Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Đi vào đến trước cổng cung, nàng không ngờ lại gặp ngay đến Mộ Dung Mặc Nhiên, lúc này như cũ vẫn phe phẩy quạt, tựa tiếu tựa phi nhìn bọn họ.

Vân Phi Vũ ngừng lại trước hắn, Dạ Tử Ly cũng nhảy xuống khỏi hắn lưng " Hoàng Huynh, sao ngươi lại ở đây?"

" Thương Vương, đêm đã khuya không phải nên ở Thương Vương phủ sao?" Vân Phi Vũ nhẹ giọng hỏi, bên trong thầm mang theo dò la ý tứ. Vô thanh vô tức lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ý gì.

" Bổn Vương nghe nói Thừa Tướng đưa Lam Nhi về nên cố tình đứng đây đợi. Phi Vũ ngươi vào hậu cung không tiện. Bổn Vương sẽ đưa công chúa về điện" Hắn cười nhạt, khi nãy chưa được hắn cho phép Mộ Dung Ngữ Lam đã đi theo Vân Phi Vũ, khi hắn là không khí sao.

Dạ Tử Ly đưa mắt phía nam tử như ánh mặt trời, đưa nàng về điện, hắn có tốt vậy sao. Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ hận không thể cách nàng xa, nay lại vì đợi nàng mà đứng trước cổng cung.


Vân Phi Vũ nhìn đến hắn trong lòng nghi hoặc, hắn đây là đang suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngữ Lam cho dù thế nào cũng là thân sinh huynh muội. Mộ Dung Mặc Nhiên sao có thể động tâm với nàng.

" Nếu đã vậy, Công Chúa phải nhờ Vương Gia" Vân Phi Vũ biết được giờ không phải lúc nên gây sự cùng vị này Thương Vương, để tránh tạo nên nghi ngờ hắn cũng nên cẩn thận lại.

Dạ Tử Ly không tin được nhìn hắn, đây là có tiết tháo không? Vân Hồ Ly không phải hắn nói để cho bọn họ nhìn sao? Giờ gặp Mộ Dung Mặc Nhiên sao lại chạy rồi. Nhìn bóng dáng Vân Phi Vũ dần biến khuất sau màn đêm, nàng thở dài ngao ngán.

Mộ Dung Mặc Nhiên bất khoái nói " Sao? Nhân cũng đã đi rồi, còn tính nhìn đến bao giờ?"

Quay đầu nhìn hắn, trực tiếp bước đi "Không phải bị ngươi đuổi đi sao?"

" Luyến tiếc?" Hắn tràn ngập không nhận biết được ghen tức. Mộ Dung Ngữ Lam nữ tử này lại quan tâm đến Vân Phi Vũ như vậy.

Nàng liếc nhìn hắn " Ngũ ca, ngươi không có việc gì làm đúng không? Vô duyên vô cớ đến tìm ta"

Cho dù hắn thật là một tiêu dao vương gia nhưng không lí nào đêm khuya như thế này còn rãnh rỗi đến tìm nàng. Mộ Dung Mặc Nhiên trong giọng nói mang chút không vui nói " Hoàng Muội đã biết không còn sớm, vậy mà vẫn thản nhiên đi khỏi cung?"


Nàng ngừng lại bước chân, không vui nói " Mộ Dung Mặc Nhiên, ta gọi ngươi một tiếng Hoàng Huynh không có nghĩa ngươi được quyền ta cuộc sống, không phải ngươi luôn không quan tâm ta sống chết sao?"

Thấy nàng đột ngột tức giận, hắn cũng có chút bất ngờ. Trở về thản nhiên " Hoàng Muội đây là trách người làm huynh trưởng như ta không đủ quan tâm?"

Nàng bất lực phất tay " Ngươi đừng tỏ ra không hiểu ý ta. Công chúa điện cách đây không xa. Cáo từ"

Chăm chú nhìn nàng chạy xa, hắn đâm chiêu suy nghĩ, nàng đối với hắn xa cách vạn phần, đối với hắn kia Tiêu Viêm thân phận lại thập phần gần gũi, cho dù hắn là đại ma đầu của Tiêu Âm Cung. Hắn càng ngày càng không thể hiểu được Mộ Dung Ngữ Lam.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, hắn cung kính ôm quyền " thuộc hạ điều tra ra, Vân Phi Vũ đúng thật rất hay ra vào Công chúa phủ và Phượng cung"


"Một trọng thần như hắn, lại luôn ra vào hậu cung của Hoàng Hậu còn ra thể thống gì" Mộ Dung Mặc Nhiên trầm mặt, trong giọng nói mang theo nghi hoặc không vui.

Lý Uẩn gương mặt mang theo chút e dè " Chủ nhân, còn có gần đây rất hay xuất hiện vài lời đồn về Tiền Triều. Không biết là do ai thả ra"

Tiền triều? Tiền Triều Bắc Ly một trăm năm trước bị lật đổ, Bắc Ly bị chia thành Tứ Quốc như hiện tại. Lúc này trong lúc Tứ Quốc đang căng thẳng lại xuất hiện lời đồn về Tiền Triều. Hắn ồ một tiếng hỏi " Về vấn đề gì?"

Hắn nhìn xung quanh đảm bảo không ai nghe lén, nhưng dù sao với võ công của hắn chủ nhân cho dù có ai nghe lén, chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện. Nhỏ giọng nói " Trong ngoài thành xuất hiện tin đồn, Tiền Triều Bắc Ly vẫn còn hậu nhân"

" Hậu nhân? Chưa kể đến Bắc Ly đã bị diệt vào 100 năm trước. Nếu thật sự là hậu nhân thì có thể làm gì?" Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhàn nhạt. Tứ Quốc thực lực hùng mạnh, Bắc Ly cho dù muốn phục quốc cũng là điều không thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận