Chương 184. Chuyện cũ năm đó 2
Mạc San không chịu nổi sự lăng nhục như vậy, càng cảm thấy có lỗi với Lam Vĩ Hoa, không thể đối mặt với ông nữa nên đã cắt cổ tay tự sát sau khi bị làm nhục.
Lam Vĩ Hoa vô cùng đau khổ, nhìn thấy người vợ thân yêu chết như thế, ông bỗng nhiên cảm thấy trời đất như quay cuồng, cuộc sống như mất hết đi ý nghĩa.
Ông đã chuẩn bị hết tất cả, đưa Thư Diệp đến cô nhi viện, một mình ông cầm dao để giết tên Tổng giám đốc đó. Ngờ đâu, chẳng những không giết được hắn ta, ngược lại còn bị hắn ta tố cáo ông tội cố ý gây thương tích, bị bắt giam trong tù. Lam Vĩ Hoa không cam lòng buông tha hắn ta như vậy dễ dàng như vậy. Trong một lần cải tạo lao động, ông trốn khỏi nhà tù, đi tìm tên Tổng giám đốc kia. Nhưng khi Lam Vĩ Hoa tìm đến phòng làm việc của hắn ta, lại thấy cảnh sát đang chờ ông sa lưới. Thấy vậy, ông liều mạng chạy trốn, không muốn để cho cảnh sát lại có cơ hội bắt ông vào tù một lần nữa. Không có cơ hội báo thù, cuối cùng ông bị dồn đến chân một cây cầu, không còn được thối lui, Lam Vĩ Hoa không chút do dự từ trên cầu nhảy xuống sông.
Trải qua vô số lần tìm kiếm, cảnh sát vẫn không phát hiện thi thể của Lam Vĩ Hoa, hơn nữa, một thời gian sau, Lam Vĩ Hoa không còn xuất hiện nữa nên cảnh sát đã kết thúc vụ án.
Bị rơi xuống sông, Lam Vĩ Hoa bị dòng nước chảy xiết cuốn ra tận biển, được Lão bang chủ lúc bấy giờ của ‘Hạc bang’ cứu thoát, từ đó ông trở thành một thành viên của ‘Hạc bang’.
Nhiểu lần Lam Vĩ Hoa muốn đi giết tên Tổng giám đốc đáng chết kia, nhưng đều bị Lão bang chủ ‘Hạc bang’ kịp thời quát hắn dừng lại.
“Muốn làm chuyện lớn thì phải biết bỏ đi hận thù, chỉ có nhẫn nại mới làm được chuyện lớn.” Lão bang chủ vẫn ngăn cản Lam Vĩ Hoa báo thù. Ông cứ như gặp ma vậy, trong lòng luôn luôn nghĩ về chuyện báo thù cho Mạc San. Lão bang chủ thấy ông tinh thần sa sút, lại cực đoan, vì vậy để ông gia nhập vào tổ chức ám sát của ‘Hạc bang’, với điều kiện duy nhất là buông tha thù hận trong lòng.
Chỉ có buông tha thù hận thì trong lòng, không hề có chút tạp niệm thì mới có thể dễ dàng hành sự, trong khi ám sát sẽ không thất thủ, bảo vệ được mạng sống của mình.
Lão bang chủ tuy xuất thân là xã hội đen nhưng ông ta có một trái tim nhân hậu, cho dù thành lập một tổ chức ám sát, mục tiêu của ông ta là quyết không làm hại người vô tội.
Lam Vĩ Hoa sống trong ‘Hạc bang’, mỗi khi rảnh rỗi Lão bang chủ lại dẫn ông đến Phật đường chuyên tâm niệm kinh, mục đích để ông xóa bỏ những tạp niệm trong đầu ông, không còn cừu hận. Mỗi sát thủ trong Hhạc bang’ đều có một thân phận đặc biệt, không có sự ràng buộc, không có cừu hận, riêng chỉ có Lam Vĩ Hoa là khác, hơn nữa, Lão bang chủ thấy ông là người có tài, nên chưa từng bỏ qua việc dạy bảo và khuyên răn đối với hắn.
Trải qua vài năm, năm tháng qua đi, Lam Vĩ Hoa cũng dần dần buông cừu hận trong lòng, đi theo Lão bang chủ cùng vào sinh ra tử, vì ông ấy mà đem hết khả năng của mình ra làm việc, chưa tùng có nửa câu oán than, để báo đáp ơn cứu mạng, cũng như dạy bảo giúp đỡ. Bởi nếu không có Lão bang chủ, ông chắn đã vì trả thù mà đi vào con đường không lối thoát.
Trong một lần tranh đấu cùng bang phái khác, Lão bang chủ bị bọn địch thủ ám sát khiến mất mạng. Trước khi chết, ông ta vẫn luôn dặn dò Lam vĩ Hoa không được phép trả thù vì ông, oan oan tương bao chỉ khiến nhiều người trong bang lâm vào cảnh khốn cùng, thậm chí mất mạng.
Lam Vĩ Hoa cố nhịn nỗi đau xót mà hứa với ông ta, lại một lần nữa ông phải trải qua nỗi đau mất đi người thân nhất của mình. Mấy năm nay sống cùng bang chủ, ông ấy vẫn luôn đối xử ông như người nhà, chưa từng vì ông đã ở tù mà xa lánh khinh thường, ngược lại lại dành nhiều thời gian ở bên dẫn dắt để ông loại bỏ được bóng ma ận thù trong lòng.
“Vĩ Hoa, sau khi ta chết con hãy thay ta tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Bang chủ này. Nhưng ta cũng mong con hãy bỏ đi thù hận trong lòng, dốc sức vì ‘Hạc bang’. Hơn nữa, tổ chức ám sát này không được phép giải tán, nhất định phải thu hút càng nhiều người tài vào đây, làm việc tốt cho người nghèo khó.” Bang chủ cả đời này đều vì ‘Hạc bang’, đến cả không có một người con nối dõi. Hơn nữa, khi lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Lam Vĩ Hoa, ông ấy liền cảm nhận được ông là một người có thể tin tưởng được, cho nên mới không ngại hao tốn nhiều tâm huyết như vậy.
Sau khi Lam Vĩ Hoa tiếp nhận trọng trách mà Lão bang chủ tiền nhiệm giao cho, toàn tâm toàn ý lãnh đạo ‘Hạc bang’, sự công bằng chính trực, ngay thẳng không thiên vị cùng với sự cống hiến mà không vụ lợi của ông khiến cho mỗi người dưới trướng đều một lòng tuân theo mệnh lệnh, tôn trọng, và ủng hộ ông.
Trải qua hơn mười năm nỗ lực gian khổ, tổ chức ám sát ‘Hạc bang’ càng ngày càng lớn mạnh và vững chắc, nhưng Hạc bang lúc này cũng không còn tranh đấu cùng các bang phái khác như trước, ít tham gia vào những cuộc tranh giành địa bàn, can tâm tình nguyện làm một bang phái ngầm nhỏ bé.
Đợi cho ‘Hạc bang’ ổn định, Lam Vĩ hoa bắt đầu đi điều tra con gái ruột của mình ở nơi nào. Sau đó phát hiện, con gái mình được một người họ Thư nhận nuôi. Vì không muốn xáo trộn cuộc sống của con gái, Lam Vĩ Hoa không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Thư Diệp, nói cho cô ‘Ta chính là cha ruột của con’, chỉ vụng trộm quan tâm đến nhất cử nhất động của cô. Vì vậy, mới biết cô bị Thư Nguyên Hạo bán đến Quý gia.
Mắt thấy con gái mình phải chịu sự tra tấn của Quý gia, ông vẫn không ra tay cứu giúp, mãi cho đến khi trận hỏa hoạn kia gây nguy hiểm đến sinh mạng của cô, ông buộc phải đưa cô về ‘Hạc bang’.
Trong lòng Lam Vĩ Hoa tình nguyện để cho cô chịu chút vất vả cũng không muốn cô bước chân vào ‘Hạc bang’. Để Thư Diệp trở thành sát thủ cũng vì không đi ngược lại ý nguyện của Lão bang chủ tiền nhiệm, chiêu nạp nhân tài. Mà tính cách Thư Diệp cũng mạnh mẽ và kiên định, rất phù hợp trở thành một sát thủ, do đó, ông dằn lòng mà quyết định để cho cô trở thành một thành viên của tổ chức.
—oOo—
Nghe xong những lời Bang chủ nói, hai mắt Thư Diệp đã ướt nhòa. Tuy trong lòng vẫn không định tha thứ cho ông một cách dễ dàng như vậy, nhưng cũng không có cách nào mà căm ghét ông.
“Tên Tổng giám đốc kia là ai?”, Thư Diệp ôm nỗi hận, hai mắt nhìn chăm chăm vào Bang chủ, nếu ông đã muốn buông tha thù hận trong lòng vậy thì để cô báo thù. Nghĩ đến mẹ mình chết thảm như vậy, đau đớn đến mức không thở được, ngực cô như muốn nổ tung.
Bang chủ không trả lời câu hỏi của Thư Diệp ngay, ông cũng không định trả lời cô về vấn đề này.
Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của ông, sau khi im lặng một lúc lâu, ông mới nói, “Cho dù là vì người mẹ qua cố của con cũng được, con và Quý Vân Húc phải chia tay, hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau”.
***làm việc tốt cho người nghèo khó: câu này có trong bài, có thể nhiều bạn hỏi sao ám sát lại làm việc tốt cho người nghèo. Bởi vì trong những chương cũ có nhắc đến, người mà Hạc bang ám sát là những kẻ tham nhũng, đàn áp người dân hay phạm tội tày trời mà thôi, không giết oan người vô tội.