Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

“Thác, em về rồi!” Tư Vũ vừa bước vào căn phòng quen thuộc đã cảm thấy vô cùng ấm áp. Mấy ngày nay, dù người đang ở Châu Úc nhưng không lúc nào là cô không nghĩ tới bọn trẻ và anh.

Trạc Thác lập tức buông tờ báo, đến trước mặt cô ôm chặt lấy, không chờ đợi được mà hôn lên cặp môi đỏ mọng. Củi khô lửa bốc càng không thể cứu được, họ mút lấy lẫn nhau, liếm láp, đến khi gần như không thở được nữa mới thỏa mãn buông ra.

“Tiểu Vũ, con về rồi à?”

Nghe thấy tiếng nói ôn nhu, Tư Vũ mới vội vàng rời khỏi lồng ngực Trạc Thác đi ra, kinh ngạc nhìn bà Thẩm mới bước ra từ phòng bếp hỏi “Mẹ, hai người cũng về rồi à?”

“Ừ, Thẩm Dương thời tiết đột biến, cơ quan du lịch hủy bỏ hành trình cuối cùng nên chúng ta trở về sớm một chút.” Bà Thẩm nhận lấy chiếc cặp da trong tay cô rồi tiến về phía phòng thay quần áo, vừa đi vừa nói “Con nghỉ một lát đi, sắp được ăn cơm rồi.”

Trạc Thác nắm tay cô trở về ghế sofa ngồi xuống, không chờ đợi được hỏi: “Vũ nhi, mấy ngày nay có nhớ anh không?”

“Có chứ, không phải trong điện thoại em đã nói với anh rất nhiều sao?”

“Trong điện thoại không chân thực, giờ anh muốn nghe từ chính miệng em nói.”

Tư Vũ sững sờ, rõ ràng nhìn anh nói “Thác, em phát hiện, lý tưởng tuy là chủ yếu, nhưng vẫn kém anh và bọn trẻ. Nếu như không phải Mục Thuần cổ vũ em cố gắng, không chừng ngày nào em cũng muốn bay về. Buổi tối lúc đi ngủ, trong đầu em chỉ toàn anh và bọn trẻ thôi.”

“Ha ha, có phải nghĩ đến trước khi đi một đêm chúng ta đại chiến vài hiệp tình cảnh không?” Khóe miệng Trạc Thác nhếch lên một đường tà tứ vui vẻ.

“Anh……..” Tư Vũ xấu hổ, thoáng đánh bộ ngực của anh, đúng thì sao, cô cũng không định nói cho anh biết “Đúng rồi, bọn trẻ đâu?”

“Chúng vừa mới ngủ, Vũ nhi, mấy ngày nay anh bị bọn trẻ giày vò đến không thành hình người nữa rồi, tốt nhất em nên đền bù tổn thất lại cho anh đi.”

Nhìn bộ dạng xấu xa đó, Tư Vũ cười cười “Em lại cảm thấy so với trước đây anh càng ngày càng rạng rỡ hơn, không giống như em, bị nhớ nhung giày bò, nếu muốn đền bù tổn thất thì phải là anh đền bù cho em mới đúng chứ?”

“Ừ! Anh sẽ đền bù cho em, đêm nay sẽ đền bù tốt cho em.” Nói xonng anh lại chuẩn bị hôn cô.

“Đừng, mẹ và bọn trẻ đang ở đây. Em đi tắm rửa đã, nóng đến chết rồi.” Nói xong, cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Ánh mắt anh một mực đuổi theo hình bóng xinh đẹp của cô, khóe môi mỏng của Trạc Thác có chút nhếch lên, từ đáy lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào và thỏa mãn.

“Vẫn là đồ ăn mẹ làm ngon nhất.” Trong miệng Tư Vũ đầy thức ăn mà cảm thán.

“Vậy ăn nhiều một chút, mấy ngày đó chắc không được ăn uống tốt rồi?” Bà Thẩm lo lắng nhìn cô.

“Vũ nhi, từ nay về sau đừng ra nước ngoài nữa.” Trạc Thác nhân cơ hội nói một câu.

“Ayy, dù em có muốn cũng không thể được. Nghiên cứu và thảo luận của hội nghị, điện thoại em không ngừng vang lên, những học giả kia dường như đã ghi tên em vào sổ đen.” Nói xong, cô bất mãn liếc nhìn về phía Trạc Thác, cô đang nghi ngờ người này chính là cố ý, cách vài phút lại điện thoại một lần, mỗi lần không phải nói “Vũ nhi, bọn trẻ đói bụng” thì là “Vũ nhi, bọn trẻ khóc”, “Vũ nhi, bọn trẻ không chịu bú sữa bột, em nhanh về đi.” Thật sự quá đáng.

Trạc Thác ha ha cười không ngừng, ông bà Thẩm cùng cúi đầu khẽ cười.

Tư Vũ đột nhiên nhớ tới trong phòng khách có những lon sữa bột, hỏi “Thác, những sữa bột kia đều là anh mua à? Tại sao lại mua nhiều như vậy?”

“Anh……….Lúc ấy sữa bột hết sạch, anh đến quầy sữa bột mới phát hiện mình không biết em thường mua loại nào nên loại nào cũng mua một hộp về. Nhưng, tất cả những loại này đều không phải trả tiền, là người ta tặng anh.” Sau đó anh thuận tiện khen quản lý công ty sữa bột mời mình làm đại diện quảng cáo nói cho mọi người nghe.

“Không phải chứ? Thay mặt đại diện sữa bột?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Vũ có chút mở to “Anh làm được không đó? Vú em à, không sợ hình tượng lạnh lùng của mình bị hủy hoại sao?”

“Chỉ là vú em mà thôi, cũng không phải anh chưa làm qua.” Trạc Thác không cho là đúng “Ông ta ra điều kiện cực kỳ hậu đãi, anh không tìm thấy lý do để cự tuyệt. May bọn trẻ lại toàn uống sữa loại này, ông ta còn đồng ý với anh rằng từ nay về sau, bọn trẻ có thể dùng loại sữa bột này cả năm miễn phí.”

“Oa…..Cả năm miễn phí, mãi mãi dùng sao?” Tư Vũ hoan hô, đối với công việc của anh, cô không muốn nhúng tay vào, dù sao cũng là làm bằng năng lực của anh nên không cần mình phải lo lắng “Đúng rồi, em tính rồi, trong sảnh có hai mươi mất bình sữa bột để cho Tiểu Di mang về cô nhi viện cho bọn trẻ ở đó đi, dù sao bọn trẻ nhà mình cũng không thể ăn hết được nhiều sữa bột như vậy. Còn nữa, nếu như anh thật sự thay mặt đại diện rồi thì tương lai có thể đem rất nhiều sữa bột tặng cho cô nhi viện, Tiểu Di mà biết được chắc chắn sẽ rất vui.”

“Ý kiến này không tồi!” Bà Thẩm cũng đột nhiên lên tiếng, ông Thẩm cũng đồng tình.

“Tùy em yêu!” Trạc Thác sủng nịnh nhìn cô, gắp lấy một miếng thịt gà để vào trong bát cô “Tranh thủ ăn đi.”

Sau đó, cả nhà vui mừng ung dung vừa ăn vừa nói chuyện, trong phòng ăn thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Tư Vũ.

Ở nhà hàng cao cấp, Vệ Gia Bảo cẩn thận nhìn Tư Vũ, mái tóc đen nháy mềm mại như mun xõa ra hai vai, trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt trở nên sặc sỡ lóa mắt, đôi mắt sáng như cổ thanh tuyền, làm cho người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái. Mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, cân xứng với thân hình xinh đẹp càng làm nên vẻ đẹp mê người.

Bà hài lòng nhìn Trạc Thác mỉm cười “A Thác, mắt nhìn người của cháu vẫn vậy, Tư Vũ thật là xinh, so với ảnh chụp còn có linh khí hơn. Hơn nữa, toàn thân cô ấy tỏa ra một loại tình thương của mẹ, quả thực là nhân gian trần phẩm.”

Bị khen như vật khiến gương mặt Tư Vũ lập tức đỏ bừng.

Trong lòng Trạc Thác thì đầy mừng rỡ “Vũ nhi, dì Bảo rất ít khi ca ngợi người khác đấy nhé.”

Vừa ngồi xong Tư Vũ liền cảm kích đối với Vệ Gia Bảo nói “Dì Bảo, cám ơn ngài năm đó đã giúp đỡ Thác!”

Vệ Gia Bảo cười mỉm phất tay “Tất cả đều là do nó cố gắng mà thôi. Nếu như nó không chịu được thì ta có giúp đỡ thế nào cũng thành vô dụng mà thôi.”

Hóa ra năm đó sau khi Trạc Thác chia tay với Tư Vũ cũng chịu đựng đủ chuyện đau khổ, trải qua những ngày tháng ngây ngốc, vì kế sinh nhai nên anh đến studio làm thế thân đánh nhau. Một năm sau, lần thứ nhất vô tình Vệ Gia Bảo là nhà đầu tư, cảm thấy anh có thể đào tạo thành tài được nên lập tức đổi vai nam chính, để cho Trạc Thác; còn không tiếc tiền lớn để dạy bảo anh, huấn luyện, đóng góp thì ra là dựa vào bộ phim. Trạc Thác trong giới điện ảnh thật là tỏa sáng. Sau đó, Vệ Gia Bảo đầu tư phim, vai nam chính chỉ có một thì phải là Trạc Thác!

Sự thật chứng minh rằng bà không nhìn nhầm người, Trạc Thác không hề phụ lòng kỳ vọng của bà, mỗi một bộ phim anh đều tận tâm tận lực, đau khổ thế nào cũng chấp nhận được. Năm đó, phim của anh từng huy hoàng một thời, là bộ đắt khách nhất, năm thứ hai đặt được danh hiệu là vua màn ành! Tên tuổi Trạc Thác trong giới giải trí không được hiểu biết nhiều. Các đại gia đầu tư, quảng cáo, đài truyền hình, công ty đĩa nhạc cũng đều tới tìm anh. Điều này làm cho anh nhanh chóng trở thành siêu sao điện ảnh và truyền hình.

“Dì à, nếu như không nhờ ngài tài trợ thì cũng không có tập đoàn Thịnh Trạc ảnh nghiệp của hiện tại.” Tư Vũ có nghe Trạc Thác nói qua, Thịnh Trạc ảnh nghiệp hơn nửa tài sản cũng là của Vệ Gia Bảo.

“Ha ha, những tiền vốn của ta đâu rồi, hơn nữa còn phải trả lại gấp bội, so với để ở ngân hàng có lãi nhiều hơn đó.” Năm đó, bà cảm thấy rất có duyên với Trạc Thác nên liền bỏ vốn cho anh thành lập công ty ảnh nghiệp, vì bà hiểu rõ nhất giới giải trí là thanh xuân, Trạc Thác không thể tỏa sáng mãi được. Bên ngoài cũng từng nói rằng bà bao nuôi Trạc Thác nên mới bồi dưỡng cho anh, cho anh mở công ty; thật ra nguyên nhân trong đó chỉ có mình bà và Trạc Thác hiểu rõ, nên chọ chưa bao giờ để ý tới những lời đồn đại của người ngoài, chỉ dựa vào bản thân mà làm việc. Về sau, những lời đồn đó tự động biến mất.

Trạc Thác bưng một ly trà lên, bình tĩnh nhìn Vệ Gia Bảo nghiêm trang nói: “Dì à, mặc kệ như thế nào, ngài giống hệt như cha mẹ sống lại của con, không có ngài sẽ không có Trạc Thác của ngày nay. Ân tình này con sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm.”

Ngược lại Vệ Gia Bảo có điểm không tự nhiên, bà nhấp một ngụm trà, nhấp một ngụm rồi uống hết “Được rồi, chuyện trước kia đừng nói lại nữa. Nói chuyện hiện tại của các con đi, định bao lâu nữa đi hưởng tuần trăng mật?”

“Bọn trẻ còn quá nhỏ nên không thể đi được.” Tư Vũ nhẹ nhàng trả lời.

“Chỉ cần có Vũ nhi bên cạnh thì ngày nào cũng là tuần trăng mật.” Thác thật đúng là không biết xấu hổ, ở trước mặt bao nhiêu người ngoài mà dám tỏ tình như vậy với Tư Vũ.

“Ha ha ha.” Vệ Gia Bảo cười to tiếng.

Tư Vũ đỏ mặt liếc xéo Trạc Thác sau đỏ lại nói chuyện với Vệ Gia Bảo “Dì Bảo, lần này người về nước mấy ngày, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn được không?”

“Không được, ở bên Anh còn có công việc bề bộn, ta dự định tuần này trở về rồi.”

“Nhanh như vậy sao?” Gương mặt Trạc Thác có hơi chút thất vọng “Đúng rồi, không phải người nói muốn giới thiệu ai đó cho bọn con biết sao? Tại sao hôm nay không cùng cô ấy đến?”

“Vốn định thế, nhưng nó nghe nói Tư Vũ ở đây nên không tới nữa, nói cái gì mà Tư Vũ quá đẹp, sợ không bằng. Đúng là nha đầu quỷ.”

Trạc Thác lại nhìn Tư Vũ thâm tình xem xét; chẳng biết tại sao trong lòng Tư Vũ dâng lên một tia khó hiểu bất an, cô kìm nén sự hoảng hốt mỉm cười nói: “Thật là cô gái đáng yêu. Đúng rồi, cô ấy bao nhiêu tuổi?”

“Ha ha, nói đến tuổi thì thật có duyên, năm nay cô ấy cũng đúng hai mươi sáu tuổi.”

Trong lòng Tư Vũ lại run lên. Sau đó Trạc Thác và Vệ Gia Bảo nói gì đó, cô lâm vào sự khủng hoảng không biết tên, hoàn toàn không nghe được họ nói gì.

Tư Vũ vừa bước vào phòng ngủ, thấy anh đang nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, buồn bực hỏi: “Thác, không phải bảo anh ngủ trước sao?”

“Không có em bên cạnh anh không ngủ được.” Anh tự tay kéo cô vào lòng, làm cô ngã đúng ngực mình, bàn tay bắt đầu du động.

“Không phải đã nói với anh rồi sao, mấy ngày nay vì việc học nên rất khuya em mới ngủ được, ban ngày anh còn phải đi làm , có thể ngủ trước.”

“Vũ nhi, buổi tối đừng vẽ tranh được không? Em nhẫn tâm để anh một mình trông phòng sao?” Anh vừa thống khổ vừa xốc đồ ngủ của cô ra.

Tư Vũ cự tuyệt “Thác, đêm nay đừng làm được không? Em mệt quá.”

“Em cứ nằm yên để anh phục thị là được rồi.”

“Nằm không phải là vấn đề, mỗi ngày đều làm như vậy, em thật sự ăn không tiêu. Anh cũng biết mỗi lần giống như núi lửa bộc phát, không khiến em mệt mỏi suy sụp thì không buông tha. Mỗi tiết học em đều ngủ gật, tan học em toàn phải tìm Mục Thuần để nghe giảng lại.”

“Hay thôi không đi học có được không?”

“Đương nhiên là không được rồi! Ý nghĩ này rốt cuộc là bao giờ anh mới có thể bỏ được? Làm sao em có thể bỏ cuộc dở chừng như vậy.” Nghỉ đến việc anh chỉ muốn đem mình nhốt trong nhà, Tư Vũ liền phản cảm.

“Được rồi, từ nay về sau ta không nói nữa là được, đừng giận mà.” Trạc Thác vừa dụ dỗ cô, vừa tháo một vật che đậy cuối cùng trên người cô xuống.

Tư Vũ nhỏ quẩy người một cái “Thác………..”

Trạc Thác nhanh chóng hôn nhẹ lên miệng cô một cái “Bảo bối, ngoan nào, im lặng hưởng thục có được không?”

Như bị thôi miên, Tư Vũ không tự chủ được mà gật đầu…..

“Oa……Oa……….” Đột nhiên một tiếng khóc trên chiếc giường nhỏ truyền ra.

Đột nhiên Tư Vũ ngồi dậy, chuẩn bị rời khỏi giường.

“Vũ nhi, đừng đi!” Trạc Thác rất nhanh ôm chặt lấy cô từ phía sau.

“Thác, bọn trẻ chắc đang đói bụng, em muốn cho chúng bú.”

“Không được bú, nơi đó là của anh.” Nói xong, anh không nói gì thêm liền chuyển qua thân thể cô, cúi đầu ngậm lấy………

Bọn trẻ khóc càng lúc càng lớn, mỗi một tiếng đều như đánh sâu vào lòng Tư Vũ, cô lấy hết sức đẩy Trạc Thác ra, sau đó nhảy xuống giường, cứ mặc thân thể trần truồng như vậy vọt thẳng đến chiếc giường đối diện, ôm lấy hai đứa trẻ mặt đầy nước mắt.

Gương mặt Trạc Thác đầy lo lắng, thâm trầm nhìn qua, đây gọi là tử một màn!

Đến khi bọn trẻ lại một lần nữa thiếp đi,Tư Vũ mới buông bé xuống lần nữa rồi mới trở lại bên chiếc giường lớn. Thấy vẻ mặt áy náy của Trạc Thác, cô áy náy nói: “Thác, xin lỗi mà. Nhưng bọn trẻ đói bụng, chắc chắn phải cho chúng bú.” Cô nhoài đến trước mặt anh, ấn xuống một nụ hôn “Đem mai bù lại tổn thất cho anh có được không?”

Trạc Thác không nói gì, tiếp tục trầm mặt.

“Ngoan nào, đừng nhỏ mọn vậy nha. Tối mai em sẽ đem hết lực cùng anh, muốn bao nhiêu cũng được. Được không?” Nói xong, cô ngáp một cái, vớ lấy bộ đồ ngủ mặc lên người, sau đó nằm xuống “Thác, ngủ ngoan…….”

Nhìn cô gái xinh đẹp ngủ say, nghe được tiếng hô hấp phập phồng, Trạc Thác đủ mọi tư vị mà thật lâu vẫn không thể ngủ được. “Dì!” Trạc Thác vui mừng nhìn thấy Vệ Gia Bảo đột nhiên xuất hiện trong văn phòng anh, đằng sau đó là một cô gái lễ phép gật đầu.

“A Thác, ta đã định lên máy bay ngày mai trở về Anh. Trước khi đi ta muốn giới thiệu với cháu một người.” Nói xong, bà kéo cô gái phía sau ra “Tiểu Thiến, để dì giới thiệu. Đây là Trạc tổng giám đốc cháu đã hâm mộ từ lâu; A Thác, đây là con gái nuôi của ta, tên gọi Viên Thiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui