Mắt phượng từ từ mở nhẹ, nàng nhìn khung cảnh xung quanh, phòng ốc trang trí gọn gàng, đơn giản.
Đây chắc chắn không phải phòng nàng.
" Tỉnh rồi" Giọng nam tuỳ ý mà tản mạng vang lên bên cạnh.
Dạ Tử Ly giật mình nhìn sang bên cạnh, Mộ Dung Ngạo Thần ngồi trên ghế đọc sách, một đầu tóc đen mực như thác nước trút xuống eo, vài cọng vương lên trên trán, một đôi khí phách mắt khiến người không dám nhìn thẳng, hắn lúc này thay trường bào bạch y tươm tất lạnh lùng.
" Tam hoàng huynh, sao ta lại ở đây?" Nàng dụi mắt nhìn rõ, đây là đâu ?
" Dực Vương Phủ, ngươi bị cảm lạnh" Hắn lãnh đạm nói, cũng không thể đem nàng đưa cho Công chúa điện.
Hắn vốn bất hoà cùng Hoàng Hậu, nếu đem Mộ Dung Ngữ Lam bất tỉnh đến điện công chúa chắc chắn nàng ta sẽ lấy lí do bắt bẻ được.
Không còn cách nào đành mang nàng về Dực Vương Phủ.
Nghe hắn nói, Dạ Tử Ly há hốc " Dực Vương Phủ ? Chúng ta đang ngoài hoàng cung sao ?"
" Nể tình phụ hoàng tổng không thể đem ngươi quăng tại đó" Hắn không một tí cảm xúc trả lời nàng, không khí lạnh như băng.
Dạ Tử Ly đánh cái rùng mình, nàng biết nhân vật Mộ Dung Ngạo Thần này rất lạnh lùng đáng sợ, có điều không nghĩ đến nỗi bầu không khí xung quanh cũng bị khí lạnh của hắn làm cho lạnh lẽo, hay là vì nàng không phải là nữ chính.
Nàng đứng dậy khỏi giường, mang giày vội nói " Đa tạ Tam hoàng huynh, ta phải hồi cung"
Không có ý ngăn cản, nàng cũng bước đi.
Đến trước cửa chiếc bụng nàng đói kêu lên.
Dạ Tử Ly ôm bụng gượng cười "Ngượng ngùng, ta chưa ăn gì"
" Nhà bếp phía sau Vương phủ, sao ? Hoàng muội đây là muốn bổn vương đem đồ ăn tới tận nơi ?" Hắn không buông ra quyển sách, nhàn nhạt hỏi.
Lạnh lùng khí phách khí chất, mang theo vương giả.
Nàng vội xua tay "Không cần, ta tự đi"
Dù sao cũng không biết đường về hoàng cung, trên người lại không có đồng bạc nào trên thân, nếu bây giờ không ăn một thứ gì, chắc chắn nàng không chịu nổi a.
Cửa phòng từ từ đóng lại, Mộ Dung Ngạo Thần lúc này mới buông xuống cuốn sách, mắt như u tuyền sâu thẩm lạnh lẽo nhìn về phía nàng rời đi, hắn có phải đang quá dung túng cho Mộ Dung Ngữ Lam ?
Một hắc y nhân vụt đến quỳ xuống trước mặt hắn, cung kính nói " Vương Gia, gần đây Hoàng Hậu không có tí động tĩnh nào, kể cả liên lạc với Ngôn Dự Cơ"
Hắn cụp mắt không biết suy nghĩ gì, hắc y nhân Triệu Bân nhìn sắc mặt hắn, nam tử lạnh lùng như băng tuyết, gương mặt góc cạnh sắt như dao, dung mạo tự bức tranh thuỷ mạc lãnh đạm.
Hắn tiếp tục hỏi " Chúng ta có nên hành động ?"
" Đối với chứng cứ hiện tại, Phụ Hoàng chỉ nghi ngờ, không thể hoàn toàn tin tưởng, cùng lắm Hoàng Hậu chỉ bị cấm túc.
Bổn Vương cần chứng cứ rõ ràng hơn, ta muốn Ngôn Nhã Tú và Ngôn Dự Cơ phải tử" Mắt lạnh hiện sát khí, nợ máu trả bằng máu.
Những gì bọn họ đã làm với mẫu phi, hắn sẽ trả lại tất cả.
"Là" Triệu Bân cung kính nhận mệnh.
Mộ Dung Ngạo Thần hơi liếc mắt sang phương hướng nàng vừa rời đi, lại hỏi tiếp " Bên phía Thương Vương có gì xảy?"
" Thương Vương cách đây không lâu có đến Tướng Quân phủ, lúc đó có cả Lục công chúa.
Không lâu sau thì đi ra" Triệu Bân hồi tưởng lại, Thương Vương võ công cao cường hắn cũng không dám lại gần, sợ bị hắn phát hiện.
" Mộ Dung Mặc Nhiên đi cùng Mộ Dung Ngữ Lam ?" Vốn dĩ Mộ Dung Mặc Nhiên không thích gì Mộ Dung Ngữ Lam, hôm đó lại đi cùng nàng làm hắn có chút ngoài ý muốn.
" Là" Triệu Bân gật đầu nghiêm túc.
Mộ Dung Ngạo Thần từ từ đứng dậy, phất tay cho hắn lui ra ngoài.
Một mình đi đến cửa ra ngoài.
Hắn lãnh đạm bước đi, trời xui đất khiến thế nào lại đến trước cửa phòng bếp, hộ vệ bên ngoài nhận ra, hoảng hốt muốn hành lễ đã bị Mộ Dung Ngạo Thần khoác tay " Không cần ồn ào, công chúa bên trong ?"
" Là Vương Gia"
Mộ Dung Ngạo Thần bước vào trong, khói nhà bếp bốc lên hương thơm phức, nhìn vào trong là tiểu nữ tử đang chăm chú thổi lửa.
Đúng lúc nàng ngước mắt, thấy hắn đứng đối diện, nàng theo thường lệ cười tươi.
Cầm lấy miếng há cảo chạy đến phía hắn " Ăn thử đi, là ta vừa làm"
Mộ Dung Ngạo Thần nhăn mi thanh tú, sâu thẫm con ngươi sắc lạnh như đao.
Dạ Tử Ly thấy hắn không nhút nhích tiếp tục nói " Cái này không có độc, bí quyết độc nhất vô nhị, thử đi"
Đồ ăn đưa đến miệng, hắn bất đắc dĩ mở miệng nhai vào, miếng há cảo mềm tan trong miệng, mùi hương đặc biệt chưa bao giờ hắn ăn thử.
Dạ Tử Ly hài lòng hỏi " Ngon chứ ?"
" Ngươi biết nấu ăn?" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng hỏi nàng, theo hắn biết Mộ Dung Ngữ Lam sẽ không hội nấu ăn.
Nàng quay chở về khu bếp, gấp từng miếng sủi cảo ra dĩa, từ tốn nói " Biết được một ít"
Dù sao nàng cũng ở một mình, không ít thì nhiều cũng phải tự nấu ăn.
Đại minh tinh đi lại đã khó khăn, không thể tự do đến các quán ăn được.
Nàng vui vẻ gấp một miếng bỏ vào miệng, nhìn xung quanh nữ hầu, đầu bếp, vẫy tay nói " Bên kia ta làm nhiều lắm, các ngươi đến thử a"
Không một người nhúc nhích, nàng thở dài, thôi được rồi, nàng biết Mộ Dung Ngữ Lam này không hảo nhân tâm.
Ai ai cũng e sợ.
Mộ Dung Ngạo Thần nhìn nàng cúi đầu ấm ức ăn, lạnh giọng ra lệnh " Các ngươi không nghe lời công chúa"
Lúc này đám người mới e dè đi đến bên nồi sủi cảo, một người mạnh dạng cầm lên thử, hắn mở to mắt, không kiềm được hô " Ngon quá"
Như được cổ vũ, bọn họ cũng lần lượt nếm thử.
Dạ Tử Ly nhìn, trong tâm trí cũng vui vẻ hẳn.
Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Ngạo Thần, cười tươi rói.
Hắn làm như không để ý đến nàng, nhìn sang hướng khác làm ngơ, không dể ý khoé miệng cũng dần hiện lên đường cong.
An ủi cái bụng thành công, Dạ Tử Ly lúc này đang đi sau Mộ Dung Ngạo Thần trên một con đường trải sỏi, xung quanh là núi đá giả được trang trí xảo, kĩ lưỡng.
Nàng không nhịn được mở miệng " Khi nào ta mới có thể về được Hoàng cung ?"
" Ngươi có thể về, ta chưa bao giờ cấm" Hắn không dừng bước, giọng vẫn lạnh lùng không một tia ấm.
Dạ Tử Ly bất lực, không phải nàng không về được, quan trọng nàng không biết đường.
Đây cũng không có taxi, làm sao mà đến được hoàng cung.
Nhớ đến chuyện lúc nãy, Dạ Tử Ly đột nhiên tăng tốc chặn trước mặt hắn " Hoàng Huynh, về chuyện thích khách, ngươi đáp ứng ta không kể được không ?"
" Bổn Vương sẽ bẩm phụ hoàng những gì ta nhìn thấy" Hắn lãnh đạm nhìn thẳng nàng, vị Hoàng Muội này và hắn từ nhỏ đã định không đội trời chung.
Nàng cắn môi, kiên trì nói " chúng ta là huynh muội, không thể vì nhau..."
" Mộ Dung Ngữ Lam, Hoàng muội trên danh nghĩa, ngươi nên nhớ Bổn Vương cùng ngươi, vốn không thể nào đi song song trên con đường.
Đừng đem tình nghĩa ra nói với ta" Hắn cắt ngang lời nàng.
Dạ Tử Ly thở dài, sao nàng quên nam chính ghét nữ phụ nàng bao nhiêu, mẫu hậu hại chết mẫu phi của người ta, còn hại luôn cả gia tộc của mẫu phi Mộ Dung Ngạo Thần bị diệt vong.
Thù máu này hắn chắc chắn hận nàng.
Chưa kể còn có cả mẫu phi của Mộ Dung Mặc Nhiên, vốn xuất thân từ nô tỳ của hoàng hậu, sau khi hoài thai đã bị nàng năm lần bảy lượt phá huỷ, may Mộ Dung Mặc Nhiên mệnh lớn không tử, nhưng mẫu thân không may mắn như vậy.
Từ đó hắn luôn bị Ngôn Nhã Tú làm khó dễ, sống không yên.