Dạ Tử Ly ngẩng đầu hướng hắn, tuấn mỹ nam tử lúc này đi đến đứng một bên cạnh, trên môi như cũ giữ nụ cười thiếu đánh.
" Mộ Dung Mặc Nhiên!"
Hắn chỉ liếc hờ qua nàng, lại nhìn Lạc Tâm Nghiên tìm tòi ánh mắt " Đánh lạc hướng Hoàng Cung ám vệ, ngươi cũng có chút bản lĩnh"
Nữ nhi này của Lạc Tông Nghị trước giờ đều ngốc tử, lại có thể lừa được ám vệ, quả thật không thể xem thường.
Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng nói " Thương Vương, không phải trước giờ ngươi luôn không vừa mắt Mộ Dung Ngữ Lam.
Hôm nay ta phải giết nàng, ngươi cứ coi như không nhìn thấy"
Dạ Tử Ly nhìn sang hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên nam chủ a, hôm nay coi như xong, nàng còn trông chờ hắn cứu nàng sao? Mộ Dung Mặc Nhiên chính là ghét này nguyên chủ đến tận xương tuỷ.
Hắn cười nhạt " Lạc Tâm Nghiên, trước giờ Bổn Vương rất ghét ai xen vào chuyện riêng, Bổn Vương ái ai ghét ai cũng không đến lượt ngươi quản"
Nói rồi hắn đi đến bên cạnh đưa bàn tay hướng nàng " Đứng lên đi"
Nàng bán tính bán nghi, đây là đang giúp nàng? Hiệu ứng bươm bướm như vậy cao? Mộ Dung Mặc Nhiên lại nói đỡ giúp nàng?
Nắm trong ống tay áo, bàn tay tức giận siết chặt.
Lạc Tâm Nghiên không chịu nhường " 20 năm trước, nếu không phải Hoàng Hậu chèn ép đủ đường, ngươi mẫu phi sao có thể tử? Ngươi bây giờ lại như thế bao che nàng nữ nhi?"
Nghe nàng nói Mộ Dung Mặc Nhiên trầm mặc, cụp xuống ánh mắt, bàn tay đưa ra dừng ở không trung.
Dạ Tử Ly lo lắng nhìn hắn, Mẫu Phi của Mộ Dung Mặc Nhiên là bình thường cung nữ được sủng ái mà mang Long thai, Ngôn Nhã Tú biết được liền ghen ghét đủ điều cuối cùng hắn mẫu phi liền tự sát.
Nuốt nước miếng nín nở, lần đầu nàng cảm nhận được dòng thời gian chảy đến trì trệ, hắn đây là đổi ý? Muốn giết nàng? " Mộ Dung Mặc Nhiên?"
Thử lên tiếng gọi, đột nhiên chỉ thấy hắn giương lên khoé môi cười.
Tay vừa động đã kéo nàng đang trì độn dưới đất đứng dậy.
Thản nhiên nói " Bổn Vương không cần nhắc lại lần thứ hai, chuyện của Bổn Vương, không cần ngươi xen vào"
Nói rồi hắn cầm lấy tay nàng, cất bước lướt ngang qua Lạc Tâm Nghiên " Nể tình Lạc Tướng Quân Bổn Vương sẽ không lấy mạng ngươi, nếu có lần sau không may mắn như vậy"
Lạc Tâm Nghiên nhìn bóng dáng cả hai dần xa, trong tâm hoả như thiêu đốt.
Hảo Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi cùng ta sẽ không đội trời chung.
Đi được một đoạn, hắn thả tay nàng ra, cười nói " Hoàng muội, hôm nay xem như ta là ngươi ân nhân cứu mạng"
Dạ Tử Ly bĩu môi, trong lòng lại sóng trào dữ dội, nàng không nhìn nhầm, lúc đó nàng thấy sát khí trong mắt hắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên khi ấy muốn giết nàng, nhưng sao hắn lại đổi ý.
" Ta....!Mộ Dung Mặc Nhiên, ngươi sao lại cứu ta?" Nguyên tác hắn đừng nói là cứu nàng, chỉ sợ không thêm dầu vào lửa cho nàng thêm thống khổ.
Hắn cũng không hiểu vì sao lại như vậy, chỉ có điều vị Hoàng muội thú vị này nếu để tử nhanh chóng cũng thật đáng tiếc.
Hơn nữa nàng phải là chính tay hắn sát.
" Lam Nhi, ngươi là ta Hoàng Muội, có thể thấy chết không cứu sao?" Hắn thiếu đánh nở nụ cười.
Nàng rùng mình xua tay " Dừng dừng, nổi hết da gà"
Nàng đưa mắt không nhìn hắn nữa, đột nhiên tầm mắt bị thu hút bởi một vật bị treo trên cây " Kia là thứ gì?"
Vật giống dạng hình tròn được bộc trong tấm khăn lụa vàng treo trên cây.
Mộ Dung Mặc Nhiên nheo mắt tay vừa động cả thân người nhảy lên đã nhanh chóng lấy được xuống.
Hắn mở chiếc khăn lộ ra viên ngọc châu bên trong, đỏ thẫm như lửa ánh sáng, xinh đẹp đến mỹ lệ " Hồng châu"
" Hồng châu?" Nàng nhìn xuống viên đá, đúng rồi vậy chẳng phải đây chính là đồ vật bị giấu, Hồng Châu, nghe cũng biết không phải tầm thường đồ vật.
Mộ Dung Cảnh cũng chơi lớn thật.
Mộ Dung Mặc Nhiên từ tốn nói " Hồng Châu là cổ vật gia truyền của Hoàng Thái Hậu đầu tiên, đến nay đã gần trăm năm"
Phụ Hoàng lại lấy Hồng Châu để làm phần thưởng, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?
Dạ Tử Ly khó hiểu, Hoàng Đế có phải quá khoa trương khinh người không? Đồ vật lại giấu một cách sơ sài như vậy, bộc bằng tơ lụa treo lên, hắn nghĩ chúng ta thật sự không thấy sao?
" Hồng Châu Ngọc, đây chính là Tiền triều thánh nữ vật, cũng chính là Thái Hoàng Thái Hậu Huyền Vũ quốc" Từ sau lưng cây đi ra một nam tử tuấn mỹ, như hồ nụ ánh mắt có chút thâm sâu lướt qua viên Hồng Châu Ngọc trên tay Mộ Dung Mặc Nhiên.
Khơi dậy Dạ Tử Ly hứng thú, nàng tò mò hỏi " Tiền Triều Thánh Nữ? Là như thế nào? Sao nàng lại thành Thái Hoàng Thái Hậu?"
Phải biết kịch bản tập trung vào Lạc Tâm Nghiên cùng tình yêu với các nam chủ, những vấn đề ngoài lề khác tất nhiên không được khai thác.
Nay lại như vén lên tấm màn bí ẩn.
Vân Phi Vũ trong bộ phục bào hồng thẩm, khác với thường ngày hôm nay hắn y phục tạo cảm giác thư thái, nhanh nhẹn, lại như cũ tôn lên hắn đường nét cơ thể.
Hại nước hại dân hồ ly, nàng thầm chửi.
Hắn thấy nàng hứng thú, cũng giương môi nói " Thái Hoàng Thái Hậu Huyền Vũ xuất thân cao quý, nàng chính là Trưởng công chúa, cũng là Thánh nữ của Tiền triều"
Dạ Tử Ly há hốc, có chuyện như vậy.
Vân Phi Vũ tiếp tục "Năm xưa khi nàng còn là thánh nữ, có tất cả bốn vật tuỳ thân.
Hồng Châu Ngọc, Phi Vân Bảo Kiếm, Vòng Lưu Ly, và Hắc Nguyệt Trâm"
Lời đồn năm xưa cũng chính là lí do khiến Tiền Triều sụp đổ, tứ đại bảo vật tuỳ thân Thánh Nữ toạ ủng giang sơn.
Có được Thánh Nữ, sẽ thành kẻ đứng đầu tiên hạ.
Tiên Hoàng Huyền Vũ khi đó chỉ là Tướng Quân tiền triều, đã lật đổ Tiền Triều, có điều đất nước cũng chia năm xẻ bảy, cuối cùng tạo thành thế sự bây giờ..