Minh Triều Ngụy Quân Tử

Cảnh đêm buông xuống, cô đèn độc ảnh.

Tần Kham ngồi một mình trong căn nhà cũ của ‘hắn’, trong tay vuốt vuốt
một đống quả táo cùng đồng tiền, đang suy nghĩ về cuộc đời.

Hổ Nữu đúng cô bé tốt, nàng hồn nhiên, thiện lương, hơn nữa cũng không lười không ngu ngốc...

Đáng tiếc cô bé này vẫn nghiêm trọng đánh giá thấp thế giới người lớn,
thế giới người lớn rất vô sỉ, đặc biệt là mấy thanh niên xuyên việt thì
lại càng tuyệt đối vô sỉ hơn rất nhiều lần nàng có thể tưởng tượng ra...

Đúng thế, về sau Tần Kham lại đem mấy quả táo cùng đồng tiền mà hắn đã đưa cho Hổ Nữu cướp lại đấy...

Thân đã từng là Don Juan khét tiếng đô thị hắn so với bất kỳ kẻ nào đều
rõ ràng một đạo lý - nếu đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thì nhất định
phải tăng thu giảm chi.

Làm cách nào để tăng thu thì Tần Kham còn chưa nghĩ ra biện pháp cụ thể
nhưng ở phương diện giảm chi thì hắn ít nhất có thể làm được không nên
tiêu tiền thì tận lực ko ra tiền… bỏ ra một đồng tiền để cho trẻ nhỏ vui vẻ cười tươi một lúc đã là được rồi, làm sao có thể thật sự đưa hẳn cho chứ nhỉ? Không làm mà hưởng đồ vật là phải trả đấy.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Kham ngồi vô thức gõ gõ tay xuống bàn, lông
mày của hắn nhíu thật chặt, cặp mắt toát lên một cỗ ý buồn nhàn nhạt.
Vừa rồi hắn đã đem trong số tiền còn lại trong người đếm qua vài lượt,
tổng cộng 28 văn tiền, bất luận đếm bao nhiêu lần vẫn là số này.

Cha mẹ đều đã mất, không anh chẳng em, một thân một mình, chỉ có một
gian nhà nông thôn cũ kỹ, 3 mẫu ruộng nước không tốt lắm cũng chẳng xấu
là mấy, cùng với 28 văn tiền được xếp chỉnh tề như duyệt binh trên bàn
trước mặt này nữa mà thôi.

Đây chính là tất cả tài sản hiện giờ của Tần Kham ở cái thế giới xa lạ này.

Không biết là may mắn hay còn là bất hạnh mà cha mẹ Tần Kham nối nhau
qua đời khi hắn mới 14 tuổi nên trước đó hiển nhiên chưa kịp định ra cho hắn một mối hôn sự nào cả, thế cho nên bây giờ dù Tần Kham đã 19 nhưng
vẫn là một kẻ độc thân.

Một thân một mình, cái này chính là hoàn cảnh trước mắt của Tần Kham.

Người đọc sách 19 tuổi, trước đó thậm chí còn có công danh mà vẫn độc
thân như thế tại mười dặm quanh vùng quê hẻo lánh này quả thực còn hiếm
hơn cả rùa vàng trong núi nữa, cho dù ở Tần trang hiện giờ số cô nương
chưa lập gia đình ngấp nghé thèm thuồng nhan sắc của hắn cũng quả thực
không ít. May mà trước kia hắn chỉ say mê học hành nên cũng coi như là
tránh khỏi bị đám ong bướm nọ chà đạp.

Đương nhiên, theo ý thức chủ quan mà nói thì Tần Kham không hề ngại bị các nàng chà đạp.

Hiện vấn đề lửa sém lông mày trước mắt hắn chính là sinh tồn.

Mọi người đều biết rằng tiền ở bất kỳ thời đại nào cũng đều là thứ tốt,
nhưng thứ tốt như thế lại hết lần này tới lần khác hết sức thiếu thốn
trong cuộc đời Tần Kham.

Cho nên, thanh niên xuyên việt Tần Kham hiện rất rất cần tiền!

Minh triều Hoằng Trị, có thể làm ra một vài phát minh sáng tạo được
không đây? Máy bay đại pháo máy hơi nước mấy thứ có chút không bình
thường mấy, nhưng là kem đánh răng áo ngực băng vệ sinh các loại thì
có lẽ cũng không có vấn đề a...

Hiện tại vấn đề lớn nhất là... bị vùi trong một cái thôn trang nhỏ thế
này thì vô luận có bao nhiêu năng lực cũng không cách nào biểu hiện ra
nổi. Tần Kham có rất nhiều ý tưởng có thể kiếm tiền, nhưng moi tiền từ
trong túi những thôn dân nghèo khổ ở đây thì Tần tướng công cũng không
có chút hứng thú nào cả. Đây hoàn toàn không phải hắn thiện lương gì cho cam, mà là lợi nhuận quá ít, đương nhiên chuyện đoạt tiền của Hổ Nữu
thì không hề có áp lực gì cả, kia vốn chính là tiền của hắn.

Nam nhân, chung quy vẫn là phải đi ra ngoài đấy.

Đại Minh Hoằng Trị năm thứ 17, hiện giờ thiên hạ là như thế nào đây?

Ếch ngồi đáy giếng, Tần Kham không cam lòng.

Trong đời có lẽ còn có một sân khấu lớn hơn đang chờ hắn tỏa hào quang
sáng rọi mà không phải ở lỳ trong một thôn nhỏ ở Giang Nam này tạm bợ
qua ngày chờ chết. Hắn muốn mở ra hai chân, lặng lẽ mà yên tĩnh tiêu sái đi ra ngoài.

************************************************** *******

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Kham mở cửa, dưới ánh trăng mông, lung một khuôn mặt già nua xuất hiện ở trước mắt hắn.

Tần Kham nhận thức cái khuôn mặt già nua này.

Đây là người có quyền cao nhất Tần trang hiện tại, Tần thị tộc nhân tộc trưởng.

Không thể xem thường lực ảnh hưởng của gia tộc cổ đại, tại thời kỳ thông tin thiếu thốn này thì tộc trưởng một thôn hoàn toàn là thân kiêm thôn
trưởng, trưởng công an, chánh án, hội trưởng nông hội cùng với cả chủ
tịch hội phụ nữ...vân vân… một loạt chức vụ.

Trên thực tế, trụ cột giữ yên ổn trật tự của xã hội Đại Minh chính là gia tộc cùng thân hào nông thôn rồi.

Thôn dân nông thôn từ lúc nhỏ trộm cắp nhìn lén quả phụ tắm rửa, tới lớn đả thương người cướp bóc người già hành hung trẻ nhỏ thông dâm chị
dâu... vân vân… hết thảy án hình sự dân sự ở đây thì nha môn trong huyện đều không có thời gian mà cũng khinh thường đi quản đấy. Bình thường
đều do tộc trưởng gia tộc địa phương xử trí, hơn nữa mức án phạt cũng
hết sức tùy ý, đánh chém lăng trì treo cổ hay chỉ hời hợt mắng vài câu
cũng đều là dựa vào tâm tình của tộc trưởng lúc đó rồi.

Đây thực là một thời đại nhân tính hóa cao độ, đương nhiên chủ yếu là xem ở nhân tính của tộc trưởng đấy.

Tộc trưởng Tần trang đương nhiên cũng họ Tần, cụ thể tên gọi là gì thì
Tần Kham cũng không biết. Từ khi xuyên tới này hắn cũng chỉ mới thấy qua Tần tộc trưởng một hai lần, mỗi lần đều vội vàng bắt chuyện xong liền
chạy trối chết, chỉ sợ bị Tần tộc trưởng phát hiện tiền nhiệm tú tài kỳ
thật đã bị quỷ nhập vào người rồi.

Đối với Tộc trưởng nắm giữ quyền sanh sát một thôn thì đương nhiên Tần
Kham vẫn là rất tôn kính, ít nhất tại cái thôn khỉ ho cò gáy này thì hắn đúng là nhân vật đáng sợ đấy.

Đối với nhân vật đáng sợ nhất định phải tôn kính.

Dưới ánh trăng mờ mờ, Tần Kham có chút ngẩn người, sau đó hắn thể hiện một tư thế vái chào cực kỳ tiêu chuẩn: "Tộc thúc!"

Tần lão nheo nheo con mắt, thần sắc thoải mái tựa như ngâm mình trong
bồn tắm nước ấm. Hắn rất hưởng thụ việc người đọc sách thi lễ với hắn,
việc này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng có mặt mũi, trong lúc vô hình đề cao giai cấp của bản thân.

Hơn nữa loại lễ thức vái dài này cũng chỉ có người đọc sách mới thi
triển được nước chảy mây trôi như thế, thực là cảnh đẹp ý vui a… Đám
thôn dân cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời kia nhiều lắm chẳng
qua là tùy ý qua loa chắp tay, cười nham nham nhở nhở ngứa mắt mà thôi.

Tần lão khẽ ho hai tiếng rồi chậm rãi nói: "Hiền chất, thân thể đã tốt hơn chưa?"

"Để Tộc thúc lo lắng khiến cháu vô cùng cảm kích. Mấy bữa này thân thể
cháu đã tốt hơn nhiều." Tần Kham thể hiện một bộ thần sắc so với viếng
mồ mả tổ tông còn cung kính hơn.

Tần lão rất hưởng thụ cái cảm giác được người đọc sách cung kính, hắn
híp mắt rất có uy nghiêm ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Lão già ta nhìn
ngươi lớn lên, ngươi từ nhỏ đi học quả thật đã vô cùng lợi hại đấy, ta
nằm mơ cũng không nghĩ ra con cháu Tần thị ta vậy mà lại có thể xuất ra
một vị tú tài, thật là hiếm có a......"

Tần Kham há hốc miệng.

Lời này nói quá không có phong phạm cao thủ đi nha, hiếm có tú tài... Đây là đang hình dung gà chín cựa hay sao a?

Tần lão tiếp tục than thở: "Đáng tiếc a, học hành mặc dù lợi hại nhưng
sau cùng lại hồ đồ rồi, hôm qua thắt cổ thiếu chút nữa đã muốn mạng của
ngươi..."

Tần Kham đành phải vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Hắn kỳ thật rất muốn nói trắng ra là hôm qua thắt cổ đã muốn mạng của
Tần tướng công rồi cơ, hôm nay Tần tướng công đang đứng ở đây là mượn
xác hoàn hồn đấy. Rốt cuộc là còn sống hay là đã chết cũng khó mà nói
cho rõ...

Tần lão càm ràm vài câu, bỗng nhiên chuyển giọng hào hứng, vẻ mặt hết
sức ham học hỏi: "Hôm qua ngươi được cứu xong lại tự dưng chỉ thẳng một
ngón giữa lên trời là có ý gì?"

Tần Kham mặt không đổi sắc: "Tìm được đường sống trong chỗ chết, cháu
kính cẩn dùng ngón giữa hướng ông trời để xin thêm phúc lộc sau này."

Tần lão giật mình chậc lưỡi, sùng kính nói: "Quả nhiên là người đọc
sách, skill thật nhiều a. Lúc đó ông già như ta cũng mới nhìn liền đã mơ hồ hiểu được rằng cái ngón giữa này cũng quả thật rất có sâu xa có hậu
a."

Tần Kham không khỏi khen nức nở: "Tộc thúc quả thật ngộ tính cao vời vợi!"

Tần lão bị nịnh đến từng nếp nhăn trên mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.

Tuy nhiên vẻ rạng rỡ cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, Tần lão
bỗng nghiêm mặt chậm rãi nói: "Chẳng biết tại sao, lão già ta cuối cùng
vẫn có cảm giác như là sau kiếp nạn này thì tính tình ngươi đã biến đổi
quá nhiều đi. Hiền chất, đây là cớ gì ??"

Tần Kham cả kinh, cái trán lập tức chảy xuống từng dòng mồ hôi lạnh.

Tuyệt đối không thể xem thường chỉ số IQ người cổ đại a...! Hắn lờ mờ
phảng phất chứng kiến mình bị coi như dị đoan cột vào trên cây cột,
chung quanh ánh lửa hừng hực, bên ngoài Tần lão hán cùng các thôn dân
ngu muội xúm xít nhe răng cười, lạnh lùng nhìn hắn giãy dụa kêu khóc
trong cột lửa phừng phừng...

"Tộc thúc nói vậy là sao?" Tần Kham chột dạ cố làm ra vẻ ngạc nhiên.

Tần lão nghiêm mặt, thần thái như quan tòa đọc lời tuyên án, trang trọng hùng hồn.

"Ngươi biến chất rồi!"

"Hả?" Tần Kham quá sợ hãi.

"Tuy rằng bị khai trừ công danh, nhưng dù sao cũng từng là tú tài, thế
mà lại đi đoạt tiền của bé gái. Ngươi nói xem có phải hay không ngươi đã biến chất rồi hả?" Tần lão vô cùng vô cùng đau đớn kết tội.

"Cháu... Được rồi, cháu xác thực biến chất rồi..." Tần Kham đành phải
cực kỳ bất đắc dĩ nhận tội. Dù cho mình cướp chính là tiền của mình, thế nhưng cái thứ "Đạo lý" này ở trước nhân vật như thôn trưởng nhất định
là còn không bằng một cái rắm nữa. Đời trước so khỉ con còn tinh quái
nên Tần Kham rất rõ ràng, tuyệt đối không thể không coi thôn trưởng như
cán bộ cấp trên được.

"Ngươi thừa nhận chính mình biến chất rồi hả?" Tần lão ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

Ngài là thôn trưởng, ngài là lão đại, ngài nói cái gì ta cũng đành nhận thôi.

Tần Kham cúi thấp đầu, cười khổ không nói.

Tần lão híp mắt, thần sắc hết sức nghi hoặc.

"Ngày xưa tú tài thế nhưng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao
sau khi thắt cổ lại vô sỉ đến mức đoạt tiền của bé gái rồi hả?"

"Tộc thúc vì sao biết cháu đoạt tiền của bé gái thế?" Tần Kham đành phải quanh co một vòng.

"Hổ Nữu cáo trạng với ta..."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Ngài tin tưởng lời trẻ con nói ư?"

"Tin."

"Vì sao?"

Tần lão kỳ quái nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Bởi vì bị đoạt chính là cháu gái của ta rồi, hẳn là ngươi còn không biết?"

Tần Kham đành phải gãi gãi cái mũi, gãi tới mức cái mũi đỏ rực một mảnh.

************************************************** *********

Tộc trưởng đúng người làm đại sự, hiển nhiên sẽ không cố ý vì cháu gái
bị cướp tiền mà tới tận cửa đòi công bằng. Vậy nên sau khi quở trách một trận không nặng không nhẹ xong thì Tần lão rốt cục cũng trở lại chuyện
chính.

"Công danh bị bãi thì cũng bãi rồi, dù ngươi hiện tại hoàn thành trắng
tay thì các hương nhân(kiểu như hàng xóm cùng làng) chung quy sẽ không
quên ngươi đã từng là Thiệu Hưng phủ đệ nhất tú tài, mười tám tuổi liền
đoạt đệ nhất thi cao trung phủ, đừng nói một cái Tần trang, chính là
toàn bộ Thiệu Hưng phủ cũng khó gặp..." Tần lão híp mắt tràn đầy vui vẻ, thần sắc có chút tự hào.

Tần Kham trố mắt, hắn vẫn biết mình đã từng là tú tài, chẳng qua không
ngờ chủ nhân đời trước cái thân thể này lại có bản lãnh như vậy, chẳng
những mười tám tuổi thi đậu tú tài, hơn nữa còn là đệ nhất thi phủ nữa.
Đây là cái gì? Hàng thật giá thật tài tử a...!

Tần lão càm ràm vài câu xong lại nói: "Hôm nay ngươi đã trắng tay, cha
mẹ đã mất của ngươi tuy có để lại 3 mẫu ruộng nước, nhưng ngươi từ nhỏ
vùi đầu vào việc học, sợ là đối với mấy việc nhà nông cũng sẽ không rành mấy rồi. Vậy tương lai ngươi định thế nào?"

Tần Kham gật gật đầu, Tần lão nói không sai, bất luận kiếp trước vẫn là
kiếp này thì việc nhà nông hắn thật đúng là còn chưa có làm qua. Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không thể đem tuổi thanh xuân đẹp đẽ lãng phí ở đồng ruộng được, lần xuyên việt này là cơ hội khó được, cứ như vậy tầm
thường qua ngày thì chỉ sợ lão trời già tiễn hắn xuyên qua cũng không
nhịn được mà điên tiết vác một đạo thiên lôi oanh chết tươi hắn cho rảnh mắt đi.

Tương lai định làm gì? Ngoại trừ kiếm tiền còn có thể làm gì nữa chứ?
Bất luận hiện đại hay là cổ đại thì tiền đều là rất trọng yếu đấy.

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Không biết tộc thúc còn có chỉ dạy gì ạ?"

Hai chữ "chỉ điểm" lại khiến Tần lão sướng đến suýt rên rỉ thành tiếng.

Tần lão vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nói: "Tần thị nhất tộc đặt chân tại Tần trang mấy trăm năm có chút không dễ, con cháu trong tộc đều thuần
hậu chất phác, lão già ta vẫn một mực tự hào Tần trang mọi sự đều ổn
định tốt đẹp. Duy chỉ tiếc có văn vận không thịnh, trăm năm qua chỉ ra
một vị tú tài là ngươi mà thôi. Tháng trước Nghiêm phu tử ta mời về dạy ở trường tư trong thôn đã xin từ chức về quê, hiện trường tư không có
người phụ trách. Nếu như ngươi có lòng thì không ngại tới đó dạy dỗ con
cháu họ Tần ta đi thôi. Tần trang ta trẻ con tới tuổi học hành cũng có
tới mấy chục, tiền công hàng năm cho thầy giáo cũng đủ để ngươi sinh
hoạt thoải mái rồi. Tương lai ngươi thành gia sinh tử, trong thôn sẽ lại thêm cho ngươi hai mẫu ruộng ruộng nước tốt nhất để tỏ lòng biết ơn,
đến lúc đó ngươi mướn thêm hai ba cái tá điền, qua thêm vài năm thực có
thể trở thành nhà giàu có rồi. Không biết ý hiền chất như thế nào?"

Tần Kham nháy mắt nửa ngày, mới dần dần tiêu hóa ý của Tần lão.

Nguyên lai lão già này muốn cho hắn đi dạy học trong thôn, làm cho con
cháu Tần tộc sau kiếm vài cái công danh quang tông diệu tổ.

Nói thật, đề nghị này thật là cùng ý định của Tần Kham lúc trước cực kỳ
khác biệt. Hắn từng nghĩ đi buôn bán, cũng nghĩ tới luồn lách kiếm cái
chức quan, thậm chí nghĩ tới đạo văn rồi giả mạo tài tử đi lừa bịp khắp
nơi. Duy chỉ có nghề dạy học này là tuyệt đối không xuất hiện trong đầu
hắn nửa phân.

Không nói đến việc sau khi xuyên việt, tứ thư ngũ kinh mà chủ nhân đời
trước của thân thể này Tần Kham sớm đã quên mất sạch sẽ, mà chỉ vẻn vẹn
với cái tính cách bề ngoài nhã nhặn trong đầu điên cuồng như mình tới
khi đi dạy đám học sinh hẳn sẽ đào tạo ra một đám trai làng hung hăng
hoành hành, phá làng phá xóm quen lối. Khi đó mình còn mặt mũi nào mà
nhìn bà con chòm xóm nữa chứ?

"Tộc thúc, việc này chỉ sợ không ổn..." Tần Kham cũng bất chấp mặt mũi của tộc trưởng, vội vàng phản đối.

Tần lão nghe thế quả nhiên có chút bất mãn, lông mi hoa râm nhíu kịt lại: "Vì sao không ổn?"

"Ngu chất đọc sách thành hiền thì không có vấn đề, nhưng cháu vốn chỉ
biết cắm đầu đọc sách mà không hiểu dạy dỗ học trò. Nếu làm phu tử chẳng phải là lầm tiền đồ của con cháu trong tộc, vậy cháu dù chết cũng sợ
không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông a."

Tần lão chẳng hề để ý vung tay lên: "Không sao, học sao dạy vậy mà thôi."

Tần Kham có chút nóng nảy: "Ngu chất tuổi trẻ, thiếu uy nghiêm, sợ con cháu trong tộc không chịu quản giáo..."

Tần lão lại trừng mắt: "Ai dám khinh mạn hiền chất, hiền chất cứ thẳng tay ‘dọn dẹp’ là được!"

"Tộc thúc thứ lỗi, ngu chất vẫn là không dám tòng mệnh, ngu chất tính
tình dễ giận, chỉ sợ ra tay không tính nặng nhẹ, vì công danh mù mịt
mà bỏ ra mấy cái nhân mạng thật không đáng a..."

Tần lão ngạc nhiên: "Nhân mạng? Ngươi định ‘dọn dẹp’ kiểu gì thế?"

Tần Kham ngại ngùng cười cười, khuôn mặt tuấn tú thậm chí có chút phát
hồng: "Ngu chất bất tài, tự ý sử dụng vũ khí lạnh (dao kiếm đao
thương…)..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui