Minh Triều Ngụy Quân Tử

Ánh lửa ngút trời , sát khí lan tỏa!

Ngoài cửa chính Tần phủ, phiên tử Đông Hán và Cẩm Y vệ đang chém giết rất gay cấn.

Không biết bao nhiêu người kêu thảm rồi ngã xuống,bất động nằm trong vũng máu, người bị thương thì vẫn cắn răng một đao một thương chém giết, đây là một hồi chiến đấu không liên quan tới trung thành, mỗi người đều vì mạng sống của bản thân, lùi bước chỉ có thể khiến mình bị chết nhanh hơn, chỉ có thể đón đầu xông lên, kẻ địch ngã xuống sinh cơ mới thuộc về mình.

Một ngàn phiên tử đấu với hơn hai trăm Giáo úy, vốn là một trận chiến đấu có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng mà Đinh Thuận mang theo mấy chục bộ liên phát kình nỗ, hơn nữa bên Tần Kham còn có hai cao thủ tuyệt thế là Đỗ Yên và Diệp Cận Tuyền, hai người nhảy đông nhảy tây, thân thể chớp động, các phiên tử đều kêu thảm ngã xuống, Đông Hán dùng thế nhiều đánh ít không ngờ chỉ có thể ngang tay với Cẩm y Giáo úy.

Đỗ Yên giết tới hai tay như nhũn ra, cương đao trong tay đã cong lưỡi, khuôn mặt tàn nhẫn mang theo hai hàng nước mắt, mỗi khi giết một người nước mắt lại chảy ra mấy giọt, trên mặt nàng ta đã dính đầy máu tươi, cái mùi như sắt rỉ này khiến nàng ta không chỉ muốn ói, nhưng mà tay lại như không nghe chỉ huy, hết lần này tới lần khác như cái máy làm ra động tác chém giết.

Nếu So sánh thì Diệp Cận Tuyền bình tĩnh hơn rất nhiều, cương đao trong tay không ngừng, giết người thật sự ngay cả mắt cũng không chớp, chém chặt đâm gẩy, các loại động tác như nước chảy mây trôi làm ra, hoạt động tanh máu lại được làm ra một cách đầy mỹ cảm nghệ thuật.

Các phiên tử Đông Hán đều rét run, có hai sát thần này thủ hộ Tần phủ, bọn họ làm sao mà công vào được? Càng đừng nói tới Cẩm y Giáo úy đang quỳ gối cách họ mấy chục bước, những người đó trong tay cầm một thanh liên phát kình nỗ, bất thình lình lại bắn ra một loạt, một mũi nỏ tiễn nho nhỏ lại rất dễ dàng thu gặt một mạng người, lúc đến có ai ngờ đám Cẩm Y vệ chết tiệt này lại trang bị cả lợi khí giết người loại này.

"Đinh Thuận, dùng nỏ chào hỏi chúng cho ta." Tần Kham đứng trước cửa chính, gầm lên.

Đinh Thuận hung hăng lau vết máu trên mặt, hô: "Phóng nỏ tiễn cho lão tử? Bắn chết đám cho thiến này đi."

Vù vù vù!

Một loạt nỏ tiễn như lưu quang bắn ra, hơn mười phiên tử Đông Hán ngửa đầu ngã quỵ.

Uy lực của kình nỗ, lại thêm vũ lực vô địch của hai vị tuyệt thế cao thủ Đỗ Yên và Diệp Cận Tuyền. Các phiên tử cuối cùng cũng sợ rồi.

Tần phủ vẫn là Tần phủ, một trạch viện bình thường do tường vây thấp bé vây quanh, nhưng mà lọt vào trong mắt các phiên tử thì lại thành thành trì chắc chắn nhất trên đời, bất luận liều mạng như thế nào cũng không thể công vào được dù chỉ một chút.

"Lui đi, chúng ta không thể tống mệnh nữa." Một phiên tử lưng bụng đẫm máu tuyệt vọng hô.

Đại đương đầu Đông Hán Dương Toàn trong mắt ánh lệ sắc, bỗng nhiên rút đao ra chém hắn.

Nhưng mà sĩ khí chung quy đã sụp đổ, có người đi dâu. Các phiên tử Còn lại sĩ khí cũng sụp đổ trong khoảnh khắc.

Dương Toàn cứ chém rồi lại chém, nhưng lại không thể cản được các phiên tử thi nhau lui bước.

Tình cảnh này cũng tương tự như lúc trước Sùng Minh kháng Oa Lữ Chí Long đã làm, đáng tiếc nhân vật mà Dương Toàn sắm vai thì kém hơn Lữ Chí Long nhiều.

Vù!

Một mũi tên bắn trúng cổ họng của Dương Toàn.

Dương Toàn trợn to hai mắt, cổ họng khặc khặc, thân hình lắc lư mấy cái rồi cuối cùng không cam lòng ngửa đầu ngã xuống.

Dương Toàn vừa chết, sĩ khí của các phiên tử càng như tiết hết ra ngoài, ai nấy quay đầu ném cương đao bỏ chạy.

Gần một canh giờ chém giết, theo sự bại lui của phiên tử Đông Hán mà kết thúc.

Ngửa đầu nhìn tinh không, tinh không f một mảng tối đen. Trong mắt Tần Kham hiện lên sát khí dày đặc.

Vương Nhạc, họa bất cấp thê nhi, ngươi dám lấy người nhà ta ra khai đao, chớ trách ta ta không khách khí!

Lau mồ hôi trên trán, Tần Kham bỗng nhiên lớn tiếng quát to: "Đinh Thuận! Chuẩn bị nhân mã theo ta vào thành!"

"Vâng."

Chém giết đã kết thúc, Giáo úy chết hơn trăm người, may mắn các phiên tử sĩ khí sụp đổ bại lui, nếu thực sự liều mạng chém giết, Cẩm y Giáo úy chắc chắn không tốt được là bao.

Tần Kham lưu lại trăm người tiếp tục thủ vệ Tần phủ. Dẫn hơn mười người vào trong thành.

Đỗ Yên nhìn thi thể của vô số phiên tử và các Giáo úy nằm đầy đất, tay chân như nhũn ra nàng ta cuối cùng không nhịn được, chạy đến một góc nôn mửa.

"Tướng công hắn. . ." Đỗ Yên thở hổn hển hỏi.

"Lão gia vào thành rồi." Diệp Cận Tuyền ở bên cạnh khô khốc nói.

Đỗ Yên hít sâu một hơi, cố bình ổn cảm giác buồn nôn, nói: "Tướng công lúc này đã là Tây Sở bá vương bốn bề thọ địch, thân hãm tuyệt địa, sao có thể không có Ngu Cơ ta ở bên cạnh? Vợ chồng là chim liền cành, chết cũng nên chết chung một chỗ! Sư thúc, ngươi chiếu cố tốt trong nhà. Ta đi tìm tướng công."

Đêm nay kinh sư đã chú định là một đêm không bình tĩnh.

Khi Phiên tử Đông Hán vây công Thiên hộ sở Cẩm Y vệ nội thành, quan văn và nội các trong kinh sư đều bị kinh động.

Nửa đêm lửa cháy, ba vị Đại học sĩ Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương ở nội thành mặc áo cuống quít chạy lên lầu các nhà mình, thấy nội thành bốc lửa, mơ hồ truyền đến tiếng kêu và tiếng hét thảm thiết của các Cẩm y Giáo úy, ba vị Đại học sĩ không khỏi biến sắc.

Vội vàng chạy ra ngoài cửa phủ, ba vị Đại học sĩ dưới sự vây quanh của gia phó rất nhanh gặp nhỏ ở ngoài tường hoàng cung.

Nhìn nhau một cái, phát hiện đều là vẻ mặt kinh sợ.

"Vương Nhạc lớn mật thật." Lưu Kiện tức giận đến cả người run run.

Tạ Thiên cũng xanh mặt, cả giận nói: "Chưa phụng chỉ ý đã triệu tập Đông Hán giết người phóng hỏa, gan của Vương Nhạc lớn tới không có biên giới nữa rồi, hắn đây là muốn tạo phản sao?"

Vẻ mặt của Lý Đông Dương vẫn bình tĩnh, vuốt râu nói: "Nhị vị minh công, lão phu đã nói với các vị từ lâu rồi, Vương Nhạc không phải nhân vật đơn giản."

Người Lưu Kiện vẫn run, hiển nhiên tức giận đến vô cùng: "Hắn, hắn sao dám như thế! Hắn không sợ bệ hạ trách tội sao?"

Lý Đông Dương lạnh lùng nói: "Giao tình của Tần Kham và bệ hạ thiên hạ đều biết, nếu tru sát Tần Kham, bệ hạ đương nhiên sẽ trách tội, có điều bệ hạ không phải trách tội Vương Nhạc, mà là nội các chúng ta."

Sắc mặt Lưu Kiện và Tạ Thiên đại biến, vội la lên: "Xin chỉ gióa."

Lý Đông Dương chậm rãi nói: "Vương Nhạc lăn lộn nội đình nhiều năm, nếu luận về giá họa thì thủ đoạn đếm không hết, lão phu thậm chí cũng có thể giúp hắn nghĩ ra một biện pháp, hiện giờ bệ hạ lơ là triều chính, ti lễ giám trừ chưởng quản Đông Hán còn nắm quyền phê hồng tấu chương thay bệ hạ, Vương Nhạc chỉ cần giết một tên thái giám bỉnh bót quyền trọng nào đó của ti lễ giám, trên đầu nội các chúng ta sẽ phải gánh một cái nồi đen không thể hất xuống được, khi đó Vương Nhạc chỉ cần bẩm báo với bệ hạ là thái giám bỉnh bút kia bị mua chuộc. Tự tiện đóng ấn của ti lễ giám hạ lệnh cho Đông Hán tru sát Tần Kham, sau khi chuyện phát sinh thì thái giám bỉnh bút đó đã nuốt vàng tự sát. . ."

Trên mặt Lý Đông Dương lộ ra nụ cười lạnh từ từ nói: "Nhị vị minh công, hiện giờ triều đình chỉ phân nội ngoại đình, có thể mua chuộc thái giám bỉnh bút của nội định trừ ngoại đình ra thì còn ai nữa? Như vậy Vương Nhạc không chỉ trừ bỏ được địch nhân tâm phúc, còn chụp nồi đen lên đầu ngoại đình chúng ta, bệ hạ long nhan tức giận, ba người chúng ta có thể yên ổn được không? Vị trí Đại học sĩ nội các còn có thể ngồi tiếp được không? Vương Nhạc nếu lại hạ độc thủ, trừ bỏ đi mấy tên quan văn ngoại đình dãn đầu kêu gào tru sát Tần Kham, bệ hạ có phải sẽ lại có hảo cảm với h hay không? Vị trí Ti lễ giám chưởng ấn có phải sẽ càng nắm chắc trong tay không? Vị trí Chưởng ấn giữ được rồi, lại từ từ ra tay thu thập tám người bọn Lưu Cẩn thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?"

Nghe thấy một phen phân tích này của Lý Đông Dương, sắc Lưu Kiện và Tạ Thiên xoẹt một cái trở nên trắng bệch.

Lý Đông Dương thở dài: "Lão phu sớm đã nói với các ngươi rồi, Vương Nhạc rõ ràng là muốn lợi dụng ngoại đình chúng ta, khuyên các ngươi đừng manh động, nhưng các ngươi lại cứ không nghe, giờ biết là rơi vào bẫy rồi chứ?"

"Ta. Ta. . . Ta muốn vào cung diện thánh." Lưu Kiện run giọng nói.

Cửa cung đã khóc, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào, chìa khóa của cửa cung vẫn trong tay ti lễ giám Vương Nhạc. Ngươi cho rằng hắn vì sao lại chọn vào đêm khuya phát động Đông Hán? Chính là không cho chúng ta gặp hoàng đế, đợi tới hừng đông rồi, người nên chết đã chết, mà chúng ta cũng không có sức hồi thiên nữa."

Tạ Thiên bi phẫn ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Quen Vương Nhạc mấy chục năm, hôm nay mới biết được sự đáng sợ của hắn, hối hận lúc trước không nghe lời của Tây Nhai, hiện giờ biết làm sao đây."

Lý Đông Dương cũng thở dài, ánh mắt hướng tới bầu trời đêm tối đen. Chậm rãi nói: "Tối nay chúng ta không thể làm gì được đâu, hiện tại chỉ có thể nhìn mong Tần Kham có thể ngăn cơn sóng dữ, hy vọng hắn mạng lớn, không bị Vương Nhạc hại chết."

Tần Kham quả thật mạng lớn, Vương Nhạc đã tính sai là Đinh Thuận đã điều ra mấy chục bộ liên phát kình nỗ cất trong Thiên hộ sở nội thành, càng không ngờ được trong Tần phủ có che giấu hai vị tuyệt thế cao thủ.

Vương Nhạc tính sai hai chỗ, hoàn toàn thành cơ hội giữ mạng cho Tần Kham, cho nên Tần Kham đánh lui phiên tử, cũng sống sót nhân lúc trời đêm mà vào thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui