Xe chạy đến hiện trường của hoạt động ngày hôm nay, hắn ngồi bên cạnh tôi, toàn bộ hành trình đều chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy không thú vị, thậm chí còn có chút hối hận đã gọi hắn trở về. May mắn là đoạn đường này cũng không dài lắm, sau khi đến nơi tôi lại thay đổi ý định, không cùng hắn đi vào, mà là bảo trợ lý đi vào cùng với hắn, hắn cũng không thèm để ý, thậm chí còn không quan tâm đến chuyện xe có dừng lại hay không.
Tôi thật sự bị hắn chọc tức chết.
Buổi tối sau khi chương trình kia đã hoàn thành, trợ lý nói rằng có cản cũng không cản được thì cản làm gì, cản hắn làm gì, người ta vừa có tình cảm vừa có sự nghiệp thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao...
Ngày hôm sau hắn trở lại trường quay, buổi tối trợ lý đã hoảng loạn gọi điện thoại cho tôi, nói hắn bị thương rồi.
Tôi hết sức hoảng sợ, vội hỏi: “Có nghiêm trọng không? Đã đưa đến bệnh viện chưa?”
“Bây giờ đang làm kiểm tra ở bệnh viện.” Giọng trợ lý đã sắp khóc lên.
Đầu tôi tức khắc nổ vang một tiếng, tim nhảy tới cổ họng, “Anh đừng hoảng hốt, nói cho tôi biết là bị thương như thế nào, có chảy máu không? Có bị hủy dung không?”
Trợ lý bình ổn lại một lúc mới đáp: “Không chảy máu … là có một cái giá bị ngã xuống, cậu ấy che chắn cho một cô nữ diễn viên, vì vậy mà bị đập trúng.”
“Bị đập chỗ nào?”
“Phía sau lưng.”
Tôi há miệng thở hổn hển.
“Sưng to lắm.”
“Lát nữa kiểm tra xong anh báo kết quả cho tôi nhé, nhớ hỏi bác sĩ có để lại di chứng gì hay không.”
“Được.” Trợ lý do dự một chút, lại hỏi: “Cô có định đến đây không? Tôi sợ một mình tôi không chống đỡ nổi.”
Chắc chắn là tôi phải đi, nhưng ngày mai tôi còn có việc khác, thật sự là không thể phân thân, “Tôi sẽ cố gắng tranh thủ đến nơi vào tối mai.”
Ngày hôm sau khi tôi làm xong công việc, cơm trưa cũng còn chưa ăn đã trực tiếp lên đường, trên đường hỏi trợ lý, biết rằng tối hôm qua bọn họ đã quay trở lại khách sạn, kết quả kiểm tra cho thấy hắn không có gì đáng ngại.
Lúc tôi đến nơi thì Lâm Nhạc Văn đang ngủ, trợ lý lấy thẻ phòng mở cửa cho tôi, tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua, hắn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, phía sau lưng là một khối bầm xanh to tướng, rất đáng sợ.
Trợ lý đến bàn trà nhìn một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Cơm cũng chưa động tới.”
“Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.” Tôi thấy trợ lý tóc tai lộn xộn, dưới mắt cũng có quầng thâm, chắc chắn là cả đêm hôm qua không yên ổn.
“Thuốc để trên đầu giường cậu ấy.” Trợ lý lại nói, “Cậu ấy không cho tôi giúp bôi thuốc.”
Tôi lấy hộp cơm ở bên ngoài đi hâm nóng, sau đó tự mình ăn ngon lành, ăn được một nửa thì chuông cửa vang lên, tôi sợ đánh thức hắn, vội vàng ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, có lẽ là nữ diễn viên trong đoàn phim của bọn họ, cô ta nhìn thấy tôi thì có chút bất ngờ, hỏi: “Xin hỏi đây có phải là phòng của Lâm Nhạc Văn không?”
“Phải, tôi là người đại diện của cậu ấy, xin hỏi cô có chuyện gì?” Tôi hỏi.
Sau khi nghe nói tôi là người đại diện của hắn, cô gái kia thở phào một tiếng, sự phòng bị trong mắt lập tức được buông xuống, “Ngày hôm qua anh ấy bị thương, tôi có mua một ít thuốc tới đây.”
“Cảm ơn cô.” Tôi nói, “Nhưng mà bệnh viện đã kê thuốc cho cậu ấy rồi.”
“Tôi biết, chỉ là tôi lo lắng thôi.” Cô ta nói, “Dù sao đi nữa anh ấy cũng là vì cứu tôi mới bị thương.”
Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra vì sao cô gái này lại có vẻ quen mắt như vậy, gần đây có rất nhiều bài báo đưa tin về bộ phim mà Lâm Nhạc Văn đang đóng, bên cạnh hắn luôn có bóng dáng của cô gái này, chẳng qua nhờ sức chiến đấu của lực lượng "fans mẹ" của Lâm Nhạc Văn quá mạnh mẽ cho nên mới không xảy ra tin đồn yêu đương gì.
“Không cần lo lắng.” Tôi cười nói, “Cậu ấy vốn dĩ là có lòng tốt như vậy đấy, thường xuyên làm những chuyện như thế này. Thuốc tôi sẽ nhận thay cậu ấy, cảm ơn cô.”
“Tôi muốn vào thăm anh ấy có được không?”
“Cậu ấy còn đang ngủ, tối hôm qua đã không yên suốt cả đêm rồi.” Tôi nói, “Hơn nữa cậu ấy ngủ không mặc quần áo, cũng không tiện đâu”.
Sự do dự và đề phòng giống như khi vừa nhìn thấy tôi mở cửa lại hiện lên trên khuôn mặt cô ta, cô ta dường như còn muốn nói thêm, nhưng tôi đã mỉm cười chặn lại: “Còn có chuyện gì nữa không? Cơm của tôi sắp nguội rồi.”
Cô ta không nói gì, xoay người đi mất.
Tôi vừa đóng cửa quay đầu lại thì liền phát hiện Lâm Nhạc Văn đã tỉnh, còn đang quay đầu nhìn tôi, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển một chút, cũng không biết đang tính toán xấu xa gì, nhưng tôi nhìn thấy ánh mắt này thì lại yên tâm không ít, bởi vì chứng minh rằng hắn không còn tức giận nữa.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, đang định đi trở lại bên bàn trà, thì liền nghe thấy hắn nói: “Tôi đói bụng.”