lên, Đàm Trì giật mình, run rẩy một cái, không được tự nhiên đẩy kính mắt lên một chút: "Cùng về thôi."
"Được." Đường Cam Lan nở nụ cười thật tươi.
Nói xong, liền bày ra dáng vẻ không tim không phổi, khoác tay lên cổ Tiểu Chu đi ra xe.
Đàm Trì thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, đánh dấu thêm vào tấm ảnh của người mắt hai mí hình bình hành nào đó:
Tròng mắt tĩnh mịch âm u như ma quỷ.