Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chuông đồng hồ báo thức vang lên, Tư Vũ từ từ tỉnh dậy, nhìn xấp tranh trước mặt cô mới nhớ ra đêm qua khóc mệt quá nên cứ thế ngủ gục trên bàn máy tính.

Vặn vẹo vài cái thì cổ đau nhức, vươn vai thì hai tay tê dại và mỏi nhừ, cô nhìn lại bản vẻ trên mặt bàn rồi đem chúng bỏ lại vào ngăn kéo.

Ra đến phòng khách thì bà Thẩm đã dậy từ rất sớm để nấu cơm như mọi ngày, khi bà thấy hai mắt Tư Vũ sưng vù thì ân cần hỏi: “Tiểu Vũ, mắt con sao vậy? Không sao chứ?”

“À, chắc đêm qua con làm bản thảo muộn quá đó thôi. Mẹ đừng lo lắng, rồi nó sẽ hết thôi mà.” Vừa nói cô vừa đi vào phòng tắm, khi tận mắt thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của mình, cô mới giật mình. Vội vàng dùng nước rửa mặt, mát-xa cho đôi mắt xưng đỏ cho đến khi vết sưng từ từ tan hết mới thôi.

--------------

Ở một con phố sầm uất, Tạp chí xã nằm ở một góc yên tĩnh, sau đó có một xí nghiệp. Thật ra, tạp chí xã cũng từng có lịch sử huy hoàng, nhưng hai năm trước, chủ nhiệm trước Lục Ảnh Hoa vì bị lừa nên mất tất cả tài sản làm cho tạp chí xã không thể tiếp tục kinh doanh nên ông đem nó bán rẻ cho chủ nhiệm hiện tại – Lý Chí Khôn.

Lý Chí Khôn – là điển hình của bọn nhà giàu mới nổi, khó tránh có cạnh tranh với ngành sản xuất tạp chí Sao Nhã Phong. Hắn mới nhận chức chưa tới nửa năm mà đã có rất nhiều nhân viên tinh anh bỏ đi, cho tới giờ, tạp chí xã Húc Thăng đã rơi vào vào một gian cửu lưu xí nghiệp.

Tư Vũ ngồi trên ghế, theo thói quen hàng ngày, cô chăm chút cho chậu hoa trên bàn.

Sáu năm trước, vì để cho Thác có thể yên ổn tồn tại ở thế giới này cô đã chấp nhận sự sắp xếp của ba mẹ là đính hôn với A Thụy. Nhưng đáng tiếc rằng, khi đang chuẩn bị cử hành nghi thức đính hôn thì Hiệu Viên xinh đẹp đột nhiên xuất hiện vạch trần việc cô với Thác trước mặt mọi người. Ba của Tư Đồ Thụy biết cô không còn trong sạch, lại từng đi phá thai thì lập tức hủy bỏ hôn lễ, còn tuyên bố từ nay về sau ông ta đoạn tuyệt quan hệ với ba cô.

Cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên dạ hội năm đó, mọi người chỉ trỏ cô, ánh mắt của họ không còn là khen ngợi, tôn trọng cô nữa; thay vào đó là ánh mắt khinh bỉ và cười nhạo. Nhưng cô không hề để tâm tới, ngược lại còn cảm thấy như trút được một phần gánh nặng.

Không được Tư Đồ gia giúp đỡ, tập đoàn Thẩm thị chính thức phá sản, bán hết tất cả của cải, tiền mặt, phòng ốc và sản nghiệp nên Thẩm gia nghèo rớt mồng tơi, thêm vào đó còn thiếu nợ người ta hơn hai mươi triệu nữa. Ba cô nhất thời nghĩ quẩn định nhảy lầu tự sát, nhưng không thành dẫn đến tình trạng đôi chân bị tàn phế.

Năm đó cô bị ép phải bỏ học giữa chừng, giờ không có bằng cấp, may nhờ được đồng hương của mẹ cô là Lục Ảnh Hoa giúp đỡ dẫn đến tạp chí xã Húc Thăng xin việc. Thật ra, cô không hề thích nghề phóng viên này, có khi chỉ vì để lấy được tiêu đề hay mà phải chịu sự biến thái của đạo diễn hay là bị các ngôi sang đùa giỡn, vũ nhục. Nhưng vì kế sinh nhạ, cô buộc phải nhịn xuống, một mực nhịn suốt sáu năm. Dù cho tạp chí xã có đổi chủ thì cô cũng không hề nghĩ tới việc rời khỏi, bởi cô biết mình không có bằng cấp, có đến những công ty khác chắc hẳn không đủ điều kiện để tuyển dụng.

Sự cạnh tranh càng ngày càng cao, trong hai năm qua, công ty càng ngày càng sa sút, tuy tiền lương không cao lắm, lại không có cái gì để phát triển tiền đồ nhưng xuối cùng cũng an ổn nên cô vẫn hi vọng có thể trụ lại ở công ty.

“Chị Tư Vũ….Chị Tư Vũ! Chủ nhiệm cho gọi chị đến văn phòng.” Thư ký Tiểu Thúy kéo Tư Vũ từ trầm tư ra.

Tư Vũ hít sâu một hơi, mỉm cười rồi đứng dậy đi thẳng đến văn phòng.

Lý Chí Khôn nhìn Tư Vũ nói: “Sáng mai, ở khách sạn Thiên Nga Trắng, tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc sẽ cử hành buổi họp báo, người đã lâu không lộ diện như Trạc tổng giám đốc cũng sẽ đích thân đến tham dự, tôi muốn cứ cô đến đó để tiến hành phỏng vấn.”

Tư Vũ ngơ ngác một chút, thật ra hôm qua cô đã biết tin tức này qua mạng. Không thể tưởng tượng được người ít khi chú tâm vào các buổi họp báo như ông ta mà lần này lại muốn tham dự. Nhưng cô không muốn đi nên cự tuyệt: “Chủ nhiệm, thật xin lỗi, có thể cử người khác đi được không?”

“Tại sao? Ở đây, cô là nhân viên có thâm niên nhất. Trong buổi họp báo ngày mai các phóng viên tham gia chắc chắn đều là tinh anh của tinh anh, tôi thấy trong công ty này không ai có năng lực hơn cô.”

“Nhưng……..Tôi có một việc khác muốn làm.” Đột nhiên cô nghĩ đến mai phải đi phỏng vấn một ngôi sao mới, thầm thở dài một tiếng.

“Cô chuyển cái phỏng vấn kia cho Tiểu Lưu làm đi.” Ayyy, xem ra hi vọng của cô thất bại rồi.

“Nhưng……..Tôi thật sự không muốn đi.”

“Cho tôi một lý do hợp lý, nếu không cô đừng mơ từ chối.” Cô ta dám trái mệnh lệnh của mình, Lý Chí Khôn nổi giận.

“Không có lý do gì cả, dù sao thì tôi không muốn đi!” Tư Vũ cũng kích động.

Cho đến nay, họ luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của ông, không thể tưởng tượng được lần này cô lại dám cãi lại như vậy, Lý Chí Khôn kinh ngạc nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn kiên quyết nói: “Vậy ngày mai cô không cần phải đi làm nữa.”

Câu nói uy hiếp của ông làm cho Tư Vũ vô cùng tức giận, cô kìm nén, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai tôi đi!” Nói xong, cô không ở lại nhìn gương mặt đắc ý của ông ta mà nhanh chóng rời khỏi.

----------

Tại đại sảnh lầu một của khách sạn Thiên Nga Trắng đang tổ chức một buổi họp báo. Hai tháng trước, tập đoàn Thịnh Trạc đã phải hao tốn hết năm ngàn vạn và dốc sức trong năm nay để chế tác một bộ phim truyền hình, nghe nói lần này đích thân tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh Trạc ra mặt, khách mời là các diễn viên điện ảnh và truyền hình nổi tiếng trong nghề, một vài người mới bước vào nghề cũng gia nhập hợp tác ký hợp đồng, họ đều mong chờ được gặp diễn viên chính.

Trạc Thác năm nay hai mươi bảy tuổi, dáng người tiêu chuẩn miễn bàn, bề ngoài hoàn mỹ, là một diễn viên điện ảnh và truyền hình mới nổi từ ba năm trước. Không một ai biết rõ lai lịch của anh, chỉ nghe nói sáu năm trước anh đã từng là một người nghèo khổ làm công nhân rửa xe với hai bàn tay trắng, từng làm chân sai vặt; về sau được một đạo diễn nổi tiếng phát hiện ra, dần dần có tiếng tăm trong giới điện ảnh và truyền hình.

Trong ba năm ngắn ngủi, dựa vào ngoại hình cùng tư chất thông minh, anh đã trở thành diễn viên điện ảnh và siêu sao truyền hình. Hôm nay, anh trực tiếp thuyết trình về giá trị của con người, căn bản không cách nào đoán trước được, có người nói một trăm ngàn, có người nói hai ngàn vạn, càng kỳ quái hơn chính là thậm chí có người nói một triệu. Trên thực tế rốt cuộc nhiều hay ít, chỉ sợ chỉ có chính bản thân anh biết.

Bình thường, để tránh chuyện xấu ảnh hưởng đến sự nghiệp, mọi chuyện đời tư và sinh hoạt cá nhân của mỗi ngôi sao đều phải giữ gìn hoặc hết sức cẩn thận. Nhưng anh lại không như vậy, anh rất phong lưu, hào hoa, nữ nhân bên cạnh nhiều vô kể, anh thay phụ nữ như thay áo, lâu thì một tháng, ngắn thì một ngày. Có điều, anh phong lưu mà không hạ lưu, đa số phụ nữ sống cùng anh đều chia tay trong vui vẻ, ai cũng nói trên đời này anh là một người đàn ông cực kỳ phong độ.

Vì vậy, cho tới bây giờ, dù mỗi ngày đều có chuyện xấu nhưng không hề ảnh hưởng đến fans hâm mộ của anh. Anh trong mắt fans là người có vẻ ngoài quyến rũ tuyệt mỹ, giọng nói trầm thấp, tiếng ca mượt mà, còn những chuyện khác, tất thảy đều không cần để ý.

Mỗi lần chuyện anh cùng với một người phụ nữ nào đó chia tay, một giây sau trên blog của anh đã lập tức xuất hiện tin nhắn: “người phụ nữ đó vốn không xứng, Trạc Thạc nên sớm vứt bỏ cô ta mới đúng!” “Chúc mừng Trạc Thạc sớm ngày thoát khỏi cô nàng xấu xí đó!” “Trạc Thạc, mọi người đều yêu mến tính cách phong lưu nhưng không hạ lưu của anh, chúng em mãi mãi ủng hộ anh!”

Khi mới bắt đầu, anh tách biệt hẳn, không hề nhận kịch bản phim truyền hình, thỉnh thoảng chỉ làm gương mặt đại diện quảng cáo sản phẩm, anh dồn toàn bộ tinh lực cho tập đoàn Thịnh Trạc, bỏ qua rất nhiều kịch bản phim nhựa, từ chối không ít lời mời.

Anh cùng với sự phát triển của tập đoàn xí nghiệp Thịnh Trạc, giống như sống chết gắn bó với nó, cho nên hôm nay mở ra buổi họp báo này, đã sớm chuẩn bị đầy đủ, tranh thủ trình diện tiến hành phỏng vấn.

Thẩm Tư Vũ – phóng viên tạp chí XX , đương nhiên cũng bị chủ nhiệm bắt phải tham gia.

Cảm xúc hỗn loạn, cô chăm chú nhìn về phía tấm hoành phi màu đỏ với dòng chữ màu đen: tổng giám đốc Trạc Thác của tập đoàn Thịnh Trạc năm nay dốc sức chế tác bộ phim “Câu chuyện về chàng hoàng tử ngỗ ngược”

Sáu năm trôi qua, anh không còn nghèo khó với hai bàn tay trắng như trước nữa, anh đã thay đổi, trở nên tiếng tăm lừng lẫy – Trác đại tổng giám đốc, trở thành ngôi sao điện ảnh và ca nhạc được ngàn vạn người yêu thích - “Trạc Thạc”

Đến giờ, cô vẫn còn nhớ về sáu năm trước, trên thảm cỏ anh đã thề rằng “Vũ nhi, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, tương lai nhất định sẽ khiến em ngày ngày đều hạnh phúc, tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội giễu cợt em”. Giờ đây, anh đã trở thành người không gì không làm được, phụ nữ bên cạnh anh nhiều vô kể; trong khi chính mình vì gia đình xảy ra chuyện, từ một thiên kim tiểu thư biến thành “Cô bé lọ lem”, vì kế sinh nhai mà phải làm việc cho một tạp chí lá cải.

Sáu năm nay, cô đối với anh vẫn còn ý nghĩ yêu thương, chẳng những không hề giảm bớt, ngược lại lại càng sâu đậm. Nhưng cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời là sẽ ở cùng một chỗ với anh, dù sao cô cũng đã từng bị “tổn thương” vì anh, nhiều lần trong đêm, cô luôn mơ thấy ác mộng ngập tràn nỗi thống khổ cùng một đôi mắt hận thù sắc bén nhìn về phía mình, mơ thấy việc mình cười nhạo, khinh thường sự nghèo hèn của anh. Chỉ sợ suốt cuộc đời này cô không thể nhận được sự tha thứ của anh.

Sự thật là, để tránh không phải gặp nhau, cô đã từng từ chối với chủ nhiệm, nhờ ông phái người khác đến tham gia buổi họp báo lần này,nhưng chủ nhiệm lại kiên quyết muốn cô đi, còn nói nếu như cô không đồng ý, ngày mai không cần đi làm nữa. Tuy ở đó tiền lương thì thấp, công việc thì vất vả nhưng dù nói thế nào thì cũng là một phần của công việc, hiện tại nền kinh tế đang bị đình trệ nên cô chỉ có thể khom lưng vì năm đấu gạo. Hy vọng duy nhất của cô lúc này là đừng để cho anh nhìn thấy và nhận ra mình.

Buổi họp báo sắp bắt đầu, phóng viên cùng các nhiếp ảnh gia sớm đã vây chặt quanh đại sảnh, khi họ nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu đen – Trạc Thác được đội bảo an, vệ sĩ yểm hộ đi vào đại sảnh thì người sau chen lấn lên người trước. Đang trầm tư suy nghĩ nên Thẩm Tư Vũ không phòng bị, bị bọn họ xô đẩy, nhất thời đứng không vững liền bị ngã về phía sau.

Khi cô cho rằng mình sắp ngã nhào trên mặt đất thì nghênh đón cô lại là một lồng ngực vững chãi, ấm áp và quen thuộc. Cô run rẩy, hơi ngẩng mặt lên và đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt nam tính, ngũ quan tuấn mỹ lãnh khốc, đôi mắt bị kính râm che khuất, không cách nào nhìn rõ được.

Khuôn mặt cô biến sắc, huyết quản đông cứng. Là anh! Cô nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh, cúi đầu nói rõ: “Thực xin lỗi!” rồi cuống quít lao khỏi đám người.

Sau cặp kính râm, hai con ngươi ở đằng sau âm thầm nhìn theo bóng người đang hốt hoảng chạy, nếu không nhìn nhầm thì trước ngực cô là tấm thẻ phóng viên có ba chữ “Thẩm Tư Vũ”. Cái tên này đã quanh quẩn trong tâm trí anh trong suốt sáu năm qua; thương nhớ dày vò làm cho lòng anh đau thắt cả ngày lẫn đêm. Anh còn cho rằng không bao giờ có bất cứ cảm giác gì với người phụ nữ này, nhưng không ngờ rằng hôm nay đột nhiên gặp lại làm cho nỗi hận chôn sâu tận đáy lòng dâng lên.

“Tổng giám đốc, Trạc tổng giám đốc….” Tiếng gọi của trợ lý làm anh tỉnh lại. Anh cúi đầu nói nhỏ vài câu với trợ lý, trợ lý kinh ngạc sau đó liên tiếp gật đầu.

---------

Buổi họp báo chính thức bắt đầu, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên khán đài. Trạc Thác gương mặt không thay đổi ngồi ở giữa, khuôn mặt tuấn tú được kính râm phụ trợ càng thêm lãnh khốc và quyến rũ.

Người chủ trì nói lời dạo đầu, người thứ nhất bắt đầu nói là Trạc Thác. Máy chụp ảnh không ngừng lóe sáng, các fans hâm mộ không ngừng cao giọng hoan hô, anh hành xử thật tự nhiên, chậm rãi nói như từ nhỏ đã quen thuộc với chỗ đối diện với mọi người này.

Cuối cùng cũng đến lượt phóng viên hỏi, tất cả mọi người phía sau đồng loạt đứng lên, chỉ riêng có Tư Vũ là khom người xuống, cúi đầu rất thấp, cẩn thận lắng nghe các độc giả hói đáp và nhanh chóng ghi lại. Cô có một cảm giác chắc chắn rằng có một ánh mắt cực nóng đang hướng về mình, nhưng cô không dám ngẩng đầu, cô sợ nhất là đối mặt với gương mặt lãnh khốc mà quyến rũ kia.

Thật vất vả khi phải chịu đựng cho đến khi buổi họp báo chính thức kết thúc, cô lập tức đứng lên và nhanh chóng đi thẳng về hướng cửa chính, đầu nhất quyết không dám ngẩng lên.

Nhìn bóng người đang chậm rãi đi xa, Trạc Thác hướng trợ lý nháy mắt, trợ lý hiểu ý liền gật đầu rồi hướng cửa chính đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui