Nghiêm Tư Nhuệ ở lại bệnh viện thêm vài ngày để quan sát, cuối cùng cũng được bác sĩ cho phép xuất viện.
Tin tức lọt ra ngoài, rất nhiều fan tập trung xung quanh để tận mắt xem xét tình hình của thần tượng.
"Mã ca anh đến chưa?" Lưu Quân Hạo hỏi, mắt vẫn nhìn về phía đám đông fan ở bên ngoài.
"Anh và Hoài Du ca đến rồi, đang đợi thời điểm thích hợp để đón hai đứa đây." Mã Khuynh Xuyên trả lời "Bọn anh đang ở phía bên đường nè."
Lưu Quân Hạo nghiêng đầu ra, theo lời nói mà xác định vị trí "Bây giờ anh chạy qua đi, bọn em thấy xe của hai người rồi."
Nói xong liền tắt máy, Lưu Quân Hạo quay sang nhìn Nghiêm Tư Nhuệ, kéo nhẹ nón xuống để che đi gương mặt của anh.
"Em che kín thế làm sao anh thấy đường?" Nghiêm Tư Nhuệ bức xúc lên tiếng.
"Em thấy là được, em đưa anh ra xe."
Lưu Quân Hạo vừa dứt câu thì khoác vai Nghiêm Tư Nhuệ, chạy một mạch ra bên ngoài.
Xe của Mã Đinh cũng vừa lúc tới, cửa xe mở ra thì cả hai liền phóng thẳng lên xe.
Fan:!!!???? Cả đám đông ngơ ngác nhìn nhau, sự việc vừa diễn ra trước mắt cũng qua nhanh rồi.
Bọn họ tưởng rằng xe công ty đến đón, nên chỉ tập trung tìm chiếc xe đen quen thuộc kia thôi.
Nào ngờ hôm nay lại đổi xe, khiến cho bọn họ không kịp tiêu hoá mọi chuyện.
"Khi nãy mở cửa xe hình như tôi thấy Đinh Hoài Du thì phải." Fan1
"Nhanh như vậy mà bà cũng nhìn được, hảo nhãn kim tinh chắc." Fan2
"Người lái xe dường như là đội trưởng Mã." Fan3
"Thời đoàn đúng là tinh thần đoàn kết quá, sự thân thiết không phải chỉ để diễn thôi đâu.
Tôi nghe nói lịch trình cá nhân của cả nhóm ngày hôm nay đều bị hủy, chắc là bọn họ về thăm Tư Nhuệ khi xuất viện đó." Fan3
....+N lời bàn tán
Trên xe lúc này.
Đáng ra sẽ không có gì để nói, nếu như Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ ngồi bình thường.
Đằng này, kể từ lúc lên xe tới giờ thì hầu như cả hai con người nào đó cứ dính sát gạt vào nhau, nói đúng hơn là do bàn tay của tên Lưu nào đó mượn cớ giữ lấy eo nhỏ của Tư Nhuệ.
"Có thể bỏ cái tay ra chưa? Trên xe cũng đâu có ai giành Tư Nhuệ với em." Đinh Hoài Du dùng ánh mắt 3 phần bất lực, 7 phần dè bĩu để nhìn hai đứa em trai do mình nuôi lớn.
Lưu Quân Hạo có tật giật mình, vừa nghe Hoài Du ca lên tiếng, cậu liền thu tay lại.
Giả vờ gãi gãi đầu, vô tội nói: "Em quên mất, khi nãy trốn fan nên căng thẳng quá haha~"
Mã Khuynh Xuyên thông qua kín xe, hơi nhếch môi cười.
Căng thẳng quá ha?
Bày đặt diện lý do.
Đinh Hoài Du không thèm tiếp lời, Lưu Quân Hạo rõ ràng là trên mặt hiện rõ bốn chữ 'em cố ý ôm' mà còn muốn lừa người khác, có quỷ mới tin.
Còn chưa thoát khỏi suy nghĩ, thì Đinh Hoài Du đã bị vả mặt cái chát.
Không cần đi đâu xa, cũng tìm ra con quỷ nguyện tin lời nói của Lưu Quân Hạo rồi.
"Đúng vậy, Quân Hạo lúc nãy sợ bọn em bị phát hiện nên phải đem em chạy rất nhanh.
Em còn sợ chậm nửa nhịp thì chúng ta sẽ khó mà thoát vòng fan, may mà chúng ta vẫn thuận lợi vượt qua được đó." Nghiêm Tư Nhuệ thành thật khẳng định, sau đó hỏi "Quân Hạo, em có mệt lắm không? Anh lấy nước cho em nha."
"Được a~ thật sự có chút khát." Lưu Quân Hạo cười thầm trong lòng, quả nhiên là Tư Nhuệ của cậu quá đáng yêu, hiểu chuyện lại biết lo lắng cho cậu nữa.
Đinh Hoài Du: –_—||||| hai đứa bây có còn coi người anh này tồn tại ở đây không?
"Mã ca, lái xe nhanh một chút.
Em đau đầu quá, càng ngồi xe càng đau đầu." Đinh Hoài Du giận dỗi nói, sau đó nhắm tịt mắt để không phải nhìn thấy màn ân cần của hai bạn nhỏ nhà mình nuôi nữa.
Nghiêm Tư Nhuệ nghe vậy hỏi: "Hoài Du ca, anh làm sao vậy? Em có thuốc đau đầu nè, anh đợi em một chút em lấy cho anh."
"Anh không uống thuốc, về nhà nghỉ ngơi xíu là khỏe thôi." Đinh Hoài Du mặc dù đang tức nhưng vẫn mở mắt ra nhìn Nghiêm Tư Nhuệ, cảm thấy sắp bị sự ngay thơ này chọc điên rồi.
"Ò...!vậy anh nghỉ ngơi đi." Nghiêm Tư Nhuệ nói nhỏ, sau đó đưa chai nước vừa mới mở cho Lưu Quân Hạo "Cho em nè."
"Cảm ơn Tư Nhuệ ca." Lưu Quân Hạo uống nhẹ một hớp nước, sau đó vỗ vỗ vai mình "Anh cũng tựa vào vai em nghỉ ngơi đi, bác sĩ dặn anh phải tịnh dưỡng tốt."
Mã Khuynh Xuyên: "....." cầu mong cho chuyến xe này bình yên, cầu mong cho em trai bớt nói lại nếu không anh sợ Đinh nhi sẽ nhịn không được mà đánh người mất thôi.
Đinh Hoài Du suy ngẫm một lúc, sau đó đưa ra kết luận Tư Nhuệ của anh vẫn rất ngoan nha, chỉ trách con sói Lưu kia quá gian manh.
Lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đến Lưu Quân Hạo: Cảnh cáo em, em mà dám bắt nạt Tư Nhuệ thì đừng trách anh đánh em.
"Điện thoại em có thông báo kìa." Nghiêm Tư Nhuệ nói.
"Kệ đi, không quan trọng đâu." Lưu Quân Hạo càng nói giọng càng nhỏ dần, cậu cảm thấy sống lưng lành lạnh.
"Mau xem thông báo đi, em làm việc mà không có trách nhiệm thế à?" Đinh Hoài Du nghiên răng nói.
"Được, được em xem ngay." Lưu Quân Hạo đọc dòng tin nhắn thì hiểu ra vấn đề, cậu lén nhìn sang Đinh Hoài Du thì thấy người cũng đang nhìn mình một cách 'yêu thương'..