..._ Vài tháng sau _...
Hình ảnh và tin tức tuyên truyền cho bộ phim cuối cùng cũng được tung lên, hotsearch hầu như đều bạo đỏ thẫm.
Fan của hai nhà bất ngờ, fan couple thì sốc muốn nổ tung cả siêu thoại.
Người qua đường xem qua vài phân đoạn, có nhiêu người bị thu hút mà chuyển hướng sang tìm hiểu.
"Kết quả khá tốt đó." Lưu Quân Hạo cảm thán.
"Tốt thì tốt đấy...." Nghiêm Tư Nhuệ có chút ảo não về vào việc, mệt mỏi thở dài.
"Có chuyện gì?"
"Ba phát hiện rồi."
Lưu Quân Hạo không mấy ngạc nhiên, việc anh và Tư Nhuệ quay lại với nhau chỉ cần thời điểm công bố mà thôi.
Cậu không muốn trốn tránh, chie muốn đối diện với sự thật lần nữa.
"Cùng nhau vượt qua đi, không được tự ý bỏ trốn và dựng lên màn kịch vô nghĩa kia nữa."
"Còn diễn được sao?" Nghiêm Tư Nhuệ ngồi sát vào lòng Lưu Quân Hạo, anh choàng tay ôm lấy cậu "Em và chị gái thông đồng điều tra anh, còn phối hợp với nhau tìm cách thao túng anh.
Hai người có cho anh cơ hội chạy hay sao?"
Lưu Quân Hạo xoa nhẹ chiếc má nhỏ nhắn phúng phính của Nghiêm Tư Nhuệ, cậu trả lời: "Ai bảo anh lại như mèo nhỏ, không cẩn thận là trốn chạy mất tích.
Em và chị không liên thủ, anh chắc bỏ đi còn lâu hơn nha.
Ba năm đối với em là quá đủ, em chờ đợi không nổi nữa đâu."
"Lúc đó, anh cũng hết cách rồi."
"Anh đó, vẫn là đừng tự ý quyết định nữa." Lưu Quân Hạo ôm chặt người vào lòng "Dù ba có làm khó thế nào, em cũng sẽ thuyết phục được nha."
Tại nhà họ Nghiêm.
Hai phụ huynh đều đã ngồi ở phòng khách đợi, nghe tiếng bước chân thì đồng loạt nhìn qua.
"Ba mẹ/bác trai bác gái." Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đồng bộ cúi chào.
"Ngồi xuống đi." Nghiêm Hạo nói lớn.
Tiêu Khiết quay sang nhìn Nghiêm Hạo, nở nui cười 3 phần thiện lành 7 phần cảnh cáo, bà nghiến răng nói: "Hạ giọng xuống, vui vẻ lên."
Sau khi dàn xếp Nghiêm Hạo, Tiêu Khiết quay sang nhìn hai đứa con trai nhỏ trong nhà.
"Quay phim vất vả quá phải không? Nhìn hai đứa gầy đi nhiều quá, chúng ta vào ăn cơm đi." Bà vừa dứt câu, liền đứng dậy khoác tay Tư Nhuệ và Quân Hạo vào bên trong phòng ăn.
Nghiêm Hạo ngồi lại phòng khách, vừa giận vừa không biết phản ứng thế nào.
Năm xưa, ông lén vợ làm khó dễ Lưu Quân Hạo, mọi chuyện giờ đã đổ bể nên bị bà cảnh cáo trầm trọng luôn.
Ông lủi thủi đứng dậy, đi theo vào phòng ăn chung.
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ ngồi xuống bàn ăn, nhìn bàn ăn đầy đủ thức ăn mà có chút không kịp thích ứng với nó cho lắm.
Cộng thêm loại tình huống phát sinh, không giống với tưởng tượng ban đầu của cả hai nên càng bất ngờ.
"Tư Nhuệ, anh có cảm thấy là bình yên trước giông bão hay không?" Lưu Quân Hạo thầm thì, cậu chú ý quan sát thái độ của hai vị phụ huynh.
Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ, nói nhỏ: "Anh và em đều là cùng thời điểm về nhà, em hỏi anh thì anh biết hỏi ai cho được chứ? Cứ cư xử bình thường đi, chắc là lát nữa chị anh về là đỡ hơn thôi."
"Anh chắc là đỡ hơn không?"
Nghiêm Tư Nhuệ không trả lời, nhìn sang mẹ của mình để kéo chủ đề trò chuyện thăm dò dễ hơn.
"Mẹ, mẹ gọi con và Quân Hạo về nhà là để chuyện gì vậy? Con và em ấy có chút lo lắng."
Tiêu Khiết còn chưa trả lời, Nghiêm Hạo đã tỏ thái độ ra mặt "Lo lắng con khỉ, con và cậu ta sớm biết nguyên do rồi mà còn lo sao?"
Tiêu Khiết thò tay ngắt mạnh chân của Nghiêm Hạo, ông la lên đau đớn, bà liền giả vờ lo lắng, bà giúp ông xoa xoa nói: "Ông sao vậy hả? Bị con gì cắn à? Có phải là ăn nói bậy bạ rồi không?"
Nghiêm Hạo rươm rướm nước mắt, ngậm ngùi lắc đầu "Không sao, không sao."
Ông thầm chửi trong lòng, thằng nhóc họ Lưu đó rốt cuộc có gì tốt mà cả nhà mình đều bênh nó?
"Cả nhà đông đủ nhỉ?" Một giọng nói vang lên, tất cả đều đồng loạt nhìn sang.
"Chị." Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ đồng thành, còn muốn đứng lên chào thì bị Nghiêm Vy ngăn cản lại "Ngồi đi, không cần long trọng quá."
Cô nói xong thì quay sang ôm Nghiêm Hạo.
"Ba, ba không làm khó 2 em trai con chứ?"
"Ai thèm làm khó chứ?" Nghiêm Hạo lại lần nữa ấm ức, tưởng đâu con gái sẽ nói giúp cho ông.
Ai mà ngờ được vừa mở miệng đã hỏi ông có làm khó hai tên nhóc kia hay không
Thế giới này làm sao vậy?
Tôi cũng là ngừoi trong nhà mà.