Minh Tinh Yêu


Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ về chung nhà được khá lâu, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà Quân Hạo đều nghe theo lời Tư Nhuệ.

Duy chỉ có một việc, khiến cho cậu và anh cãi nhau suốt nhưng không hề có chút thay đổi gì cả.
GHEN....
Lưu Quân Hạo ghen đến kinh hồn.
Nghiêm Tư Nhuệ ban đầu có thể hiểu được, nhưng càng về sau lại càng không ổn.

Anh có thể thuyết phục bản thân, tin cậu ghen chỉ vì quá yêu anh thậm chí là quá sợ anh bỏ rơi mà thôi.

Tuy nhiên, lần này thực sự là ghen đến quá đáng.
"LƯU QU N HẠO." Nghiêm Tư Nhuệ quát lớn, anh giận dữ nhìn cậu "Anh chỉ là nhờ Tư Lâm giúp anh lấy đồ, em có cần mắng em ấy như thế không hả? Anh và Tư Lâm trước giờ đều thế, em có phải là ngày đầu thấy đâu."
Lưu Quân Hạo không cảm thấy bản thân sai, trực tiếp đáp lại "Anh nhờ Tư Lâm lấy đồ, mắc gì anh còn khoác tay dắt Tư Lâm vào siêu thị đi dạo?"
"Liên quan gì? Khi xưa, Tư Lâm cũng khoác tay như thế mà." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời, lý lẽ đều hợp lệ "Anh cảm thấy, việc này không có gì để em phải phản ứng thái quá lên hết."
"Em thái quá sao?"

Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu, sau đó nói tiếp "Em đừng dùng bộ dạng uỷ khuất đó với anh, anh sẽ không nhân nhượng đâu.

Lần này, em thật sự là quá mức quá đáng rồi đó Quân Hạo."
Lưu Quân Hạo trầm ngâm.
"Quân Hạo...!anh đồng ý là em có nỗi bất an và lo lắng về anh.

Tuy nhiên, em có thể ghen khi anh tiếp xúc gần gũi với người khác.

Còn về phía anh và Tư Lâm, thậm chí là với các huynh đệ của nhóm WOW chúng ta.

Em ghen thì thật sự không ổn, chúng ta vốn dĩ là anh em thân thiết thôi."
"Anh em thân thiết, nhưng mà..." Lưu Quân Hạo do dự, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn anh "Chúng ta cũng là anh em thân thiết mới tiến triển thành quan hệ như hiện tại."
"Em nói vậy là sao?" Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, anh khá hoang mang khi nghe câu nói vừa được cậu nói ra "Em đang nghi ngờ tình came chúng ta, hay em đang nghi ngờ anh vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ tức giận đứng dậy.
"Quân Hạo, em không phải là đang ghen nữa.

Em hiện tại, rõ ràng đang nghi ngờ và sỉ nhục lòng tự tôn cũng như nhân cách của anh đó."
Lưu Quân Hạo hoảng hơn, biết rằng bản thân đã nói những lời không đúng.

Cậu đứng níu tay của Nghiêm Tư Nhuệ, hấp tấp xin lỗi "Tường Tường, em thật sự không phải ý này."
"Anh thật sự hết nói nổi em rồi."
Nghiêm Tư Nhuệ hất tay Lưu Quân Hạo ra.
Anh tức giận bỏ đi, mặc kệ cho cậu có níu kéo hay là xin lỗi gì đó.

Lần này, anh phải để cho cậu nhận ra lỗi sai thì mới thôi.

Chứ nếu không, anh nghĩ sớm muộn cũng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

[...]
3 ngày sau...
Lưu Quân Hạo tìm Nghiêm Tư Nhuệ suốt ba ngày, trong lúc tìm kiếm cậu cũng đã nghĩ ra điểm sai của chính bản thân mình.

Không biết sao lại có thể nói ra mấy lời lẽ kia.
Cậu lái xe đến những nơi quen thuộc, tìm đến những nơi cậu và anh lui tới.

Lại đi hỏi thăm những người thân thiết, nhưng hầu như cũng không ai biết được địa điểm mà anh đang trốn.
Lưu Quân Hạo tựa đầu vào vô lăng, bất lực lẩm bẩm: "Tư Nhuệ, anh rốt cuộc đi đâu rồi?"
Thở dài bất lực, cậu cố gắng thống kê lại tất cả các địa điểm đã kiểm tra.

Muốn xem xem, có phải bản thân đã bỏ lỡ địa điểm nào không.
Tìm kiếm lại hình ảnh, kho lưu trữ trong điện thoại của mình.

Mỗi nơi cậu và anh đi qua đều sẽ có album riêng, ghi cụ thể ngày tháng.
"Tất cả đều đã tìm, kì lạ thật đó." Lưu Quân Hạo thắc mắc, toàn bộ địa điểm đều đã kiểm tra hết nhưng sao lại không thấy người.
Anh chuẩn bị tắt máy, lại bị dòng chữ kì lạ đập vào mắt khiến anh nhớ ra vấn đề lớn.
"ĐÚNG HA~ chính là nơi này." Lưu Quân Hạo vui đến la lớn "Sao lại quên được nhỉ? Năm đó, cả hai cùng nhau ở lại suốt 1 tuần tại nơi này."

Lưu Quân Hạo khởi động xe, điện thoại đang gọi đến số máy khác, cậu sớm đã bật loa ngoài.
"Nghe đây...!chị thật sự không biết tiểu tổ tông của em đang ở đâu đâu Quân Hạo, em tha cho chị đi được không vậy hả?" giọng nói đầy đau khổ.
"Em biết anh ấy ở đâu rồi..."
"Hả???"
"Chị Vy, chị đừng hả nữa." Lưu Quân Hạo cười đến híp mắt, khoé môi cũng không khép lại được mà cứ cong lên "Chị đặt dùm em vé đi Giang Tây đi, em đang cần gấp lắm."
"Em đi Giang Tây? Thằng nhóc kia đi đến đó à? Sao em biết vậy? Ai ở cùng nó thông báo hả?"
Nghiêm Vy hỏi một mạch...
"Không phải...!em đoán thôi."
"Đoán mà đi gấp là sao?"
Lưu Quân Hạo không biết giải thích thế nào, né tránh câu hỏi mà nói: "Chị, đợi em đem Tư Nhuệ về rồi nói nha.

Hiện tại, em gấp lắm đó, chị mau đặt vé dùm em đi."
Nói xong, sợ sẽ bị hỏi nữa nên anh vội tắt máy.
Nghiêm Vy:!!!!????? sao thằng em nào cũng báo vậy ta? kiếp trước mắc nợ hay gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận