Minh Triều Ngụy Quân Tử

Thọ Ninh Hầu giống mèo bị giẫm phải đuôi bắn lên tại chỗ, vén áo chạy thục mạng, vừa chạy vừa bi phẫn tự hỏi tự đáp: "Hay cho tên tiểu nhân hèn hạ, không ngờ vứt bỏ bản hầu để chạy trốn, các ngươi còn là người không? Không! Các ngươi không phải là người! Là súc sinh! Cứu mạng..."

Không biết chạy được bao lâu, thích khách phía sau càng đuổi càng gần, Thọ Ninh Hầu giống như có thể cảm giác được hàn ý lạnh như băng từ cương đao trong tay thích khách tỏa ra.

Thân thể Hầu gia quanh năm bị tửu sắc hao mòn, chạy làm sao lại vẫn những tên thích khách này, không lâu sau, các thích khách đã cách hắn chỉ còn mấy bước.

Thọ Ninh Hầu Tuyệt vọng cuối cùng cũng bật khóc, dứt khoát thôi không chạy nữa, bùm một tiếng quỳ xuống đất gào khóc: "Xin ngươi, ai cũng được, mau tới cứu cứu ta đi, ta nguyện trả vạn lượng bạc trắng."

"Đây chính là ngươi nói đấy nhớ, nhớ thực hiện." Tần Thiên hộ không biết từ lúc nào hiện, không chỉ như vậy, một đám Cẩm y Giáo úy thủ hạ quát mắng xung phong liều chết về phía các thích khách.

Kinh hãi vì đi qua huyền quan giữa sự sống và cái chết, Thọ Ninh Hầu cả người hư thoát, cũng chẳng thèm truy cứu chuyện vừa rồi Tần Kham bỏ lại hắn mà chạy, ôm đùi Tần Kham khóc như hoa lê dưới mưa: "Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Vừa rồi vì sao bỏ mặc ta? Lần sau đừng như vậy nhé, được không?"

Tần Kham nhìn nước mắt nước mũi nước mắt toàn bộ chùi lên quần mình, không khỏi nhíu mày kinh tởm, đùi rung lên mất cái, hất hắn ra như hất rận, sau đó thở dài: "Hầu gia à, ngươi nếu như có ngày chết đi, nhất định là sẽ rất tiện."

Vào thời điểm Tính mạng bị đe dọa, Thọ Ninh Hầu không dám tính toán sự độc mồm độc miệng của Tần Kham, hắn chính là tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không vào lúc ngu cấp làm khó dễ cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, Tần Kham nói cái gì thì là như thế.

Các Cẩm y Giáo úy đã chém giết với các thích khách, trong bóng đêm Thọ Ninh Hầu cũng khó nhìn được rõ, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếp theo là những tiếng hét thảm, Thọ Ninh Hầu nghe thấy mà trong lòng căng ra, không biết bên nào đang chiếm thượng phong.

"Tần Kham... Tần Thiên hộ, chúng ta, chúng ta hay là chạy trước đi."

Tần Kham khinh thường liếc hắn một cái: "Ta nếu vứt bỏ các huynh đệ đang liều mạng mà chạy trước, ta còn là người sao?"

"Ngươi vừa rồi không phải đã vứt ta mà chạy ư?" Thọ Ninh Hầu cực kỳ bi phẫn.

"Cho nên, ta quyết định cải tà quy chính."

Trong bóng đêm, không biết từ đâu bắn ra một mũi ám tiễn, sượt qua da đầu Thọ Ninh Hầu.

Thọ Ninh Hầu triệt để sụp đổ, hét lên như bị bệnh tâm thần: "Ta mặc kệ! Ngươi nhất định phải bảo vệ ta chạy trước, Tần Kham, ta là Thọ Ninh Hầu, là thân đệ đệ của đương kim hoàng hậu, đường đường là quốc thích, ta nếu xảy ra chuyện, bệ hạ và hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Tần Kham nghe vậy không ngờ không tức giận, nhìn hắn nói: "Ngươi quả thực là muốn chạy trốn?"

"Đương nhiên!"

"Được! Vậy chúng ta chạy thôi." Tần Kham đáp ứng rất thống khoái, cũng mặc kệ tình hình chiến đấu của các thủ hạ và các thích khách, dẫn theo Thọ Ninh Hầu bắt đầu trốn chạy.

Tần Kham luôn cảm thấy mình là người rất dễ nói chuyện, hiền lành tới mức khiến người ta giận dữ.

Hai người vì thế bỏ lại thủ hạ đang liều mạng với các thích khách, quay đầu chạy luôn.

Đây là một lần chạy trốn hoàn toàn đánh mất hết tiết tháo, vẻ mặt của hai người đang chạy không giống nhau, biểu hiện của Tần Kham rất bình tĩnh, giống như chạy chậm vận động cho tiêu cơm, biểu hiện của Thọ Ninh Hầu thì chân thật hơn, vừa lau mồ hôi vừa thất tha thất thểu, thỉnh thoảng còn hoảng sợ hét lên cứu mạng.

Không biết chạy được bao lâu, đang lúc Thọ Ninh Hầu cảm thấy đã rời xa nguy hiểm, kinh hồn chưa định thở phào một hơi thì biến cố lại xảy ra.

Cuối phố, Bốn năm thích khách áo đen thần không biết quỷ không hay xuất hiện, giống như đã sớm đoán trước được lộ tuyến chạy trốn của Thọ Ninh Hầu vậy, ung dung đứng chờ tại chỗ, thấy hai người chạy tới, các thích khách giơ binh nhận lên, đi tới.

Thọ Ninh Hầu sắp điên rồi!

Thứ ỷ lại duy nhất là thân phận quốc cữu ở trước mặt các thích khách quả thực là nực cười, trừ thân phận này ra, hắn chẳng còn lý do gì để giữ mạng cả. Hiển nhiên các thích khách đối với thân phận quốc cữu rất chướng mắt, lúc này Thọ Ninh Hầu cảm thấy mình chẳng khác gì một con gà đang đợi giết mổ.

"Tần Thiên hộ! Dựa cả vào ngươi đó! Ngươi nếu giữ được cho ta một mạng, ta tất sẽ thượng tấu bệ hạ, thăng quan tấn tước cho ngươi..." Khuôn mặt Thọ Ninh Hầu đã lộ ra nụ cười xám xịt như người chết, nước mũi nước mắt đầm đìa cầu xin.

Hai mắt Tần Kham trợn lên, vội vàng nói: "Hầu gia, ta chỉ là xuất thân người đọc sách, ngươi đừng làm khó ta, mọi người ai lo người nấy đi."

Nói xong Tần Kham rất thức thời ngồi xuống rồi chỉ về phía Thọ Ninh Hầu: "Ta không phải Thọ Ninh Hầu."

Các thích khách che mặt, mắt lộ hung quang, thuận theo ngón tay Tần Kham nhìn lại. Thấy Thọ Ninh Hầu nằm trên đất mặt cắt không còn hột máu, các thích khách cười gằn mấy tiếng rồi cầ đao lao về phía Thọ Ninh Hầu.

" Thế đạo hèn hạ quá." Thọ Ninh Hầu phát ra một tiếng sấm ngôn cảnh thế bi phẫn, sau đó... Nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

Một thích khách dùng sống dao bổ tới đầu gối Thọ Ninh Hầu.

Răng rắc!

Thọ Ninh Hầu hét thảm một tiếng, một chân vẽ ra góc độ gấp khúc kỳ dị, mắt thấy chắc phế rồi.

Giống như lúc trước đã tập luyện tốt rồi, vào khoảnh khắc Thọ Ninh Hầu gẫy chân, một chiếc xe ngựa lao tới, rất khí phách chặn giữa thích khách và Thọ Ninh Hầu.

Một Cẩm y Giáo úy vén màn xe, Vẻ mặt lo lắng vươn tay ra: "Thiên hộ đại nhân, Hầu gia, mau lên xe."

Thọ Ninh Hầu thần kinh sắp sụp đổ rồi, Tần Kham giúp hắn lên xe, Giáo úy lái xe quất ngựa, xe ngựa lao như bay tới đầu đường.

Hiện trường đánh nhau của Cẩm Y vệ và thích khách, theo Tần Kham và Thọ Ninh Hầu lên xe ngựa chạy trốn, đánh nhau ngươi chết ta sống lập tức dừng lại, mấy tên thích khách hoặc là Giáo úy đã "trúng đao" ngã xuống giơ lại đứng dậy trong vũng máu, cười hi hi ha ha đẩy nhau.

Thích khách cầm đầu kéo vải che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt bình thường của nam tử trung niên, rõ ràng chính là Đinh Thuận.

Nhìn phương hướng xe ngựa đi, Đinh Thuận vừa cảm khái vừa sùng kính thở dài: "Đại nhân nói hợp lý hợp pháp đánh gãy chân chó của Thọ Ninh Hầu, lời ấy quả nhiên không sai, rất con mẹ nó nham hiểm!"

Trong xe ngựa, Thọ Ninh Hầu ôm chân rên rỉ không thôi, Tần Kham giúp hắn, nghiêm nghị nói: "Hầu gia, ngươi nên cảm tạ ta."

Thọ Ninh Hầu liếc hắn một cái, không rõ là cảm kích hay là phẫn nộ, nghĩ tới nguy cảnh lúc này, rất không cam lòng gật gật đầu: "Đa tạ Tần Thiên hộ đã bảo vệ ta chu toàn, lát nữa ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt bệ hạ và hoàng hậu nương nương."

"Hầu gia có cừu gia à? Ai mà nhiều như vậy nhiều thích khách như vậy ám sát ngươi?"

Thọ Ninh Hầu trầm mặc hồi lâu, trên mặt hiện ra vẻ oán độc dữ tợn.

"Đó là một âm mưu! Có người muốn bịt miệng ta."

Tần Kham thở dài: "Hầu gia, lời này ta đã sớm nói với ngươi rồi."

"Không ngờ đám người này không có đạo nghĩa như vậy, ta muốn chung hoạn nạn với các ngươi nhưng các ngươi lại không dung được ta, coi bản hầu là quân cờ trong tay các ngươi, muốn chơi thì nào thì chơi ư? Chơi hay lắm! Ta chưa phụ các ngươi, các ngươi không ngờ đã phụ ta! Không phải án diêm dẫn sao? Lão tử bất chấp mọi giá! Các ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa! Mọi người vỗ tay giải tán." Thân hình Thọ Ninh Hầu run nhè nhẹ.

"Sáng mai ta phải vào cung diện thánh! Lão tử muốn tố giác, muốn tận diệt đám người này!"

"Hầu gia hiện tại hồi phủ sao?"

"Nói thừa."

"Hầu gia muốn về nhanh hay muốn về chậm?"

Mặt Thọ Ninh Hầu méo đi, buồn bã nói: "... Ta chỉ muốn sống trở về."

Trong xe, Tần Kham chậm rãi cúi đầu xuống, khóe miệng lai phác ra một nụ cười khác thường.

Kế này đắc thủ rồi!

Trời còn chưa sáng, Thọ Ninh Hầu đã lết một chân vào cung.

Vào cung cùng Thọ Ninh Hầu còn có một quyển sổ và thư qua lại.

Thọ Ninh Hầu là tiểu nhân, tiểu nhân sẽ không quá chân thành tín nhiệm với người khác, hắn vĩnh viễn lưu lại hậu thủ, để phòng cho tương lai.

Vào cung không tới hai canh giờ, trong cung truyền ra ý chỉ.

Truy bắt Lễ bộ Tả thị lang Lý Kiệt, Công bộ Hữu thị lang Trương Đạt Trì, Hộ bộ Tả thị lang Lý Tỳ, Đô Sát viện Hữu phó đô thiêm sự Phó Kỷ vào ngục, cũng bắt hơn mười tên gian thương buôn bán diêm dẫn vào ngục, năm ngày sau chém đầu ở chợ, Bảo Quốc công Chu Huy thì nghiêm chỉ răn dạy, đóng cửa tự cảnh tỉnh.

Tước của Thọ Ninh Hầu hạ một cấp, giáng xuống làm Thọ Ninh Bá, ngoài ra, sáu khoa mười ba đạo ngôn quan ngự sử trong triều, phàm là người có liên quan tới án diêm dẫn, tất cả như nhau đều cách chức điều tra, người có liên quan nghiêm trọng thì chém tất.

Hoằng Trì đế ôn tồn nhã nhặn lần này rất tận tình giơ dao mổ lên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui