Lửa giận tức khắc truyền lên, Mộ Dung Ngữ Lam lại muốn tìm Vân Phi Vũ.
Hắn hạ giọng, không khí xung quanh như đông cứng lại " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi không có tự trọng ?"
Ngôn Khả trợn mắt đứng dậy " Dực Vương đây là có ý gì?"
Hắn hừ lạnh " Thân là công chúa đương triều, lại đeo bám một nam nhân.
Huống hồ đã được chỉ hôn cho Thanh Long Quốc Hinh Vương Gia"
Dạ Tử Ly nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, trên mặt vẫn nhàn nhạt tiếu ý " Hoàng Huynh đây là lão rồi trí nhớ kém ? Bổn công chúa khi nào quan tâm đến danh phẩm"
Mộ Dung Ngữ Lam người này vốn thối danh chồng chất, ham mê nam sắc, vô thố, hung tàn, tụ hợp những thứ xấu của nữ tử.
Dạ Tử Ly ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mộ Dung Ngạo Thần đưa tay nắm chặt cằm nàng gằn giọng "Ngươi đừng tưởng có Hoàng Hậu ở đây Bổn Vương không làm gì được ngươi"
Ngôn Khả hoảng hốt, tức giận quát " Mộ Dung Ngạo Thần, buông nàng ra"
Mắt to trừng mắt nhỏ, Dạ Tử Ly quật cường thẳng tấp nhìn hắn.
Ngươi có giỏi thì bóp chết ta a, tuy sủng ái của Hoàng Thượng là giả nhưng nàng không tin vào thời điểm này hắn dám giết chết một công chúa.
Đúng lúc này một giọng nói mang theo xem kịch vui xen vào " Dực Vương Gia ngừng tay"
Mộ Dung Ngạo Thần đưa mắt nhìn hướng cửa, hồng y trường bào, tuấn lãng dung nhan, một đôi hồ ly mắt đảo về hướng bọn họ.
" Thừa Tướng đến Phượng cung lúc này có phải hay không không hợp lệ?" Hắn bỏ tay khỏi cằm nàng, lạnh nhạt lên tiếng.
Trong không khí ẩn hiện mùi thuốc súng nồng nặc.
Bên cạnh Ngôn Tịch Hoan nhìn lên hồng y nam tử, ngượng ngùng cuối thấp đầu.
Dạ Tử Ly thu hết cảnh tượng vào trong đáy mắt, ngu ngốc nữ nhân, giả vờ như chung tình với Mộ Dung Ngạo Thần, lại lén lút hâm mộ Vân Phi Vũ chỉ hồ ly.
Vân Phi Vũ cười nhẹ, ôm quyền hướng lên Ngôn Khả " thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Phi Vũ đến không báo trước, thất lễ"
" Thừa tướng có lễ, thừa tướng đây là ?" Ngôn Khả nhìn sang Vân Phi Vũ, lại lướt qua Mộ Dung Ngạo Thần.
Nam chủ lại tập hợp ở Phượng Cung của hắn, không phải bây giờ nên ở Tướng Quân Phủ sao.
" Phi Vũ đến đây là muốn gặp công chúa" Tuấn mỹ nhan mang theo nhàn nhạt ý cười.
Hắn vốn đang trên đường tan triều, lại nghe ám vệ báo Mộ Dung Ngữ Lam bị làm khó dễ ở Phượng Cung, không hiểu sao lại gấp gáp qua đây.
" Gặp ta? Vân Hồ Ly ngươi gặp ta làm gì?" Dạ Tử Ly chỉ vào mình nghi hoặc.
"Khụ , Lam Nhi không được vô lễ" Ngôn Khả sặc, Vân Hồ Ly biệt danh này chỉ có khi ở cùng hắn tỷ mới dùng đến.
Nay lỡ miệng lại nói ra, Vân Phi Vũ cái gì cũng tốt bị cái thù rất sâu.
" Ách, Thừa Tướng thứ lỗi" Dạ Tử Ly cười trừ, đáng chết miệng nhanh hơn não.
Nàng vốn lập ra kế hoặc theo đuổi hắn rồi a, như vậy coi như đổ công rồi.
Nhìn xung quanh, nàng vội chạy đến bên bàn, tay nhanh nhẹn rót chén trà lại đến bên hắn, dịu dàng nói " Thừa tướng, chén trà này Ngữ Lam đền tội với ngươi"
" Khụ" Ngôn Khả trực tiếp sặc chính mình nước miếng.
Mân Thuỷ, Xuân Hoa nghẹn ngào nhìn cảnh trước mắt, công chúa dịu dàng ? Không phải bọn nàng hoa mắt nhìn nhầm qua Ngôn Tịch Hoan rồi chứ.
Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần không kém phần kinh ngạc, trong tâm lại như côn trùng cắn, chầm chậm đến khó chịu.
Vân Phi Vũ nhìn nữ tử, hai mắt to tròn hướng về phía hắn, ngũ quan tuyệt sắc, lông mi cong dài xinh đẹp.
Hắn thất thần, dường như trái tim lại hẫng một nhịp.
Nàng đứng gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên cơ thể.
Dạ Tử Ly thấy hắn không hồi đáp, có chút không kiêng nhẫn, nhìn dung mạo tuấn mỹ đột nhiên nói " Thừa Tướng, sao mặt lại đỏ như vậy ? Cảm sao?"
Vân Phi Vũ đưa tay lên má, cười cầm lên tách trà từ tay nàng " Đa Tạ Công Chúa"