Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chu Hậu Chiếu không phải không hiểu chuyện , hắn khác với Cổ Bảo Ngọc, hắn chỉ là quá thờ ơ, hoặc là nói trong tiềm thức lựa chọn trốn tránh, trốn tránh sự thực rằng phụ hoàng đã già rồi.

Sự thật dù sao cũng là sự thật, nó sẽ không bởi vì trốn tránh chủ quan mà biến mất.

Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, hắn phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng không hiểu ra sao, thấy Thái tử tự dưng thương tâm, không khỏi sợ hãi, hai người vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.

"Ta, ta..." Chu Hậu Chiếu mấp máy môi, dùng tay áo quệt nước mắt: "Ta muốn hồi cung thăm phụ hoàng và mẫu hậu..."

Hoàn Chu Hậu Chiếu quay đầu liền đi.

"Điện hạ!" Tần Kham ở phía sau hô giữ hắn lại.

Chu Hậu Chiếu đờ đẫn xoay người, thấy Tần Kham đang ôn hòa nhìn hắn, trong mắt phát ra hào quang nhu hòa giống như ánh nắng mùa đông, ấm áp và thoải mái, chiếu sáng mỗi một chỗ âm u trên thế gian.

Chu Hậu Chiếu không kích động nữa , cảm xúc của hắn dần dần dịu đi, chỉ là trong hốc mắt vẫn còn tích nước mắt.

Tần Kham mỉm cười: "Điện hạ, điện hạ vẫn còn kịp để hiếu kính với cha mẹ, cùng thần đến phòng bếp đi, thần dạy ngươi một loại canh rất bình thường, ngươi học xong rồi hồi cung tự tay làm cho phụ hoàng ngươi uống, canh bình thường nhưng hiếu tâm là vô giá, hy vọng điện hạ dụng tâm mà học, phụ hoàng của ngươi giàu nhất thiên hạ, không còn sở cầu, điều hắn muốn, có lẽ chỉ có một chén canh ngươi tự tay làm mà thôi."

Nước mắt Chu Hậu Chiếu lại ứa ra, cắn răng ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói không nên lời.

Phòng bếp Tần phủ nổi lửa, khói bếp lượn lờ xuyên qua ống khói theo gió bay lên.

Lần này Tần Kham không có bất kỳ lòng công lợi nào cả, chỉ muốn chỉ muốn làm chút gì đó cho vị phụ thân đáng thương kia, làm cho đứa con sắp mất cha này gì đó mà thôi, không cần yêu mị hiến sủng, không muốn xu nịnh vỗ mông ngựa, hắn chỉ muốn thành toàn tình cảm phụ tử thiên luân, như vậy mà thôi.

Tài liệu rất đơn giản, gà con, nấm thái nhỏ, muối tinh, thời đại này không có hat tiêu, vón có thể dùng thù du để thay thế, nhưng lo lắng thân thể suy yếu của Hoằng Trì đế không thể chịu nổi kích thích của cay, thù du có thể miễn đi.

Sau khi dầu sôi thì bỏ gà vào, bỏ thêm ít nước mỡ, dùng lửa nhỏ hầm nửa canh giờ, một nồi gà hầm nấm thơm phức đã thành công ra khỏi nồi.

Chu Hậu Chiếu không phải đệ tử giỏi, hoặc là nói hắn căn bản không có thiên phú nấu ăn, mắt nhìn chằm chằm không chớp, không ngừng ghi nhớ công thức nấu của Tần Kham, hắn học rất nghiêm túc, nhưng mà khi làm thực tiễn lại rối tinh rối mù.

Làm vỡ vô số bát đĩa, Chu Hậu Chiếu luống cuống tay chân cầm tác phẩm đầu tiên trong đời hắn đến trước mặt Tần Kham, Tần Kham rất nhanh thử một miếng, Sắc mặt có chút xanh mét, cười khổ lắc đầu.

Ánh mắt chờ mong của Chu Hậu Chiếu lập tức mất đi thần thái.

Cắn chặt răng, Chu Hậu Chiếu đứng lên, thô lỗ đẩy Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng đã có chút sợ hãi muốn tiến lên hỗ trợ ra, tiếp tục lần thực tiễn thứ hai của hắn.

Sau đó f lần thứ ba. Lần thứ tư.

Không biết lòng tin nào đã chống đỡ cho hắn, từ lúc giữa trưa tới khi mặt trời lặn, trù nghệ của Chu Hậu Chiếu tiến bộ không lớn, nhưng mà hắn vẫn lặp lại hết lần này tới lần khác.

Nụ cười Tần Kham có chút chua sót, nói thật, Chu Hậu Chiếu làm rất khó ăn. Màu mùi vị ba thứ, hắn chẳng làm tốt được thứ gì, không phải mặt thì là nhạt, không phải quá béo thì là quá đắng, mỗi lần đều nấu ra một nồi đen xì không biết là thứ gì, Tần Kham liền than thở.

Rõ ràng là tài liệu, gia vị giống nhau, nhưng vì sao Chu Hậu Chiếu làm ra lại khiến cho người ta không thể ăn nổi, nấu ra toàn là vị quá lạ không thể tả nổi, khiến người ta buồn nôn, vấn đề là ở đâu?

"Điện hạ, thôi, sau khi hồi cung ngươi bảo thái giám ngự thiện phòng nấu chính, ngươi làm trợ thủ, bưng cho phụ hoàng ngươi thử cũng được, bên trong cũng có tâm huyết của ngươi, như vậy cũng coi như là ngươi tự tay làm, phụ hoàng ngươi sẽ không để ý đâu." Tần Kham thở dài.

Khuôn mặt Chu Hậu Chiếu đã bị khói dầu củi lửa hun cho chỗ đen chỗ trắng, giơ tay áo lên lau mặt, Chu Hậu Chiếu bướng bỉnh nói: "Không! Ta nhất định phải nấu được một bát canh hoàn chỉnh cho phụ hoàng, từ đầu tới cuối chỉ do ta làm thôi."

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng không khỏi oán hận liếc Tần Kham một cái, mặt như đưa đám giậm chân nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, việc ti tiện thế này sao có thể thân thể vạn kim của ngài đi làm được? Lão nô muôn lần chết, để lão nô giúp ngài làm đi, ngài cứ bưng cho bệ hạ rồi nói là ngài làm, thế có gì khác nhau đâu?"

Chu Hậu Chiếu tức giận, gầm lên như sư tử con, hung tợn quát hai người: "Cút ngay! Sao có thể không khác nhau? Khác rất nhiều! Hiếu tâm của ta các ngươi có thể thay thế à? Đám nô tài các ngươi thì biết cái gì! Cút!"

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng thấy Thái tử tức giận, sợ tới mức cả người chấn động, vội vàng lùi ra xa rồi quỳ xuống đất thỉnh tội không thôi.

Chu Hậu Chiếu quay đầu nhìn Tần Kham, ánh mắt rất bất lực: "Tần Kham, ngươi biết tâm tư của ta, nói cho ta biết, ta nên làm gì?"

Tần Kham cười ôn hòa: "Một lần không được không sao, thử thêm mấy lần, một ngày không thành cũng không sao, học thêm vài ngày, điện hạ rồi sẽ có một ngày tự tay bưng chén canh màu mùi vị đều ngon tới trước mặt bệ hạ, điện hạ không cần phải nóng lòng nhất thời."

Chu Hậu Chiếu cực kỳ uể oải, đần độn thở dài một lúc, thấy sắc trời đã tối, cửa thành sắp đóng, đành phải cáo từ Tần Kham.

Tần Kham tiễn Chu Hậu Chiếu ra cửa, nhìn theo xa liễn của hắn đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Muốn làm nhân quân, trước tiên phải làm người đã, đoạn kinh lịch hôm nay về Chu Hậu Chiếu là chưa từng có trong sách sử, tin rằng đối với hắn sẽ có xúc động rất lớn.

Lịch sử Tương lai tất nhiên sẽ thay đổi, Chu Hậu Chiếu cho dù hoang đường, nhưng ít ra cũng sẽ không phải là hôn quân, hắn đã hiểu được cái gì mới là thứ hắn nên quý trọng.

Một người biết quý trọng, biết cảm ơn, biết giữ tín niệm, một người nguyện ý tự tay làm canh cho phụ thân, có thể khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không là một người xấu.

Logic đơn giản,nhưng lại rất chuẩn.

Chu Hậu Chiếu vào thành, không về đông cung, mà trực tiếp vào nội cung.

Theo quy củ thì Thái tử sau khi thành niên phải sống một mình ở đông cung, không thể ngủ lại nội cung. Nhưng quy củ là thứ chết, người mới là thứ sống.

Hoằng Trì đế chỉ có một vị hoàng hậu, cũng chỉ có một nhi tử, hậu cung đơn thuần giống như một cốc nước lọc, Chu Hậu Chiếu có đôi khi ở trong cung chơi quá muộn, cửa cung đóng rồi mà chưa kịp ra khỏi cung, cũng quen ở lại trong cung, có khi Hoằng Trì đế ở ngự thư phòng thức trắng đêm phê duyệt bản tấu. Chu Hậu Chiếu cũng ngủ lại ở ngự thư phòng, cho nên đối với Thái tử ban đêm vào cung, cấm quân và thái giám cung nữ trong cung đã sớm thấy mà không trách.

Đêm nay Chu Hậu Chiếu sau khi vào nội cung thì có chút khác thường. Không thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, lại dưới sự cùng đi của một đám thái giám cung nữ, chậm rãi xông vào ngự thiện phòng mà thường ngày chưa bao giờ mò tới.

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng lo âu đứng ở ngoài cửa. Trong lòng chửi tên Tần Thiên hộ nhiều chuyện cả vạn lần, mà Chu Hậu Chiếu thì chui vào ngự thiện phòng, một cước đá thái giám đầu bếp ra ngoài cửa, một mình ở bên trong làm việc.

Đại môn Ngự thiện phòng đóng chặt, đầu bếp, thái giám, cung nữ ở bên ngoài gấp đến độ đi đi lại lại, không biết Thái tử điện hạ bị gì kích thích mà chạy tới nhà bếp gây họa, nhưng lại không dám vào quấy rầy, chỉ nghe bên trong vang lên tiếng bát đĩa vỡ leng keng. Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng thì gấp đến độ giậm chân xoa tay, sắp khóc rồi.

Tới lúc cầm đèn, đèn Lưu ly trong ngự thư phòng vẫn sáng, thư phòng sáng như ban ngày, Hoằng Trì đế tùy ý khoác long bào. Dưới ánh nến phê duyệt bản tấu, vẻ mặt chuyên chú, đượm thoáng lo âu.

Thủy tai Giang Nam, nạn hạn hán Liêu Đông, thổ ty Tứ Xuyên tạo phản, giặc Oa đông nam quấy nhiễu biên cảnh. Càng đừng nói tới tiểu vương tử Thát Đát liên tiếp phạm biên, cơ hồ hàng năm trước khi bắt đầu mùa đông, biên quân đều phải chiến đấu đẫm máu với Thát Đát vài lần, rõ ràng thắng ít bại nhiều, mỗi khi biên cảnh bị đại quân Thát Đát sau khi tàn sát bừa bãi cướp đoạt thừa lưa tận hứng mà về, Tổng đốc Tuyên phủ Đại Đồng lại vẫn mặt dày tạo cảnh thái bình giả dối, luôn nói tất thắng.

Hoằng Trì đế hạ bút son, day day mi tâm, lo lắng thở dài.

Giang sơn Đại Minh Như vậy, xã tắc tổ tông loang lổ vết thương như thế, bảo hắn sao yên tâm giao lại cho Chu Hậu Chiếu? Bả vai gầy yếu của đứa con mười lăm tuổi ấy có gánh được trọng trách nặng nề tới vậy không?

Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một hoạn quan vội vàng đi vào, quỳ xuống đất run giọng nói: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ không biết vì sao không ngờ lại vào ngự thiện phòng."

Hoằng Trì đế nhíu mày trầm giọng nói: "Nó tự dưng vào ngự thiện phòng làm gì?"

"Nô tỳ không biết, điện hạ đi vào rồi liền đuổi hết mọi người ra, cũng đóng chặt cửa, không cho phép bất kỳ ai đi vào, không biết ở bên trong làm gì, đám nô tỳ không dám nhìn trộm."

Hoằng Trì đế trầm ngâm một lát, buông tấu sớ trong tay đứng lên nói: "Bãi giá tới ngự thiện phòng, tự mình đi tự mình đi xem thử."

Hoàng đế xuất hành, thái giám cung nữ nội cung tập hợp, Hoằng Trì đế ngồi liễn liễn, cấm cung võ sĩ mở đường, thái giám cung nữ nội cung theo sát, may mà Hoằng Trì đế tiết kiệm tự hạn chế, cực ít vận dụng nghi thức hạng nặng, hơn trăm người vội vàng tới ngự thiện phòng.

Khi Hoằng Trì đế tới ngự thiện phòng ở sườn nam nội cung, đám người Lưu Cẩn, đều quỳ sát xuống đất.

Cửa Ngự thiện phòng vẫn đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước sôi lục bục.

Hoằng Trì đế càng nghi hoặc, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Thái tử Chu Hậu Chiếu đang chạy quanh mép bếp, bận tối tăm mặt mày, mặt thì bị khói dầu củi lửa hun cho đen xì, mồ hôi chảy xuống, mặt chỗ trắng chỗ đen, trông như mèo hoa.

Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không biết hình tượng của hắn lúc này rất xấu, vất vả lắm mới tự tay làm ra một chén canh, qua ánh nến cúi đầu nhìn một lúc, mày dần dần nhăn lại, hiển nhiên không hài lòng với chất lượng của bát canh, lại không từ bỏ ý định dùng thìa múc một miếng cho vào miệng, vừa vào miệng liền cảm thấy vị đạo cổ quái khó ăn, khó chịu tới buồn nôn.

Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn bát canh tự tay làm này, không biết qua bao lâu, tức giận ném cái thìa trong tay đi, sau đó nhếch môi oa oa bật khóc, nước mắt giống như châu đứt sợi rơi xuống khuôn mặt lấm lem.

Hoằng Trì đế ở cửa nhìn thấy vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Con ta làm sao vậy? Tự dưng sao lại khóc?"

Chu Hậu Chiếu quay đầu thấy phụ hoàng tới, lau nước mắt thút thít nói: "Phụ hoàng, Nhi thần muốn tự tay làm một chén canh cho ngài, nhưng Tần Kham dạy ta mấy lần, Nhi thần làm thế nào cũng không học được, Nhi thần rất ngu rất vô dụng, bất kể dụng tâm làm dùng như thế nào, thứ làm ra vẫn rất khó ăn..."

Hoằng Trì đế mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm nhi tử trước mắt đang khóc rất thương tâm, lại nhìn nồi canh đen xì không biết chất lượng thế nào, Hoằng Trì đế nước mắt nước suối tuôn ra, không thể kìm nén.

Gian nan cất bước, Hoằng Trì đế đi đến cạnh bếp, cầm bát canh rất khó coi mà Chu Hậu Chiếu tự tay làm lên, nước mắt chảy từng giọt vào trong nồi canh.

"Ta, con ta, .... Cuối cùng cũng trưởng thành rồi, phụ hoàng rất cao hứng, . . . Rất cao hứng."

Hoằng Trì đế vừa khóc vừa cầm bát canh cho vào miệng.

Chu Hậu Chiếu kinh hãi, vội la lên: "Phụ hoàng đừng uống, rất khó uống. . ."

Hoằng Trì đế cười trong nước mắt: "Con ta tự tay làm ra, bất luận hương vị thế nào, đối với phụ hoàng mà nói, đều là thứ ngon nhất đẹp nhất khắp thiên hạ."

Hoằng Trì đế chậm rãi uống hét chén canh đó, hắn uống thật sự chậm, từng ngụm từng ngụm, sau mỗi ngụm đều chép miệng như đang hồi vị, gật gật đầu hài lòng rồi lại uống tiếp.

Trong Ngự thiện phòng là một mảng yên tĩnh, một đôi phụ tử tôn quý nhất thiên hạ nhìn nhau khóc không nói gì, chỉ nghe được tiếng uống canh thong thả của phụ thân.

Ngoài cửa, tất cả võ sĩ cấm cung, cũng bị một màn này làm cảm động, không biết người nào đi đầu, mọi người đều quỳ xuống hướng mặt về phía cửa phòng, cúi đầu khóc nức nở.

Bát canh đó Hoằng Trì đế uống tới một giọt cũng không còn, thậm chí còn bỏ cả uy nghi của hoàng đế dùng đầu lưỡi liếm mép bát, lúc này mới nhẹ nhàng buông bát xuống, rưng rưng nhìn chăm chú Chu Hậu Chiếu, chảy nước mắt nhưng cười rất hạnh phúc: "Hậu Chiếu, đây là chén canh ngon nhất phụ hoàng từng uống trong cuộc đời này, phụ hoàng không lừa ngươi đâu, phụ hoàng có thể thề."

Chu Hậu Chiếu chảy lệ nói: "Phụ hoàng, Nhi thần sẽ học thêm mấy ngày, nhất định sẽ làm ngon hơn đẹp hơn hôm nay."

Hoằng Trì đế vui sướng cười to: "Tốt tốt tốt! Phụ hoàng chờ được thử."

Dắt tay Chu Hậu Chiếu, như khi Chu Hậu Chiếu còn bé, tâm tình của Hoằng Trì đế vô cùng tốt, cười nói: "Đi, cùng phụ hoàng đi dạo, đêm nay phê tấu chương nữa, cổ nhân nói đạp trăng tìm mai là một nhã sự, cha con ta đêm nay cũng ở trong cung học đòi văn vẻ một phen."

"Vâng." Chu Hậu Chiếu cao hứng nắm tay Hoằng Trì đế, hai cha con không ngồi xa liễn mà chậm rãi đi bộ, võ sĩ cấm cung và các thái giám đi theo sau xa xa, không dám kinh động đôi đáng thương nhất tôn quý nhất cũng đáng thương nhất này.

Ánh trăng chiếu dài bóng hai người, rất gần, giống như hòa thành một thể.

Ai nói ánh trăng hoàng cung khiến người ta vừa lạnh vừa sợ? Ít nhất vào lúc này, ánh trăng trong cấm cung Đại Minh chiếu lên người rất ấm áp, giống như ánh mặt trời, mà so với ánh mặt trời còn tinh thuần hơn.

Chu Hậu Chiếu được Hoằng Trì đế nắm tay đi mấy bước, thân hình khựng lại, nghiêng đầu nhìn Hoằng Trì đế, nhìn rất cẩn thận, giống như muốn đếm rõ số tóc bạc trên đầu phụ hoàng.

Tần Kham nói không sai, thì ra phụ hoàng thật sự già rồi, tóc mai hắn giống như phủ một tầng sương, Chu Hậu Chiếu kiễng chân, muốn giúp phụ hoàng lau đi lớp sương đáng ghét ấy, lau mới cái, nhưng lại thủy chung không lau được.

Đầu bạc và nếp nhăn, đó là dấu vết c năm tháng, dù cao quý như hoàng đế và Thái tử, cũng không kháng cự được đao khắc vô tình của năm tháng.

Chu Hậu Chiếu ngừng động tác vô vị này lại, bình tĩnh nhìn Hoằng Trì đế, không biết sao, nước mắt lại chảy ra.

"Phụ hoàng, người vĩnh viễn đừng già, được không?"

Hoằng Trì đế ngẩn người, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười to, cười rất bi thương, cười rất hạnh phúc.

"Được, phụ hoàng vĩnh viễn không già, phụ hoàng đáp ứng ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui