Minh Tinh Hào Môn Ái

Thư Diệp bắt điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Mộc Vũ, giọng nói đầy lo lắng, “ Có chuyện gì vậy ? Sao lâu quá mới bắt điện thoại ? ” Nếu không phải Mộc Vũ gọi liên tục chỉ sợ qvh không dễ dàng buông cô ra.
“ Không có gì đâu, tôi sẽ về ngay. ” Thư Diệp lảng tránh câu hỏi của Mộc Vũ, nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ sợ Mộc Vũ sinh nghi tiếp tục hỏi cô.
Sau khi cúp điện thoại, cô vào phòng tắm lấy quần áo đã được hong khô của mình mặc vào, “ Tôi về đây, hôm nay cám ơn anh đã cứu tôi, nhưng tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau nữa. ”. Dứt lời, Thư Diệp đi thẳng đến cửa, đóng cửa một cái ầm.
Qvh không ngăn cản Thư Diệp rời khỏi, dù gì sau này bọn họ cũng còn nhiều cơ hội gặp nhau, hắn không cần lo gì. Qvh tiếp tục ngồi ở sofa châm thuốc hút, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, hai mắt hắn hiện rõ sự cô tịch.
          *******************************************************************************
“ Cô đi đâu mà phải ngồi taxi về ? ” Mộc Vũ lo lắng hỏi, hắn vừa mời đi khỏi thì cô cũng đi ra ngoài, cô ra ngoài làm gì ? Chẳng lẽ là gặp qvh ? Lòng hoài nghi cùng sốt ruột hiện hết lên mặt Mộc Vũ.
“ Tôi chỉ về thăm trường cũ, sau đó thì bị mọi người nhận ra, nên phải đi taxi về. ” Thư Diệp hời hợt giải thích, cũng không nói chuyện gặp qvh cho Mộc Vũ nghe, cô chỉ không muốn hắn lo lắng mà thôi, bằng không hắn nhất định sẽ đau lòng cho là cô muốn đi gặp qvh. Tuy cô biết không nên để Mộc Vũ ảo tưởng quá nhiều về chuyện của hai người nhưng nhìn Mộc Vũ chăm sóc quan tâm cô mấy năm nay, cô không tài nào làm hắn đau khổ được.
“ Có chuyện gì gấp mà tìm tôi vậy ? ” Không muốn thảo luận vấn đề này nữa vì vậy cô liền lảng sang chuyện khác.
“ Bang chủ có nhiệm vụ quan trọng giao cho chúng ta làm. ”
Trong mật thất, bang chủ ngồi chiếc ghế viền vàng, lưng ghế có khảm đầu con cự long, bốn người (Thư Diệp, Mộc Vũ, Định Phong, Phó Chấn) đứng phía dưới đều ngừng thở lặng chờ sự sắp xếp của hắn.
Vẻ ngoài Hạc bang tuy rất bình thường nhưng thực ra đây chính là tổ chức sát thủ. Người của Hạc bang có mặt trên toàn thế giới, từ Châu Âu đến Châu Á, mà mỗi sát thủ trong Hạc bang đều có nghề nghiệp ổn định che dấu thân phận thật sự của bọn họ.
Nhưng bọn họ không giết người vô tội, nếu có người thuê bọn họ giết người thì trước hết họ sẽ điều tra cặn kẽ xem kẻ mà họ muốn giết có thân thế gia cảnh thế nào, có phải thật sự là người ác độc hay không, nếu như không phải thì dù có bao nhiêu tiền, Hạc bang cũng sẽ không làm. Tuy nghề này bị người khác khinh thường, nhưng bọn họ chưa từng lạm sát kẻ vô tội ! Hơn nữa chi phí thuê sát thủ phân nửa được quyên cho quỹ hộ trợ người nghèo ở Châu Phi.
Đây cũng là lý do lúc trước Thư Diệp lại đồng ý chấp nhận trở thành sát thủ mặc dù huấn luyện rất hà khắc, hơn nữa cô cũng muốn báo đáp ơn cưu mang của bang chủ. Trong Hạc bang có một quy định bất thành văn chính là một khi đã vào Hạc bang thì mọi người phải trải qua huấn luyện gian khổ để hoàn thành chức nghiệp sát thủ của mình, ngoại trừ một số người ở bên ngoài thu thập tin tức và báo cáo tình hình, hiện tại Hạc bang cũng có hơn 20 sát thủ rất có thực lực.
Bọn họ ai nấy đều có những kỹ thuật tối tân, và mạng lưới liên lạc rộng rãi vì vậy mỗi khi gặp nguy hiểm trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì sẽ có người tiếp ứng ngay, hơn nữa sẽ không để lại chút dấu vết nào, cảnh sát hoàn toàn không tìm thấy manh mối nào, và chỉ có thể xem những vụ án đó là án chưa được giải quyết.
“ Mục tiêu lần này chính là xã trưởng Nhật Bản – Yamamoto Ichita, người này lấy số tiền từ thiện làm của riêng cho mình, có người muốn ám sát hắn là chuyện rất bình thường. Hành động lần này sẽ giao cho Thư Diệp, ta muốn cô hoàn thành nhiệm vụ này một bình. ”
Trước đây mỗi khi hành động, Thư Diệp đều đi theo Mộc Vũ, hai người hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, một là Mộc Vũ lo lắng Thư Diệp sẽ bị thương, hai là cô chưa có kinh nghiệm, không giống Mộc Vũ và các thành viên khác đều đã vượt qua ranh giới sinh tử, có thể tự mình ám sát, chuyện này đối với bọn hắn y như cơm bữa vậy.
“ Bang chủ…. ” Mộc Vũ đang muốn nói tiếp thì lại thấy bang chủ đưa tay ngăn lại.
Biết rõ Mộc Vũ lo lắng cái gì, nhưng cũng phải đến lúc Thư Diệp tự mình thi hành nhiệm vụ, tính mạng của mình phải do mình nắm giữ, không thể nào cứ ỷ lại người khác được.
“ Tôi sẽ nhận nhiệm vụ này, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. ” Thư Diệp kiên định trả lời tuy thế trong lòng  cô lại cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không cách nào nói ra được. Mỗi lần Mộc Vũ hành động, cô chỉ đi theo sau lưng hắn mà xem mà thôi, nói đúng hơn Mộc Vũ nhận hết sự nguy hiểm vào bản thân hắn, hắn nói để cô nắm được cặn kẽ những điều cần thiết mỗi khi hành động thì lúc đó mới để cô tự mình chấp hành nhiệm vụ, không sợ có trở ngại gì.
Mộc Vũ thì lại cảm thấy rất lo lắng, cô làm sao có thể hành động một mình được ?
Thư Diệp, Mộc Vũ, Định Phong, Phó Chấn, bốn người phụ trách khu vực Châu Á, tất cả những vụ ám sát xảy ra trong khu vực này đều do bọn họ đảm nhiệm, bọn họ rất ít khi gặp nhau, bởi vì ai nấy đều có việc riêng của mình. Định Phong, Phó Chấn là hai sát thủ lão làng trong Hạc bang, đối với bọn họ, chuyện giết người chỉ là chuyện bình thường, không cần ai hỗ trợ, nhưng Thư Diệp lại là người mới, cho nên cần phải được huấn luyện và giúp đỡ.
“ Tôi tin tưởng cô nhất định sẽ làm được, hơn nữa người của chúng ta sẽ âm thầm hỗ trợ cô. ” Phó Chấn vỗ vỗ vai Thư Diệp như cổ vũ cùng trấn an cô, dù cho bình thường bọn họ không ở cùng nhau, nhưng một sát thủ đúng nghĩa thì hai chữ nghĩa khí phải được đặt trên hàng đầu, còn quan trọng hơn chính họ.
Thư Diệp cảm kích gật đầu nhìn Phó Chấn, trong lòng lại đầy bất an.
Mộc Vũ đau lòng nhìn Thư Diệp, biết rõ một khi bang chủ đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi được, chuyện để cô một mình chấp hành nhiệm vụ cũng là điều tốt, để cô có thể trở thành sát thủ chính thức như Phó Chấn và Định Phong, như vậy sẽ không dựa dẫm vào người khác nữa. Trong Hạc bang này không cho phép một sát thủ tay mơ tồn tại !
“ Chúng ta đi xin bang chủ thay đổi ý định này, để cô huấn luyện thêm một chút nữa ! ” Mộc Vũ kéo tay Thư Diệp, muốn cùng cô đi cầu xin bang chủ thu hồi quyết định này, hắn thật sự rất lo cho an nguy của cô.
Lúc này đây Thư Diệp so với Mộc Vũ còn bình tĩnh hơn, “ Đừng lo, tôi đi theo anh cũng lén học được nhiều kinh nghiệm rồi mà, lần này nhất định sẽ không thất thủ đâu. ” Cô tin rằng nếu bản thân mình càng sợ hãi thì càng không thể phát huy được những huấn luyện mà cô từng trải qua.
“ Tôi sẽ bình an trở về, yên tâm đi ! ” Thư Diệp trấn an MỘC VŨ, cô nhất định phải toàn mạng trở về, con của cô không thể nào không có mẹ.
Ánh mắt kiên định cùng tự tin của Thư Diệp cũng làm lòng MỘC VŨ nhẹ nhõm yên tâm phần nào.
          *******************************************************************************
10 giờ đêm, Đông Kinh – Nhật Bản, bên ngoài khách sạn XX.
Thư Diệp đứng khuất ở một góc quan sát tình hình, theo tin tức của Hạc bang, Yamamoto Ichita  tối nay sẽ ngủ tại khách sạn này, ngày mai sẽ tham gia hoạt động tù thiện. Thư Diệp đeo một cái khăn bịt kín toàn bộ đôi má, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, cô hít thật sâu tự trấn an mình, “ Không có chuyện gì đâu, mày nhất định làm được ! ”
Nhờ sự giúp đỡ của Phó Chấn và Định Phong, Thư Diệp theo cửa sau của khách sạn đi đến phòng của Yamamoto Ichita, hắn vẫn chưa trở về, Thư Diệp cảnh giác quan sát xung quanh xem thử ở đây có đặt máy cảm biến lazer hay là camera không. Một tiếng “ phịch ” vang lên, Thư Diệp bắn rớt máy camera trên trần nhà, khách sạn này thuộc loại cao cấp nên mọi phòng đều có thiết bị cách âm tương đốt tốt, vì vậy người khác hoàn toàn không nghe thấy được tiếng súng, cho nên Hạc bang rất thích tiến hành ám sát trong khách sạn.
Thư Diệp trốn ở phía sau cửa đợi, tim cô đập bịch bịch không ngừng, nhưng cô tự nói với mình phải bình tĩnh, chỉ có như vậy mới không thất bại.
Tiếng bước chân vọng lại từ cửa phòng, chắc hẳn là Yamamoto Ichita trở về. Quả nhiên trong nháy mắt cửa phòng được mở ra, Yamamoto Ichita bước vào, hắn đi thẳng vào phòng ngủ, lúc này Thư Diệp nhắm súng ngay ót của hắn, chuẩn bị bắn một phát chí mạng, nhưng không ngờ Yamamoto Ichita lại quay người đối diện với Thư Diệp, Thư Diệp sợ đến mức lùi lại phía sau một bước.
Yamamoto Ichita thấy Thư Diệp giơ súng về phía mình, hắn sợ hãi la to, ý đồ định tông cửa bỏ chạy, nhưng Thư Diệp rất nhanh ngăn lại, cô nhắm ngay trán hắn, tay có chút run rẩy.
“ Bình tĩnh ! Không cần phải sợ ” Thư Diệp trong lòng tự nhủ với mình.
Yamamoto Ichita phát hiện Thư Diệp có chút bất thường, hai tay cầm súng run lẩy bẩy, vì vậy hắn thừa dịp Thư Diệp không đề phòng, hất tay cô sang một bên, đánh thật mạnh vào vai Thư Diệp, hắn đã từng học qua một vài đường võ.
Thư Diệp lập tức la lên, sau đó liền trụ vững cơ thể, nắm chặt súng trong tay, xoay người dùng chân phải đá vào bụng Yamamoto Ichita, tận dụng cơ hội Yamamoto Ichita đứng không vững cô liền lấy súng bắn ngay tim hắn. Máu từ ngực hắn chảy ra không ngừng, rồi từ từ ngã xuống đất. Thư Diệp cũng không có bắn thêm phát nữa vì cô kết luận hắn đã chết.
Lúc thấy hắn ngã quỵ xuống đất, Thư Diệp không thể tin chính mình thật sự giết người, cả người cứng đờ không thể cử động được. Trước kia cô luôn ở một bên nhìn Mộc Vũ thuần thục xử lý mấy người này, không nghĩ tới hôm nay cô thực sự trở thành một sát thủ giết người không gớm tay.
Cô rời khỏi phòng Yamamoto Ichita  đi đến bãi đổ xe, Phó Chấn đang ở đó đợi cô. Cô ngồi vào trong xe nhưng lòng vẫn không thể bình tĩnh được, vai kịch liệt đau nhức, trán cô toát đầy mồ hôi lạnh, từng giọt nhỏ xuống hai má.
“ Không cần phải áy náy, sẽ ổn thôi mà ! Từ từ rồi sẽ quen, với lại chúng ta không giết người vô tội. ” Phó Chân nhìn ra tâm trạng rối loạn lú này của cô, vì hắn biết cô cũng như hắn lúc lần đầu tiên giết người vậy, nhưng sau này một chút cảm giác sợ hãi cũng không còn nữa, vẫn sống bình thường như mọi người.
Thư Diệp im lặng không nói gì, lúc này đây cô không biết phải nói gì nữa.
“ Định Phong đã mua vé máy bay sẵn, cô  về Đài Loan rồi thì nên nghỉ ngơi thật tốt, yên tâm, mọi thứ đều ổn cả ! ” Phó Chấn an ủi cô.
          *******************************************************************************
Bốn giờ sáng Thư Diệp trở lại Đài Loan, lúc về đến Hạc bang cô thấy Mộc Vũ đã đứng ở phòng khách chờ cô từ lúc nào rồi, hắn lo lắng cho cô cả đêm, lúc thấy Mộc Vũ, hai chân cô mềm nhũn té ngã xuống đất.
Mộc Vũ vội chạy đến ôm Thư Diệp, “ Không sao cả, đừng sợ. ” Chỉ cần thấy cô bình an trở về là được rồi, dù cho bị cảnh sát phát hiện thì trong Hạc bang cũng sẽ có người ra mặt giải quyết.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp yên bình của Mộc Vũ, Thư Diệp lúc nãy mới khóc thật to, đem tất cả sợ hãi cùng lo lắng khóc ra ngoài hết, hai tay ôm thật chặt Mộc Vũ.
“ Ngoan, đừng khóc nữa, ngủ một giấc thức dậy sẽ không sao. ” Mộc Vũ ôm cô đi về phía phòng ngủ, hắn ở bên cạnh nắm chặt tay cô, trìu mến vuốt mái tóc Thư Diệp, đợi đến khi cô ngủ mới thôi, cả người Thư Diệp vẫn run rẩy, môi lẩm bẩm gì đó, “ Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô, đừng sợ. Ngủ đi ! ”
Sáng sớm hôm sau khi Thư Diệp thức dậy thì đã thấy Mộc Vũ ngồi cạnh giường mỉm cười nhìn cô, chẳng lẽ hắn cả đêm không ngủ mà ngồi bên cạnh bảo vệ cô sao ? Đây chính là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Thư Diệp.
“ Ngủ thêm chút nữa đi ! Lát nữa tôi sẽ xin phép đoàn phim cho cô nghỉ hôm nay ! ” Hôm qua đến giờ hắn chưa hề chợp mắt, cứ ngồi bên cạnh nhìn Thư Diệp ngủ, cô cả đêm cứ nói mớ, trán đổ đầy mồ hôi, Mộc Vũ ở bên cạnh cẩn thận lau sạch từng giọt từng giọt.
“ Không cần đâu, hôm nay là ngày bấm máy, tôi không thể nào không đi, tôi đã gây nhiều chuyện ở Đài Loan rồi, không muốn lại để ấn tượng xấu cho đạo diễn được nữa. ” Cô biết rõ quy tắc của ngành giải trí là gì và phải nên làm gì, hôm nay lại là ngày quan trọng, dù cho có chuyện gì cô cũng không được phép vắng mặt.
Mộc Vũ biết rõ không thể thay đổi chủ ý của Thư Diệp, nên cũng làm theo lời cô, miễn sao cô vui vẻ là tốt rồi.
          *******************************************************************************
Hôm nay chuyên gia trang điểm trang điểm mặt cô đậm hơn so với mọi khi, vì chỉ có thế mới che đi được gương mặt tái xanh cùng đôi môi tím tái của cô.
Cô luôn làm việc rất chuyên nghiệp, mặc kệ vất vả và mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần đứng trên sân khấu là tinh thần cô lại vô cùnh phấn chấn, gương mặt tươi cười sáng lạn, làm biết bao nhiêu người yêu thích.
“ Mê hoặc thiên hạ ” là bộ phim truyền hình đầu tiên của Thư Diệp ở Đài Loan, nhà biên kịch cùng đạo diễn đều nhất trí phải chọn Kim Nghệ Hi đóng vai chính, bởi vì chỉ có vẻ đẹp động lòng người của cô mới có thể toát lên vẻ mị hoặc của nữ chính, nụ cười tươi rói cùng hai má lúm đồng tiền của cô có thể làm bất cứ ai nguyện ý quỳ rạp xuống đất.
Thư Diệp ngồi cạnh đạo diễn, chuyên nghiệp mỉm cười thế nhưng trong lòng lại cảm nhận từng cơn đau nhức từ bả vai. Ngày hôm qua, cái người Nhật Bản đó ra tay quá hung ác, làm vai trái cô hễ cử động nhẹ thôi là đau đến phát khóc, nếu như lúc đó Yamamoto Ichita có mang dao trong người thì chắc hẳn người phải chết chính là cô rồi, nghĩ đến mà sởn cả gai ốc !
Ở phía dưới đám phóng viên cứ lia máy ảnh chụp lại nhất cửa nhất động của Thư Diệp, dùng những tấm hình làm bản tin độc nhất vô nhị của bọn họ.
“ Xin hỏi Kim Nghệ Hi tiểu thư, đây là bộ phim truyền hình có kinh phí đầu tư rất lớn, cô có tin tưởng tỷ suất người xem đài sẽ phá vỡ kỷ lục của đài truyền hình SGS không ? ” Một phóng viên nêu câu hỏi.
Thư Diệp mỉm cười trả lời, “ Tôi không dám nói sẽ phá vỡ kỷ lục gì, nhưng tôi sẽ tận sức cố gắng hoàn thành tốt vai diễn của mình, để các fan hâm mộ tôi sẽ không thất vọng và cũng muốn để mọi người thấy được bước đột phá trong sự nghiệp của tôi. ” Trong lúc trả lời câu hỏi, tầm mắt Thư Diệp nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hình như là Quý Vân Húc, lại giống như không phải hắn, hắn làm sao đến đây được ! Cô đột nhiên tâm thần bất định.
Là cô quá nhớ hắn nên sinh ra ảo giác sao ? Thư Diệp trong lòng cười khổ.
Kỳ thật cô không hề  nhìn lầm, người đứng ở góc kia quan sát cô chính là Quý Vân Húc, hắn hiện tại mỗi ngày đều chú ý đến hành động của cô, mỗi cuốn tạp chí đưa tin cô là hắn sẽ ngấu nghiến đọc không sót chữ nào, đọc hết lần này đến lần khác, ảnh cô trên tạp chí hắn đều cẩn thẩn cắt ra và cất giữ.
Sau khi hoàn thành nghi thức bấm máy xong, cô sẽ quay cảnh đầu tiên trong bộ phim “Mị hoặc thiên hạ”, cảnh này nữ chính bị thất tình, cảnh quay này yêu cầu cô vừa đi dưới mưa vừa diễn tả nét đau thương khôn cùng.
Thư Diệp cúi đầu đi dưới làn mưa nhân tạo, ánh mắt đau buồn, hai tay nhè nhẹ lau nước mắt hoàn lẫn trong từng giọt mưa.
“Cắt!” Đạo diễn hô to, “Hóa trang chọn lại bộ quần áo cho Kim Nghệ Hi đi, quần áo gì mà chẳng phù hợp với cảnh quay tí nào cả.” Mệnh lệnh của đạo diễn như là quân lệnh, mọi người ai nấy đều nghe theo.
Đây là lần thứ 4 đạo diễn hô cắt, không phải đèn quá mờ thì diễn tả chưa đạt, lần này thì lại bắt lỗi trang phục không hợp, Thư Diệp gượng cười, bờ vai đau nhức làm cô cảm thấy khó chịu, lại đi dưới mưa quá lâu, cả người cô run rẩy nhưng vẫn dốc sức diễn hết cảnh quay này.
“Đừng quay nữa, theo anh đi đi!” Đang muốn đi vào phòng hóa trang thay đồ, Thư Diệp lại bị giọng nói gọi ngược lại, Quý Vân Húc nắm tay cô ý muốn kéo cô ra khỏi trường quay.
Thư Diệp kinh ngạc nhìn hắn, thì ra lúc nãy không phải cô nhìn lầm, hắn thật sự xuất hiện ở đây, “Anh làm cái quái gì vậy? Tôi còn phải quay phim!”
“Quay phim khỉ gió gì! Em không thấy tên đạo diễn chết bầm đó cố tình khó dễ em sao?” Lúc mùa hè để cô đi dưới mưa thì không sao, nhưng đây đang là mùa đông, trời lạnh thấu xương mà bắt cô hết lần này đến lần khác dầm mưa, hắn nhất định phải cho người điều tra gốc gác tên đạo diễn đó, coi ông ta là nhân vật phương nào, rồi sẽ tìm người từ từ cho ông ta một bài học!
Hắn lại muốn gây sự nữa? “Diễn viên ai nấy đều như vậy cả, đâu phải chỉ 1 lần quay là xong 1 cảnh đâu, có khi phải quay lại cả chục lần mới xong 1 cảnh. Đừng có làm loạn, phóng viên đang ở đây, lát nữa họ chụp hình chúng ta nắm tay rồi lại thêu dệt thêm chuyện nữa!” Lần này Thư Diệp ôn tồn nói với hắn, cũng không muốn hắn ở đây đại náo khiến tất cả mọi người phật lòng.
“Anh chờ em quay xong rồi cùng đi ăn cơm.” Hắn bá đạo nói, hoàn toàn không để ý Thư Diệp có đồng ý hay không, đứng một bên kiên nhẫn chờ cô quay xong.
Mộc Vũ hằm hằm nhìn Quý Vân Húc, cũng không thèm bước đến cảnh cáo Quý Vân Húc, loại người như Quý Vân Húc hắn căn bản rất khinh thường, huống chi là nói chuyện.
Thư Diệp thay quần áo xong lần nữa diễn lại cảnh quay lúc nãy, cô cổ vũ bản thân rang diễn tốt cảnh quay này, kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi, vì mục tiêu này, cô cố nhẫn nhịn bả vai đau nhức của mình.
Cô co rúm người đi dưới mưa nhân tạo, đột nhiên bả vai trở nên kịch liệt đau đớn, mồ hôi cứ từ trán mà tuôn ra theo mưa, lúc đạo diễn hô “cắt, tốt rồi”, cô không chịu được nữa té xỉu trên đất.
Quý Vân Húc cùng Mộc Vũ lập tức chạy đến bên ôm lấy Thư Diệp, hai người ai nấy đều giành lấy Thư Diệp, không ai nhường ai cả.
“Buông ra! Không  được chạm vào cô ấy!” Quý Vân Húc hung hăng nói với Mộc Vũ.
“Người không được chạm vào cô ấy chính là anh! Anh sớm đã không còn tư cách gặp cô ấy nữa!” Từ lúc hắn phóng hỏa thiêu ruội ngôi nhà gỗ thì hắn đã không còn tư cách nữa, một người đàn ông tàn nhẫn vậy không đáng để Thư Diệp yêu!
Quý Vân Húc không thèm quan tâm Mộc Vũ, ôm Thư Diệp vào người, lúc này hắn không muốn tranh cãi với Mộc Vũ, phải nhanh chân đem cô đến bệnh viện.
          *******************************************************************************
          Trong bệnh viện.
Thư Diệp đang nằm ngủ trên giường bệnh, đôi long mày cong của cô lại cứ nhíu chặt, Quý Vân Húc và Mộc Vũ hai người đều túc trực ở bên giường bệnh của Thư Diệp, cẩn thẩn chu đáo quan sáy nhất cử nhất độn của cô, cứ sợ sẽ bỏ quan tí biểu lộ trên mặt cô.
Mộc Vũ lo lắng nhìn Thư Diệp, cô bị thương mà cũng không hề nói hắn biết, hiện tại chỉ cần nghĩ đến cô bị người ta đánh trọng thương mà lòng hắn đau như dao cắt, nếu Thư Diệp không may thất thủ chắc chắn cô sẽ hết, may thay cô vẫn sống sờ sờ trở về.
Mà Quý Vân Húc ngồi một bên cũng lo lắng cùng phẫn nộ không thôi, cô rốt cuộc là sống thế nào mà bị người ta đánh tới trọng thương? Đau lòng cùng tức giận, hắn đứng lên kéo Mộc Vũ đi ra ngoài.
“Anh rốt cuộc là bảo vệ cô ấy sao vậy? Không phải anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy sao? Làm sao lại để cô ấy bị thương đến nhưbvậy?” Quý Vân Húc bực tức nắm áo Mộc Vũ, như muốn ăn tươi nuốt sống Mộc Vũ, “Nếu như không có năng lực bảo vệ Thư Diệp, thì để tôi chăm sóc cô ấy.” Hắn sẽ không giống Mộc Vũ vô dụng đến nỗi bảo vệ một người cũng không xong. Cô bị thương 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, hắn không bao giờ để Thư Diệp sống sờ sờ trước mặt mình biến mất lần nữa.
“Anh có tư cách gì hỏi tội tôi? Từ sáu năm trước anh đã không còn tư cách chăm sóc Thư Diệp rồi! Huống chi hiện giờ anh đã có vợ, muốn cô ấy bị người ta nói là kẻ thứ ba hả?” Mỗi câu mỗi chữ của Mộc Vũ đều đâm thẳng vào ngực Quý Vân Húc.
“Tôi có tư cách gì không liên quan tới anh! Tối thiểu tôi sẽ không giống người nào đó đến khả năng bảo vệ người khác cũng không có!” Quý Vân Húc cũng phản kích lại Mộc Vũ, mặc kệ thế nào lần này hắn nhất định bắt cô ngoan ngoãn nghe lời mình mà rời khỏi ngành giải trí, quay phim cái con khỉ, còn tên đạo diễn kia không phải là người, lúc thấy cô quay đi quay lại cảnh đi dưới mưa mà hắn đau nát gan nát ruột.
“Anh…” Mộc Vũ bị Quý Vân Húc nói thế cũng không thể nào cãi lại, là hắn sơ sẩy không biết cô bị thương, cũng không kiên trì ngăn cản cô đến buổi bấm máy ngày hôm nay, làm cô chịu không nổi ngất xỉu, là do hắn tắc trách cho nên Quý Vân Húc quở trách cũng là đúng!
Quý Vân Húc cũng không nói thêm gì, mở cửa đi vào ngồi bên cạnh cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thư Diệp, áp vào má mình. Thư Diệp lúc này chầm chậm mở hai mắt nặng trĩu của mình, lúc thấy Quý Vân Húc bên cạnh mình, cô nghi hoặc hỏi, “Sao anh lại ở đây? Mộc Vũ đâu?” Bình thường cho dù là chuyện gì, Mộc Vũ cũng sẽ ở cạnh cô, đột nhiên không thấy hắn làm cô cảm thấy không quen.
Cô vừa tỉnh lại đã hỏi Mộc Vũ đâu, trong lòng Quý Vân Húc cực ký khó chịu, nghiêm mặt lạnh như băng sương lại làm không khí xung quanh như ngưng đọng, “Anh sao không thể ở đây chứ?”
Thư Diệp nghiêng đầu nhìn phía sau lưng hắn, nhưng mới vừa nhúc nhích thì bả vai lại đau nhức, làm cô không thể cử động được gì, chỉ nắm chặt tay Quý Vân Húc. Nhìn vẻ mặt thống khổ của Thư Diệp, hắn đoán chắc chắn do vết thương trên bả vai cô, hắn nhanh tay cởi vài nút áo trên người cô ra để xem vết thương trên vai trái của cô thế nào.
Một mảng lớn tím xanh đập vào mặt hắn, bàn tay thô táp của Quý Vân Húc khẽ vuốt vai Thư Diệp, môi thổi nhẹ nhè lên vai cô hòng giảm bớt đau đớn của cô.
Thư Diệp không được tự nhiên cài lại nút áo, Quý Vân Húc cũng không nói gì như ngầm đồng ý. Hành động của cô làm hắn cảm thấy vết thương này không phải đơn thuần do quay phim gây ra.
Quý Vân Húc đứng bên cạnh giường bệnh hoàn toàn không có ý định đi, lẳng lặng nắm lấy tay Thư Diệp, chăm chú nhìn cô thật lâu rồi mới nói, “Rời khỏi ngành giải trí đi, mọi tổn thất trong hợp đồng anh sẽ bồi thường thay em.” Hắn không muốn cô lại chịu sự đau khổ này lần nữa.
Thư Diệp ngẩng đầu nhìn Quý Vân Húc, “Anh có biết lời nói này của anh rất buồn cười không? Tôi sẽ không rời khỏi ngành giải trí, tôi có cuộc sống của tôi, nếu như anh cảm thấy hối hận về những chuyện lúc trước mà anh gây ra cho tôi thì làm ơn từ nay anh đừng bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!” Đã hắn biết mình chính là Thư Diệp, cô cũng không cần phải che dấu làm chi, hơn nữa lúc nói mấy lời này cô cũng không đành lòng, nhưng cô cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, từ lúc cô chấp hành nhiệm vụ đến giờ, cô phát hiện một sát thủ thực thụ không thể tình cảm lấn át, lúc nào cô cũng có thể ngã xuống khi đang tiến hành nhiệm vụ.
Sớm biết  như vậy cô đã không sinh Tiểu Mặc ra, cho dù ngày nào đó cô chầu trời thì cũng sẽ không lo lắng như hôm nay. Tiểu Mặc sinh ra đã là sai lầm, cô không muốn mình sai lại càng sai, để Quý Vân Húc trở thành nỗi lo lắng thứ hai của cô. Hai người vĩnh viễn không cách nào đến với nhau được, cả hai cứ như hai đường thẳng song song, vậy thì cần chi phải lãng phí thời gian chứ!
Cô rốt cuộc cũng chịu thừa nhận mình là Td! Quý Vân Húc thầm vui mừng, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô, “Nếu dễ dàng buông tay như vậy, anh không phải là Quý Vân Húc rồi!” Hắn chắc nịch tuyên cáo ý định của mình với td, muốn cô bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia đi.”
Thư Diệpđột nhiên cườilạnh, “Anh thật đúng là vô sỉ! Ban đầu là do anh phóng hỏa thiêu cháy ngôi nhà gỗ, muốn tôi chết cháy trong đó, từ lúc ấy chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa!” Vậy mà hắn còn dám ở đây dương oai điệu võ uy hiếp cô, danh xưng vô lại nhất trên thế giới chắc phải tặng cho hắn rồi! Vì tức giận mà hai má cô đỏ bừng cả lên.
Quý Vân Húc khó hiểu nghe những lời cô nói, chẳng lẽ cô nghĩ hắn phóng hỏa đốt ngôi nhà gỗ đó sao? Nếu như hắn phóng hỏa muốn dồn Thư Diệpvào chỗ chết thì sáu năm nay hắn cần chi sống trong đau khổ?
“Em cho rằng là anh phóng hỏa sao?” Quý Vân Húc nghiêm túc nói, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, hắn đoán cô chắc chắn nghĩ xấu về hắn. Đúng vậy, hắn đã từng tổn thương cô, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ muốn cô chết cả!
“Không phải sao? Anh còn muốn nói dối đến chừng nào nữa? Thư Diệpcũng không sợ, trừng mắt nhìn hắn, đã làm mà không dám thừa nhận, loại rùa rút đầu như hắn quả thật đáng khinh bỉ!
“Em tin hay không tin cũng được, anh không phải là người phóng hỏa, nếu là do anh làm, anh nhất định sẽ nhận.” Quý Vân Húc hắn không phải loại người dám làm không dám nhận! Sự kiên định của hắn làm Thư Diệpcó chút nghi ngờ, thật không phải hắn làm ư? Nếu như không phải thì ai là người muốn cô chết chứ? Nhưng mọi thứ cũng đã qua rồi, hơn nữa cô vẫn còn sống, cô cũng không muốn truy cứu thêm nữa, nếu càng chăm bẵm chuyện trong quá khứ, cô càng đau khổ thêm thôi.
“Tôi không muốn quan tâm mấy chuyện đó nữa, anh đi về đi, tôi không thích lằng nhằng với mấy người đã có vợ!” Thư Diệpquay đầu vào trong, lòng không hiểu sao lại rất sầu não.
“Cộc cộc.” Tiếng đập cửa vang lên, hai người cùng nhìn về phía cửa, Thư Diệpcứ tưởng là Mộc Vũ, nhưng người bước vào lại khiến cô kinh ngạc – Đào Tĩnh Dao, sao cô ta lại ở đây? Sáu năm không gặp mà Đào Tĩnh Dao cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ là khuôn mặt mang đầy bi thương, cô lúc này mới chú ý đến cái bụng của Đào Tĩnh Dao, cô càng ngạc nhiên mở to hai mắt!
Quý Vân Húc cũng bực tức khi nhìn thấy Đào Tĩnh Dao ở đây, chết tiệt, dám gạt hắn không phá thai!
“Tiểu Diệp, lâu quá không gặp!” Đào Tĩnh Dao đi lướt qua Quý Vân Húc đang tức giận, chậm rãi đi đến cạnh td, cô hôm nay đến khoa sản kiểm tra, vô tình thấy Quý Vân Húc ôm một cô gái vội vàng đi vào phòng cấp cứu, vốn tưởng đó là Âu Dương Thái Thái nhưng lại thấy không giống lắm. vì vậy liền quyết định đến đây xem cho rõ.
Cô đứng dòm ở cửa kiếng, ngạc nhiên phát hiện ra đó là Thư Diệpsáu năm không gặp. Thư Diệpthật sự trở về! Sáu năm sau Quý Vân Húc vẫn như trước đây yêu thương Thư Diệpvô cùng, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng khi ẵm Thư Diệpvào bệnh viên cũng có thể đoán được Thư Diệpđối với hắn quan trọng như thế nào! Âu Dương Thái Thái và cô đều giống nhau, đều đáng thương cả mà thôi!
Thư Diệpkhông  có lên tiếng, không biết vì sao bây giờ nhìn thấy Đào Tĩnh Dao cô lại có cảm giác chán ghét, hoàn toàn không có tí gì thân thiết hay tình thâm hết.
“Cô tới đây làm gì? Cút ra ngoài cho tôi!” Quý Vân Húc kéo Đào Tĩnh Dao ra ngoài, không muốn cô ta ở đây gây sóng gió, ảnh hưởng Thư Diệpnghỉ ngơi.
“Buông em ra! Em còn muốn trò chuyện với Tiểu Điệp!” Đào Tĩnh Dao vùng khỏi tay Quý Vân Húc, lần nữa đi đến trước mặt td, giả bộ đáng thương nói với td, “Tiểu Điệp, em thấy chưa? Quý Vân Húc không hề dịu dàng quan tâm chăm sóc chị cho dù chị đang mang đứa con của anh ấy, anh ấy vẫn rống giận quát mắng chị, khó trách lúc trước em lại muốn bỏ đứa con đó!” Bộ dạng đáng thương của Đào Tĩnh Dao chỉ làm Thư Diệpcảm thấy ghét thêm, cô làm sao không biết Đào Tĩnh Dao đang khiêu khích mình chứ, cô ta cho là có con với Quý Vân Húc là chuyện tốt sao, đáng để khoe khoang sao?
Thư Diệpgượng cười nhìn vẻ gian dối của Đào Tĩnh Dao, “Đã anh ta đối xử với chị như vậy, chị sao không noi gương em này.”
“Làm loạn đủ rồi, cút ra ngoài ngay cho tôi!” Quý Vân Húc sẳng giọng nói, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Đào Tĩnh Dao, đợi chút nữa hắn sẽ từ từ tính sổ với Đào Tĩnh Dao! Hắn sồng sộc kéo Đào Tĩnh Dao ra ngoài đóng cửa lại.
Hiện tại Quý Vân Húc cũng không biết nói gì nữa, “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi! Anh sẽ tới thăm em nữa!” Hắn định tiến lên nắm tay td, nhưng cô lại tránh né, “Đừng đụng tôi!”
Đồ đàn ông thúi! Lăng nhăng khắp nơi, sao không chết đi cho rồi! Thư Diệpbực tức thầm nguyền rủa hắn, mọi chua xót đều hiện lên trên cả mặt cô, giống như vết thương trên vai vậy, đau nhức không thôi.
Quý Vân Húc rất hài lòng nhìn thấy cô ghen, hắn kề sát mặt cô, hôn lên trán cô, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện!” Nói xong hắn đi ra khỏi phòng bệnh.
Nực cười, giải quyết chuyện gì chứ! Cô hờn dỗi bực tức lấy mền che đầu.
Lúc này Mộc Vũ cũng trở về, đem theo hộp cơm thơm ngào ngạt, cả buổi trưa nay cô ngất xỉu, hiện giờ chắc đói bụng lắm, thừa lúc Quý Vân Húc ở chỗ này, hắn liền ra ngoài mua chút đồ ăn cho cô.
Mộc Vũ kéo mền xuống, phát hiện vệt nước mắt chưa khô trên má cô, không cần nghĩ hắn cũng đoán được chắc chắn lại do Quý Vân Húc gây ra !
Hắn ngồi xuống cạnh cô, “Ăn cơm đi!” Thư Diệpcũng ngoan ngoãn nghe lời hắn mà ngồi dậy, Mộc Vũ tình cảm múc từng muỗng cơm đút Thư Diệpăn.
Thư Diệpkhông để ý vai trái đang đau đớn đột nhiên ôm chầm lấy Mộc Vũ, “Chỉ có anh là tốt với tôi nhất thôi!” Nước mắt ào ào tuôn ra như suối, cô thật sự rất cảm kích sự quan tâm của Mộc Vũ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui