Hắn đột nhiên nhớ ra, Vân Phi Vũ còn có một cái khác thân phận, chính là Tiền Triều Hoàng Tử Bắc Vân Nhiễm, trong nguyên tác Vân Phi Vũ hay còn là Bắc Vân Nhiễm nuôi nấng kế hoạch phục hưng Bắc Lân Tiền Triều, có điều hắn nguyện ý bỏ hết sứ mệnh để được bên nữ chính Lạc Băng Nghiên.
Có điều người ta là nữ chính a, còn hắn đại tỷ chỉ là nữ phụ, vật hi sinh, sao hắn có thể tin tưởng Vân Phi Vũ sẽ vì nàng từ bỏ tham vọng.
Đánh cái thở dài, Mân Thuỷ bên cạnh tưởng rằng hắn lo Vân Phi Vũ không chịu lấy công chúa, liền vội nói " Nương Nương, công chúa quốc sắc thiên hương.
Là Thừa Tướng không thấy được nàng tốt đẹp.
Không phải còn Hinh Vương sao?"
" Ầy, Mân Thuỷ, ta không phải lo công chúa không lấy được phu.
Chỉ lo nàng lại chịu khổ" Ngôn Khả thở dài.
Bên ngoài đột nhiên có tì nữ đi vào cung kính nói " Nương Nương, Quốc Cữu cầu kiến"
Ngôn Dự Cơ? Nàng nguyên chủ phụ thân? Đến đây làm cái gì " Mời vào"
Rất nhanh trung niên nam tử đã sải bước đi vào.
Vừa thấy nàng đã nhanh chóng muốn hành lễ.
Ngôn Khả vội đi lại đỡ hắn dậy " Phụ Thân, đừng câu nệ"
Đùa, ta chưa muốn tổn thọ, đế cho một trung niên đại thúc quỳ trước hắn, hắn không như thế lễ nghi.
Ngôn Dự Cơ lúc này mới ngồi vào chỗ, Mân Thuỷ nhanh chóng đưa hắn ly trà, chỉ thấy hắn nhắp ngụm trà thở dài " Nương nương, bằng mọi giá ta cũng không để Công chúa hoà thân đến Thanh Long quốc xa xôi"
" Ách" không ngờ hắn đến để nói vấn đề này.
Ngôn Dự Cơ đúng là rất yêu thương chính mình gia.
Cho dù là đỉnh cao phản diện, nhưng hắn chưa bao giờ cấu kết địch quốc làm tổn hại đến Huyền Vũ Quốc.
Hắn muốn ngai vị, chứ không phải phục tùng Đế Quốc khác.
Ngôn Dự Cơ hừ lạnh " Ta biết rõ Hoàng Thượng muốn Công Chúa rời đi Huyền Vũ để cảnh cáo chúng ta, ngai vị Hoàng Đế thuộc về Hoàng Tử, cho dù là Công Chúa quyền cao chức trọng thì cũng chỉ là vật hoà thân nhỏ bé"
Ngôn Khả nuốt nước miếng, đến hắn cũng không nghĩ ra, này Quốc Cữu lại có thể như đọc được suy nghĩ của Mộ Dung Cảnh.
Không đợi hắn trả lời, Ngôn Dự Cơ tiếp tục nói " Ta phải cho hắn thấy, Công Chúa thì sao? Không Hoàng Tử thì thế nào? Chỉ cần những điều tốt đẹp ta đều sẽ mang về cho ta chất nữ"
" Ngươi...!ách Phụ Thân..." Ngôn Khả cảm động không che giấu, Ngôn Dự Cơ đúng là rất sủng ái Mộ Dung Ngữ Lam.
"Hoàng Hậu, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống, sẽ không để ai động vào Công Chúa" Ngôn Dự Cơ kiên định nói, làm hắn thêm phần cảm động.
Có điều nghĩ đến tình tiết trong truyện Ngôn Khả không khỏi mở lời " Phụ Thân, ngôi vị Hoàng Hậu này kia nữ nhi thật ra không cần nữa, cả đời tiếp đến chỉ mong Phụ Thân bình an, Lam Nhi được hạnh phúc.
Nếu có thể hãy ngừng lại đi.
Nữ nhi thật sự mong muốn"
" Hoàng Hậu..." Ngôn Dự Cơ trong mắt như loé lên nước mắt, hắn nữ nhi a, cuối cùng đã trưởng thành.
Hắn khi trước năm lần bảy lượt ngăn cản nàng thành hôn cùng Mộ Dung Cảnh, cuối cùng nàng vẫn quyết tâm lấy hắn.
Nên phụ thân hắn đây phải vì nàng dẹp đường hết thảy.
Nay Ngôn Nhã Tú lại nói nàng chỉ mong Hắn cùng Lam Nhi được bình an, vậy hắn sao phải lại đấu tranh, hãy cứ an an hưởng tuổi già.
Ngôn Khả tự nói lại nổi đầy da gà, hắn sao có thể sến sẩm như vậy, nhưng nhìn lại trung niên nam tử rớm nước mắt, hắn đành cười nhẹ nói tiếp " Ý của nữ nhi là, ta không cần nữa tranh đấu, gì đó Hậu vị, gì đó hậu cung mẫu nghi thiên hạ, tất cả đều phù du.
Cứ thế vui tươi mới chính là hương vị cuộc sống"
Ngôn Dự Cơ gật đầu, trước khi đi còn không quên nói " Nhưng dù thế nào ta cũng không để công chúa đi Thanh Long Quốc xa xôi"
Sáng hôm sau.
Tinh mơ sương sớm, bóng mặt trời chỉ vừa ló dạng đến đỉnh, xung quanh đã đầy đủ dòng người, chỉ còn đợi người ngồi trên ngôi Cửu Ngũ Chí Kim đến.
Dạ Tử Ly đã thay ra bộ y phục gọn gàng, tóc cột cao, nhìn nàng bớt đi phần nhu mỳ, thêm nhiều phần mạnh mẽ khuynh thành.
Đứng một hàng còn có Mộ Dung hai huynh đệ, Vân Phi Vũ, Lạc Tâm Nghiên, cùng một vài Vương công quý tộc khác.
Một lúc sau giọng nói ái nam ái nữ vang lên, Mộ Dung Cảnh diện như cũ Hoàng Bào uy tề bước đi lên, đằng sau còn có Nguyệt Cố Âm cùng Ngôn Khả.
Ngay ngắn toạ xuống hoàng vị, hắn nâng tay " Bình thân"
Lại nhìn sang Đức công công, biết rõ gật đầu " Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, hôm nay trận thi thay thế bằng đấu võ trong rừng.
Các thí sinh sẽ vào rừng tìm đồ vật đã bị giấu.
Nếu tìm được về sớm nhất sẽ được thưởng là người thắng cuộc.
Có thể sử dụng võ thuật, nhưng tuyệt đối không được nguy hiểm đến tính mạng"
Lạc Tâm Nghiên nhìn lướt sang Dạ Tử Ly, hừ lạnh, Mộ Dung Ngữ Lam, hôm nay sẽ là ngươi ngày tàn.
Vân Phi Vũ đứng kế bên nàng nhỏ giọng hỏi " Công chúa đây là không muốn đi cùng cặp với ta?"
" Đa tạ Vân Thừa Tướng, ta nghĩ ta sẽ ổn" Nàng cười trừ, nàng cũng không đam mê thắng cuộc, chỉ bằng coi như tản bộ.
Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa nghe đến hiệu bắt đầu, đồng loạt mọi người đã kéo nhau vào rừng.
Chỉ có một mình Dạ Tử Ly cùng 3 vị nam chủ từ tốn bước đi.
Nàng một mình đi vào khu rừng, đây là rừng rậm cao to nên ánh sáng nhiều lúc chỉ lập lờ xuyên qua lá cây.
Nhiều năm sống trên thành thị, giờ như hoà mình vào thiên nhiên, hấp thụ không khí trong lành, quả là không thể cưỡng lại.
Nàng biết cho dù như nào cũng không đấu lại bọn họ mấy người, thôi cứ tận hưởng chuyến dã ngoại đi.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng dáng, Dạ Tử Ly ngẩng đầu, Nữ chủ đã đứng sẵn nơi đó, tay cầm kiếm, một vẻ lạnh lùng khát máu nhìn nàng.
" Mộ Dung Ngữ Lam, hôm nay coi như ngày tàn của ngươi" Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng cất tiếng.
Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, lại như cũ bình tỉnh trả lời " Lạc Nhị tiểu thư, nơi đây thuộc khu phận của Hoàng cung, ám vệ xung quanh không thiếu.
Chỉ sợ ngươi muốn giết ta cũng không dễ"
" Vậy sao? Cứ thử xem" Nàng nhếch môi cười, vung lên kiếm chĩa thẳng vào nàng.
Dạ Tử Ly mất thăng bằng bật ngửa ra sau té vào đám lá cây khô dưới đất.
Trên cánh tay bị lưỡi kiếm cắt một đoạn không ngừng chảy máu.
Nàng cắt răng, chết tiệt Mộ Dung Cảnh chẳng lẽ không xếp một ám vệ nào giữ an nguy khu thi đấu sao?
Lạc Tâm Nghiên hừ lạnh " Mộ Dung Ngữ Lam, bổn tiểu thư muốn ngươi tử, ám vệ đương nhiên không thể biết"
" Bổn Vương Hoàng Muội ngươi cũng dám động" Giọng nói mang theo cợt nhã lại cảnh cáo vang lên.
Lạc Tâm Nghiên nhíu mày, xoay người nhìn tuyệt sắc nam tử đi đến.
Lục bào xanh thẫm, trên tay còn cầm cung tên, tuy không phải trên chiến trường nhưng hắn lại uy vũ mỹ mạo.
"Thương Vương".