Chương 185. Sự thật tàn nhẫn
Nếu sớm đoán trước cô và Quý Vân Húc sẽ phát sinh tình cảm, khi phát hiện cô ở Quý gia bị Viên Phàm và Quý Vân Húc ức hiếp, ông đã dẫn cô rời khỏi nơi đó từ lâu, hơn nữa sẽ không nhất thời mềm lòng mà để cho Thư Diệp sinh Tiểu Mặc ra. Bởi vì lúc Thư Diệp tiến vào ‘Hạc bang’, ông không có dự định sẽ nhận lại Thư Diệp, nếu không phải tên Quý Vân Húc kia làm rối hết lên thì ông dự định sẽ chôn giấu bí mật này trong lòng cả đời. Cho nên, ông mới ngầm đồng ý để Thư Diệp sinh Tiểu Mặc để nó được bên cạnh cô.
Mộc vũ cau mày nhìn chăm chăm Bang chủ, ông ấy phản đối Thư Diệp và Quý Vân Húc ở bên nhau, chẳng lẽ là vì có nguyên nhân gì đặc biệt. Chẳng lẽ cái chết của mẹ Thư Diệp và Quý Vân Húc có liên quan đến nhau ư? Càng nghĩ , Mộc Vũ lại càng thấy có gì đó là lạ.
“Tên Tổng giám đốc kia và Quý Vân Húc có quan hệ gì với nhau sao?”, Mộc Vũ có chút xúc động hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, nhưng lời vừa nói ra liền thấy hối hận. Nếu thật sự có quan hệ thì chẳng phải Thư Diệp sẽ đứng giữa một sự lựa chọn khó khăn sao!
Thư Diệp cũng rất nhạy bén nghĩ ngay về vấn đề này, bởi vì Bang chủ từ đầu tới cuối không có tiết lộ một chút gì về kẻ thù chung của họ, mà luôn nhấn mạnh cô và Quý Vân Húc không thể ở bên nhau. Chỉ là Mộc Vũ đã sớm đưa ra nghi vấn thay cô, sắc mặt Thư Diệp bỗng nhiên hết trắng rồi xanh.
Trong lòng cô đang cầu nguyện chuyện này xin đừng có liên quan đến nhau, ngàn vạn lần đừng có quan hệ gì. Nếu không, cô không biết phải làm sao bây giờ, tay cứng đơ không thể động đậy được.
Bang chủ nhìn thấy vẻ mặt và động tác của Thư Diệp thì đã hiểu cô đã trấn định lại, nếu đã nói ra rồi thì cô cũng có quyền được biết chân tướng sự thật.
Bang chủ nặng nề gật đầu, “Tên Tổng giám đốc kia chính là Ba của Quý Vân Húc – Quý Lập Bác.” Khi đó, ông và Mạc San cùng là cấp dưới làm việc cho Quý Lập Bác. Nói đến ba chữ quý lập bác, giọng điệu của ông có chút gay gắt, cố gắng kiềm chế sự hận thù vẫn không thay đổi trong lòng. Không báo thù không có nghĩa là cừu hận trong lòng đã hoàn toàn tan biến.
Thư Diệp nghe xong lời này, nháy mắt thẫn người, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Thật khó tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này, cô vậy mà lại đi yêu con trai của kẻ thù, lại yêu bằng cả tấm lòng, không hề giữ lại chút gì cho mình. Nếu mẹ cô dưới suối vàng chuyện, không biết sẽ tức giận và phẫn nộ thế nào, con gái bà lại bất hiếu như thế!
Ôm ngực đang đau đớn, môi run nhè nhẹ như muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị một vật gì đó chặn lại, nói không nên lời. Nước mắt dàn dụa trên mặt, những lời thề thốt vừa nãy trở nên thật bi thương và đau đớn, Thư Diệp nghẹn ngào khóc lóc, “Đây không phải sự thật!”. Cô hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, cô thà rằng lời nói của Lam Vĩ Hoa vừa rồi là lừa gạt cô, chẳng qua là không muốn cho cô và Quý Vân Húc bên nhau nên mới bịa ra lời nói dối như thế!
Thư Diệp không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, “Tôi không tin, là ông gạt tôi! Nhất định là ông gạt tôi!”. Người cô yêu lại là con trai của kẻ thù, sự thật này tàn nhẫn biết bao.
Mộc Vũ đứng bên cạnh thấy bộ dạng Thư Diệp như vậy, trong lòng cũng không biết làm thế nào, chân tay luống cuống chẳng biết phải an ủi cô ra sao.
Thư Diệp loạng choạng, ngả ngồi xuống đất, hai tay nhéo mạnh vào chân mình muốn làm cho chính mình tin chẳng qua đây chỉ là mơ thôi, tất cả đều không phải sự thật. Tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cô vẫn là sát thủ của ‘Hạc bang’, vẫn được ở bên Quý Vân Húc.
Thế nhưng trên đùi lại truyền đến sự đau đớn đến kịch liệt, vô tình nói cho cô biết đây chính là sự thật, không phải trong mơ. Cô và Quý Vân Húc chính là kẻ thù không đội trời chung của nhau, đây là sự thật không thể nào thay đổi.
Hóa ra cô và Quý Vân Húc gặp được nhau là do mẹ cô dưới suối vàng dẫn đường đưa lối cho cô tới bên Quý Vân Húc, chính là để báo thù cho bà, vì bà chết không nhắm mắt. Vốn dĩ một nhà ba người hạnh phúc bây giờ âm dương cách biệt, mỗi người sống cô độc một nơi.
Thư Diệp dùng sức đấm vào hai chân của mình giống như một kiểu tự cuồng ngược bản thân mình, trên mặt là vẻ đau khổ khiến cho người ta đau lòng không thôi. Mộc Vũ tới gần cô, “Đừng như vậy nữa”, nắm chặt lấy cánh tay đang tự đánh mình của cô, ôm vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng lên sau lưng đang run run vì khóc của cô.
Trong vòng tay ấm áp của Mộc Vũ, Thư Diệp nắm chặt tay của hắn, “Anh nói cho em biết đây không phải sự thật, em không tin.”, trái tim như bị xé rách đớn đau, thân thể giống như bị một loại độc gặm cắn, mỗi một chỗ đều đau tận tim gan.
Mộc Vũ bắt lấy tay cô nhưng lại không biết nói gì lúc này. Bang chủ đứng lên trở về phòng đưa ra các bài báo đã đăng tin về vụ án năm đó – Quý Lập Bác cưỡng bức Mạc san. Ông vẫn cất giấu những tờ báo đăng tin về vụ án cẩn thận, không để cho một ai nhìn thấy. Chỉ khi ông nhớ về Mạc san mới lấy ra xem. Trước đây vì báo thù, ông dường như đã bị mê muội, muốn giữ lại ảnh của Mạc san, chỉ vì ông lúc đó đã muốn sớm cùng với bà ấy gặp nhau nơi hoàng tuyền.
Lam Vĩ Hoa đem những tờ báo này đến trước mặt Thư Diệp, “Nếu con không tin thì có thể xem những thứ này, để biết ta có gạt con hay không”, dừng lại một lúc, giọng nói của ông lại tiếp tục vang lên, “Hơn nữa con có thể hỏi Quý Vân Húc, hắn đã lén điều tra thì hẳn phải biết chuyện này”.
Thư Diệp cầm những tờ báo trong tay ông, ba chữ ‘Quý Lập Bác’ lớn đập ngay vào mắt, cả người chuếnh choáng, trái tim giống như bị chậm mất nửa nhịp, hơi thở nghẹn trong lồng ngực như muốn nổ tung.
“Khônggg…”, Thư Diệp điên cuồng gào lên, đem những bài báo chí này giống như rắn độc thú dữ mà ném ra thật xa mình.
Khoảnh khắc sau khi biết được tin tức như sét đánh giữa trời quang này, thế giới của cô giống như sụp đổ, cái gì mà hạnh phúc, cái gì mà gia đình tốt đẹp, vĩnh viễn cô không có được.
“Ân oán của đời trước, thì để đời trước tự gánh vác, ta không muốn vì mẹ mà đi báo thù, chỉ thêm oán hận. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất là con hãy rời xa Quý Vân Húc, ta nghĩ đây cũng là nguyện vọng của mẹ con.” Ông đã mang thù hận suốt một đời, vì thế cũng không hi vọng muốn nói cho Thư Diệp biết sự thật, ông chỉ muốn làm cô bớt bướng bỉnh mà khăng khăng ở bên cạnh Quý vân húc.
Thù hận trong lòng có thể xóa bỏ nhưng cũng không có nghĩa là rộng lượng mà cùng với Quý Lập Bác trở thành thông gia, ông không bao giờ chấp nhận điều đó, cũng tin rằng Mạc san đã chết cũng không chấp nhận được.