Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 1: Bị Bán

Chạng vạng tối, chiếc BMW đỏ chói lướt nhanh trên đường, thẳng tiếng đến khách sạn “Cẩm Mĩ” xoa hoa bậc nhất thành phố.
Khách sạn đầy đủ tiện nghi, trang trí nội thất tao nhã sang trọng, thiết kết hài hòa mang phong cách hiện đại Tây Âu, thái độ phục vụ ân cần, là nơi các nhân vật nổi tiếng thường lui tới.
Thư Diệp nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Thư Nguyên Hạo, “Ba, ba dẫn con tới đây làm gì?”
Thư Nguyên Hạo dừng một chút rồi trả lời, “Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của con, chúng ta đã đặt phòng ở đây để mừng sinh nhật cho con. Con lên trước đi, em con đang ở trên đó chờ, ta và mẹ con sẽ lên sau.” Vì thế ông đem thẻ phòng đưa cho Thư Diệp, Thư Nguyên Hạo không dám nhìn thẳng mặt cô, sợ tiết lộ gì đó.
“Phải không?” Thư Diệp nghiêng đầu nhìn Thư Nguyên Hạo, cô cảm giác có gì đó khác lạ.
Thư Nguyên Hạo gật gật đầu, im lặng không nói gì. Thư Diệp thấy ông trầm mặc nên cô cũng chẳng hỏi gì thêm nữa, vì thế ngoan ngoãn nghe lời xuống xe.
“Lát nữa gặp lại, ba.” Nói tạm biệt Thư Nguyên Hạo xong, Thư Diệp hướng khách sạn đi vào. Tuy rằng trong lòng vẫn có điểm nghi hoặc, nhưng cứ nghĩ đã có Thư Triết trên đó, cô liền thấy an tâm. Trong gia đình, người duy nhất đối xử tốt với cô chính là ba và Thư Triết, còn mẹ và anh hai từ đó đến giờ luôn thờ ơ, lạnh nhạt với cô.
Thư Nguyên Hạo nhìn Thư Diệp đi vào trong khách sạn, trong lòng vô cùng áy náy. –Thư Diệp, xin con tha thứ cho ba, ba cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.—
Thư Diệp đi đến hỏi tiếp tân phòng chỗ tầng trệt ở đâu, sau đó cô đi đến phòng mà Thư Nguyên Hạo đã đặt sẵn, mở cửa vào. Trong phòng tối đen như mực, không có 1 tí ánh sáng nào, cảm giác rất u ám làm cho người ta cảm thấy bức bách.
“Này, Thư Triết, em đâu rồi?”
“Làm cái gì vậy? Thư Triết !” Thư Diệp kêu to, nhưng không ai đáp lại cả.
Sao lại thế này? Hay là bọn họ đang nấp ở đâu đó muốn cho cô một sinh nhật bất ngờ, nghĩ tới đó Thư Diệp không khỏi mỉm cười.
“Thư Triết, em đang ở đâu?” Thư Diệp lại kêu to tên Thư Triết, vẫn chỉ một mảnh yên tĩnh. Đột nhiên Thư Diệp cảm thấy một chút sợ hãi, không tủ chủ được nuốt nuốt nước miếng.
“Em mau ra đây, chị sợ.” Thư Diệp nhỏ giọng nói, cô vẫn đang nghĩ Thư Triết đang nấp ở đâu đó trốn cô.
Thư Diệp bắt đầu thích ứng với bóng tối, cô chú ý đến chiếc giường bự, còn có cửa sổ rộng lớn bị che bởi rèm cửa, ngăn ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thư Diệp chậm rãi bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa, làm cho ánh sáng rọi vào phòng.
Cô đi chung quanh quan sát mọi thứ, bỗng vấp phải ghế xoay, làm cô ngã sấp xuống đất, “Ôi”, Thư Diệp hoảng sợ hấp tấp đứng lên. Nhất thời cảm giác có ai đó nhấc bỗng cô lên, sau đó ném cô lên giường, Thư Diệp theo bản năng la lên, cố gắng ngẩng đầu thì lại bắt gặp cặp mắt đen dài gắt gao nhìn thẳng cô, từng bước từng bước đến gần cô.
“Anh là ai?” Mọi tế bào trong cơ thể cô đều đang sợ hãi.
Người đàn ông khôi ngô cao lớn kia không trả lời cô, cứ tiếp tục đi đến. Thư Diệp sợ hãi lui về sau, cảm giác được nguy hiểm, cô tìm kiếm cơ hội thoát khỏi nơi này.
“Anh không được lại đây, người nhà tôi mà biết, họ sẽ không bỏ qua cho anh.” Thư Diệp giọng nói run run đe dọa hắn, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Đột nhiên một trận cười lạnh vang lên làm cho căn phòng càng thêm u ám rợn người, “Người nhà?”, giọng nói hắn đầy vẻ châm chọc, “Người nhà cô đã sớm đem cô bán cho tôi rồi, bọn họ còn tới cứu cô sao?”
Cổ họng Thư Diệp như nghẹn lại, chẳng thể nào nói được gì cả, cứ ngồi đó thất thần không tin chuyện này là thật.
Chương 2: Thất Thân

Quý Vân Húc chậm rãi đi đến bên cô, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, chú ý đến quần áo cô đang mặc, khóe miệng nhếch lên, “Hôm nay là sinh nhật 16 của cô?” Hắn nghe lão già Thư Nguyên Hạo đề cập qua rằng hôm nay là sinh nhật 16 của cô, tuy rằng không có người nhà cùng chúc mừng, nhưng mà có hắn cùng mừng với cô thì cũng đủ rồi.
Thư Diệp trừng mắt nhìn hắn, không nói gì cả, cô căn bản vẫn không thể tin chuyện cô bị bán là thật. Sẽ không, ba yêu thương cô như vậy, làm sao có thể đem cô bán cho người khác chứ? Nhất định người đàn ông này đang gạt cô. Nhất định là vậy !
Thư Diệp lấy tay ôm ngực, cố gắng trấn an bản thân.
“Anh gạt tôi! Ba tôi sẽ không đem bán tôi cho người khác.” Thư Diệp buộc mình ngẩng cao đầu, liền bắt gặp ánh mắt âm trầm lãnh liệt của hắn, cô sợ tới mức cúi đầu thu hồi ánh mắt.
Quý Vân Húc cảm thấy khó chịu bởi những lời nói cùng biểu tình ngu xuẩn của cô, hắn đi đến đầu giường mở đèn ngủ, trong phòng nhất thời sáng lên, ánh sáng thình lình ập vào mắt, Thư Diệp có chút không quen liền lấy tay che mắt, một lúc sau mới buông tay.
Quý Vân Húc gắt gao nhìn cô gái trước mặt: mái tóc dài đen láy, đôi mắt linh động mê người, chiếc mũi cao thẳng tắp, làn da trắng nõn nà, dưới ánh sáng loe loét của ngọn đèn còn tôn thêm vẻ đẹp rạng người ôn nhu của cô. Đôi môi ướt át đỏ mọng như anh đào, làm cho người ta nhịn không được mà muốn cắn lên đó.
Thư Diệp buông tay, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ được người đàn ông có giọng nói lạnh như băng này. Dáng người cao lớn, gương mặt hoàn mĩ đến lạ thường, cứ như được tạc từ tượng, nhưng vẻ mặt lại toát lên sự lãnh khốc, vô tình. Thư Diệp chịu không nổi ánh nhìn của hắn, cô nhảy xuống giường đào tẩu.
Quý Vân Húc thấy thế, hung hăng đẩy ngã cô xuống đất, “Còn muốn chạy? Đừng có mơ.”
Nói xong, hắn lấy bao thư trên tủ đầu giường thẩy trước mặt cô. “Nhìn rõ đi, đây là khế ước Thư Nguyên Hạo đem cô bán cho tôi.” Hắn không muốn hắn làm xong cái quyền lợi kia mà cô còn không cam tâm nghĩ chính mình chịu ủy khuất. Cho dù là có chịu ủy khuất thì cũng không phải do hắn, muốn trách thì trách cô là người nhà họ Thư.
Thư Diệp trừng mắt nhìn bản khế ước, cô không tin vào mắt mình, “Thư Diệp được bán cho Quý Vân Húc”. Tám chữ to đập vào mắt cô, hơn nữa trên khế ước lại có chữ ký của Thư Nguyên Hạo, cô nhận ra đây chính là bút tích của ba. Thư Diệp sợ đến mức làm rơi bản khế ước trên mặt đất.
“Ha ha ha” Tiếng cười lạnh như băng vang lên, làm da đầu Thư Diệp run lên, cô muốn đi hỏi rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao ba lại đem cô bán cho người khác? Thư Diệp vung tay ngăn cản Quý Vân Húc đang tiến gần đến mình, đương nhiên sức cô căn bản không là gì so với thân hình cường tráng của Quý Vân Húc. Ngược lại còn làm cô ngã xuống giường, hắn thuận thế đè lên người Thư Diệp, làm cô không thể nhúc nhích.
“Còn muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu. Tôi muốn mượn cô trả thù nhà họ Thư các người.” Hắn hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cởi cúc áo Thư Diệp, không quan tâm cô đang giãy giũa thế nào, kéo áo cô xuống, lộ ra nội ý mong manh.
“Buông tôi ra, anh điên rồi.” Thư Diệp tay đấm chấn đá, quay đầu cắn mạnh vào tay Quý Vân Húc.
Quý Vân Húc thốt lên 1 tiếng, đôi mắt híp lại làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm đáng sợ, “Tôi thích phục tùng hơn là không nghe lời.” Tay hắn lần mò đến nụ hoa tròn trịa trước ngực cô, dùng sức xoa nắn. Thư Diệp liều mạng né tránh, nhưng thân thể bị hắn kẹp chặt không thể di chuyển được, chỉ có thể vung chân loạn xạ, nước mắt cứ rơi lã chã, cô điên cuồng gào thét, “Tránh ra, đồ khốn nạn.”
“Làm sao có thể chứ?” Quý Vân Húc ngồi trên người cô, cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc đầy mị hoặc.
Quý Vân Húc đột nhiên hung hăng kéo váy cô, trào phúng hỏi, “Dáng người tôi thế mà cô còn chưa vừa lòng sao?” Đương nhiên hắn cũng không cần câu trả lời của cô mà cũng có thể khẳng định dáng người hoàn hảo của mình có khối người hâm mộ.
Mặt Thư Diệp lập tức đỏ bừng, người đàn ông này đúng thật là càn rỡ. Cô cố gắng bắt lấy tay hắn, gắng sức di chuyển trên giường. Cô hiển nhiên không phải là đối thủ của Quý Vân Húc, hắn thoải mái để cô vùng vẫy, hung hãn dùng sức xé rách chiếc váy cô thành miếng vải rách, cơ thể Thư Diệp trần truồng trước mặt hắn.
“A” Thư Diệp kêu to ra tiếng, dùng 2 tay che chắn trước ngực, hai chân khép chặt, toàn thân cô run lên bần bật, “Anh tránh ra.”
Quý Vân Húc không để ý kháng cự của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực cô, so với tuổi 16 mà nói, cô xem như là được, nếu bảo dưỡng vài năm thì sẽ còn hơn bây giờ, dù sao thì cũng không vội, hắn muốn Thư gia chóng mắt nhìn xem hắn hành hạ tra tấn cô thế nào!
Không để ý cô giãy giũa phản kháng, hung hãn dùng sức tách chân cô ra, Quý Vân Húc áp sát hạ thể của cô, không thương tiếc mà xâm nhập vào nơi nhỏ bé ấy.
“A”
Một dòng máu hồng thấm ướt ra giường, hắn không một chút động tâm cùng yêu thương, vẻ mặt lãnh đạm lộ ra nụ cười âm hiểm.
Chương 3: Quất
Quý Vân Húc mồ hôi đầm đìa nằm lã trên người Thư Diệp, mà Thư Diệp không chịu được sự hoan ái kịch liệt như thế, cô đã sớm mê man ở dưới thân Quý Văn Húc.
Theo trên người cô ngồi dậy, Quý Vân Húc có chút đăm chiêu nhìn vẻ đẹp động lòng người này, khuôn mặt vô cùng hoàn hảo, nếu lớn một chút, dung mạo của cô chắc còn làm đàn ông thêm chết mê chết mệt, dù sao bây giờ còn quá non nớt ngây ngô. Tay hắn không tự chủ mà vuốt má cô. Đáng tiếc cô là người nhà họ Thư, là em gái của Thư Dịch, cô đáng bị trừng phạt như vậy!
Quý Vân Húc rút lại tay, bước nhanh đến phòng tắm, mở vòi sen, nước lạnh từ vòi phun ra từ đỉnh đầu đổ xuống. Hắn nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đầy căm phẫn, làn nước lạnh cũng không đẩy lui được lửa giận trong lòng hắn.
Tắm rửa sạch sẽ, Quý Vân Húc trở lại giường, tay hắn giơ lên rồi hung hãn giáng lên mặt cô 1 cái tát, “Đứng lên cho tôi.”
Bởi vì quá mức mệt mỏi, Thư Diệp chau mày, thét lớn một tiếng, sau đó lại miên man, hai má đau rát so với nguyên người đau nhức thì chẳng đáng là gì.
Quý Vân Húc thấy cô chẳng có phản ứng gì, càng thêm tức giận, lại giáng 1 cái tát thật mạnh vào má cô, lực tay quá mạnh làm cho khóe miệng cô tràn ra máu, dấu tay hằn rõ trên má cô. Thư Diệp đang mê man rốt cuộc cũng tỉnh dậy, ánh mắt chăm chăm nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt nhưng mãi vẫn không ra biểu cảm trên mặt hắn.
“Đứng lên cho tôi.” Quý Vân Húc rống lên, Thư Diệp chậm rãi bò dậy, thân thể kịch liệt đau đớn nói cho cô biết cô đã không còn là 1 cô gái trong trắng nữa, đây là điều mà bạn tốt của cô – Âu Dương – từng nhắc đến khi 1 cô gái trở thành đàn bà thì phải như vậy, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ mình “may mắn” đến độ bị ba đem bán, còn bị người đàn ông này lăng nhục, cả đời cô sẽ không bao giờ quên được sinh nhật 16 tuổi quý báu này!
Thân thể đau mười, lòng cô đau vạn lần, cứ tưởng người đàn ông này nói dối, làm sao người cha mà cô yêu thương lại nhẫn tâm bán đứng cô? Nhưng ngẫm lại, Thư Nguyên Ngạo đưa cô đến đây, rồi vẻ mặt khó hiểu của ông đã nói lên hết thảy mọi thứ. Hắn không nói dối. Lúc ấy cô nhìn chằm chằm vào Thư Nguyên Hạo, thắc mắc tại sao ông không nói lời nào, giờ thì cô đã biết, là ông cảm thấy áy náy. Dù sao có bao nhiêu người cha đem bán chính con gái của mình lại nhẫn tâm nhìn chính con gái mình bị lăng nhục !
“Sao không nói lời nào? Choáng váng sao?” Quý Vân Húc lạnh lùng nói, kéo Thư Diệp đứng dậy. Cô gắt gao kéo mền che đi người mình, coi như tấm mền là ân nhân cứu mạng của mình. Quý Vân Húc nhìn cô đầy vẻ châm biếm, “Thẹn thùng sao? Thân thể cô tôi đã nhìn qua rồi, cần gì phải che che dấu dấu, huống hồ dáng người cô như vậy đúng thật là ủy khuất tôi!” Đàn bà của hắn người nào mà không xinh đẹp, ngực nở, mông cong. Tuy rằng cô cũng coi như là có tiêu chuẩn, nhưng so với những người đàn bà của hắn thì cô còn thua xa.
Thư Diệp không nghe lời hắn nói, vẫn níu chặt tấm mền không buông, Quý Vân Húc nổi giận dùng sức lôi kéo, đẩy Thư Diệp ngã xuống, cô lõa lồ nằm sõng soài trên đất, mặt đất lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Cái lạnh đêm mùa thu như thấm vào ruột gan, hơn nữa trong phòng còn có máy lạnh, không khí lại xuống thấp hơn bình thường, khiến cản người cô run bần bật, cuộn lại, vòng tay che chắn trước ngực.
Quý Văn Húc ung dung thản nhiên cầm sợi dây nịt chậm rãi tới gần cô. Thư Diệp ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, theo bản năng lấy tay che đầu, lui vào trong góc mà trốn. Quý Vân Húc nhếch miệng cười, nắm chặt dây nịt trong tay, hung tợn quất vào người cô.
“A.” Thư Diệp đau đến kinh hô ra tiếng, “Đồ ác quỷ. Anh sẽ không đượ chết tử tế.”
Quý Vân Húc cười thật to, dây nịt lại lần nữa quất mạnh vào người Thư Diệp, duy nhất chỉ có hai má được Thư Diệp lấy tay che không bị gì.
“Tôi là ác quỷ, về sau cô sẽ cùng tên ác quỷ này sống chung, đến khi nào tôi chán cô mới thôi. Hơn nữa, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi không được chết tử tế thì anh trai cô Thư Dịch cùng gia đình cô cũng không chết tử tế đâu.”
Nói xong, dây lưng lại vô tình dừng trên người Thư Diệp, cô đã vô lực né tránh, trừ bỏ bảo vệ 2 má, tùy ý để hắn quất vào chính mình.
Chương 4: Không biết nơi nào
Quý Vân Húc rốt cuộc mệt mỏi, không quất Thư Diệp nữa, cả người cô đầy vết thương, toàn thân đau đớn rã người, đau đến muốn chết đi, mặc cho nước mắt cứ rơi trên khuôn mặt được cô bảo vệ.
Quý Vân Húc ném cho cô một bộ quần áo của con gái, “Mặc vào.” Âm thanh lạnh như băng vang lên, thì ra tất cả đều đã được chuẩn bị, quần áo đều có sẵn, chỉ có cô là không hề hay biết gì cả, thật là buồn cười. Thư Diệp cười nhạo ra tiếng. Không nghĩ tới đời cô lại thảm thế này, ở nhà thì bị mẹ và anh hai ghét bỏ, luôn nhìn cô với ánh mắt ghẻ lạnh, mà giờ đây người cha mà cô yêu thương nhất lại vứt bỏ cô, em trai lại không đủ năng lực để bảo vệ cô.
Hiện tại lại bị tên ác ma này ngược đãi mình đầy thương tích! Những chuyện thống khổ này khi nào mới chấm dứt? Thư Diệp chậm chạp mặc quần áo vào, nhưng chỉ khẽ cử động một tí thì toàn thân kịch liệt đau đớn, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống.
“Mau! Muốn bị đánh nữa sao?” Quý Vân Húc chăm chăm nhìn Thư Diệp mặc quần áo, nhìn những động tác khó khăn đó cũng không làm hắn đồng cảm, có lẽ từ lúc Đào Tĩnh Dao rời khỏi hắn, cũng là lúc lòng hắn đã chết.
Thư Diệp không để ý hắn tức giận mắng, vẫn tiếp tục động tác chậm chạp của mình. Quý Vân Húc rất nhanh đi đến, như là đánh nghiện, hắn lại hung hăng tát cô. Cảm giác đau đớn truyền tới toàn thân, Thư Diệp ngay cả la cũng không thèm la 1 tiếng, căm giận nhìn thẳng hắn, “Còn muốn đánh nữa không?” Nói xong cô liền quay mặt sang 1 bên, đưa má bên kia đối diện Quý Vân Húc.
“Ba” một tiếng, khóe miệng Thư Diệp lại chảy ra máu tươi, “Cô cho cô là ai? Tôi sẽ luyến tiếc mà không đánh sao?” Ánh mắt Quý Vân Húc hung ác, nham hiểm nhìn cô, hắn hận không thể đem Thư Diệp ăn tươi nuốt sống.
Thư Diệp đột nhiên cười lạnh, “Tôi sẽ không ngu đến nỗi tin ma quỷ mà cũng có lòng thương xót.” Trong lòng cô, Quý Vân Húc chính là ma quỷ, hắn là người đầu tiên mà cô cảm thấy là vô sỉ nhất, cô tin chắc chắn rằng ác giả ác báo, cho nên cô sẽ không khuất phục hắn, cô phải sống đến ngày hắn bị quả báo.
“Biết là tốt rồi, nhanh mặc quần áo cho tôi.” Quý Vân Húc không kiên nhẫn nói, châm điếu thuốc rồi đột nhiên đứng lên. Sự kiên cường cùng nhẫn nại của cô gái này làm hắn bất ngờ, hắn vốn nghĩ loại cô gái mới 16, 17 tuổi, đối mặt với sự tra tấn này nhất định sẽ không chịu nổi, thậm chí sẽ tìm đến cái chết, nhưng cô thì không, ngược lại càng đánh thì ý chí sinh tồn lại càng sục sôi. Tốt, vậy thì cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ tràn ngập lạc thú!
“Đi đâu?” Thư Diệp bắt chước cách nói lãnh đạm của hắn. Tuy rằng không cần hắn thương xót gì cô, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều là cô sợ hãi lo lắng, dù sao cô cũng chỉ là một đứa con gái mới lớn.
“Bớt nói đi, đi thì biết.” Quý Vân Húc túm cô đi ra khỏi phòng, hắn chán ghét loại con gái nói nhiều.
Chương 5: Trả Thù
Quý Vân Húc kéo cô, hung hăng đẩy cô vào bên trong xe, Thư Diệp đau, cô khẽ nhếch môi, nhưng lại không rên la gì cả. Cho dù là bị hắn đánh đến nông nỗi này cô còn chịu được, sự kiên cường của cô cũng làm hắn chú ý.
Thư Diệp nhìn ra xa xa, hiện tại hắn muốn chở cô đi đâu thì cũng mặc, còn có gì thảm hại hơn sao? Nhưng điều làm cô quan tâm nhất bây giờ chính là – mặc kệ thế nào, phải sống, chỉ có sống thì mới có hi vọng.
Thân thể mệt mỏi rã rời khiến cô ngủ thiếp đi, không lâu sau thì nghe tiếng Quý Vân Húc rống to: “Xuống xe.”
Thư Diệp chậm rãi mở to mắt, lia mắt nhìn chung quanh, nơi này rất quen thuộc.
Về nhà ! Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý hay là ba đã chuộc cô về? Thư Diệp không ngừng tự hỏi trong lòng.
“Còn thất thần làm cái gì ! Xuống xe.” Hắn cực không thích lặp đi lặp lại, không kiên nhẫn xuống xe, đi qua mở cửa xe bên Thư Diệp, hung hăng kéo cô xuống xe.
Hai người đi đến cổng lớn của Thư gia, Quý Vân Húc khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. Đào Tĩnh Dao, hắn thực chờ mong cảnh tượng 2 người gặp mặt.
Hắn ấn chuông, một lúc sau cửa được mở ra. Quý Vân Húc nắm chặt cổ tay Thư Diệp, kéo cô vào trong, giống như cô chẳng có kí lô nào, hắn muốn kéo là kéo.
“Xem ra Thư gia các người mất đi con gái thì cuộc sống vẫn tốt đẹp.” Quý Vân Húc trêu chọc, nhìn thẳng một nhà đang ăn cơm, ánh mắt hắn dừng trên người Đào Tĩnh Dao. Một năm, bọn họ đã không gặp nhau 1 năm. Chú ý đến cái bụng đang lớn của cô, lòng lại quặn đau, nếu lúc trước Đào Tĩnh Dao không rời xa hắn, thì bây giờ cái thai trong bụng chính là con của hắn.
Nhưng cái thai lại là nghiệt chủng của Thư Dịch, ở Thư gia 2 bàn tay trắng, để xem cô còn có thể tiêu dao tự đắc thế nào. Quý Vân Húc và Đào Tĩnh Dao là đôi thanh mai trúc mã. Nhưng từ khi Quý Vân Húc tiếp nhận chức vị Tổng Giám Đốc, không có thời gian ở cạnh cô nhiều, nên cô sau lưng hắn vụng trộm với Thư Dịch. Người ngạo mạn như Quý Vân húc thì làm sao chịu được sự sỉ nhục này?
Quý Vân Húc tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, Đào Tĩnh Dao cũng không còn là cô gái trong trắng, hắn cũng không mong chờ gì cô sẽ quay về bên hắn. Chỉ là hắn sẽ không dễ dàng buông tay, hắn muốn tự tay hủy đi Thư gia, làm cho Đào Tĩnh Dao không sống yên ổn, vì phản bội hắn thì phải trả giá đắt.
Lần này xí nghiệp Thư gia gặp nguy cũng là hắn cố ý làm, cắt đứt đường lui của họ, muốn họ phải cầu xin hắn để không bị phá sản. Mà khi Thư Nguyên Hạo cùng Thư Dịch đến cầu xin hắn, hắn lấy Thư Diệp ra làm yêu cầu. Hắn muốn xuống tay với từng người của Thư gia, muốn cho Thư Dịch và Đào Tĩnh Dao hiểu được rằng, tình yêu giữa bọn họ dựa trên sự thống khổ của em gái. Bọn họ sỉ nhục hắn, thì hắn sẽ đòi lại trên người em gái Thư Dịch. Đương nhiên hắn cũng sẽ từng bước phá hủy Thư gia, muốn Đào Tĩnh Dao phải cầu cạnh hắn, sau đó chính hắn sẽ bỏ mặc cô.
Thư gia chết tiệt, nếu lúc trước không có chuyện của Thư Dịch và Đào Tĩnh Dao, thì giờ đây mọi thứ sẽ không như thế này ! Hắn-Quý Vân Húc sẽ không bị tình cảm tra tấn, hắn nhất định phải đòi lại tất cả !
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui