Minh Triều Ngụy Quân Tử

Vẻ mặt Tần Kham rất chân
thành, chân thành khiến mọi người liếc một cái là hiểu, hắn tuyệt sẽ
không làm ra chuyện hèn hạ như vậy.

Vương thị chỉ nhìn hắn cười, cười rất khiếp người, vẻ mặt tuyệt đối
không tin ý tứ ma quỷ trong câu này của hắn, ngược lại có thêm mấy phần
khen ngợi, chỉ thiếu mỗi nước vỗ vai hắn khen hay mà thôi.

Vương thị mắt sáng như đuốc, Tần Kham giả vờ rất khổ sở, hắn phát hiện
nhạc mẫu đại nhân không phải dễ lừa, may mà chuyện này tuy rằng chơi
nhạc phụ đại nhân, nhưng cũng vô tình lấy được lòng nhạc mẫu, hơn nữa
nhìn thái độ tán dương của nhạc mẫu Vương thị, chắc nhạc phụ sau này còn dám ra ngoài chơi gái nữa thì Tần Kham cứ lại bẩm báo cho nhạc mẫu, bóp chết hành vi già rồi còn không biết xấu hổ của nhạc phụ ngay khi còn
trong trứng nước.

Tốt rồi, Tần Kham không còn áp lực nữa.

Hắn yêu nhạc phụ, càng yêu chân lý hơn.

Tất cả đều hiểu mà không phải nói, ánh mắt của Vương thị và Tần Kham giao nhau, lặng lẽ đạt thành hiệp nghị.

Trong Thành Thiệu Hưng cũng có một bách hộ Cẩm Y vệ, Tần Kham chỉ cần
tùy tiện lên tiếng dặn vị bách hộ kia, tin rằng dưới cái nhìn chằm chằm
của hơn trăm người, Đỗ Hoành sau này khi húp ngực các muội muội trẻ tuổi nhất định sẽ rất hổ thẹn.

Hiệp nghị lặng lẽ đạt thành, nên vào chính đề rồi.

Tần Kham chắp tay: "Nhạc mẫu đại nhân, ta và Đỗ Yên yêu nhau khăng khít, tiểu tế càn rỡ, đã tự ý định chung thân với lệnh ái, nhưng chỗ nhạc
phụ đại nhân."

Vương thị khoát tay, lúc này ấn tượng của bà ta đối với Tần Kham càng
lúc càng tốt, một nam nhân vì cưới nữ nhi của bà ta , dám dẫn hơn mười
tên thủ hạ trùng kích nha môn tri phủ, chuyện làm rất hoang đường, nhưng lại đủ để miểu sát phương tâm của tất cả nữ nhân, nam tử có đảm đương
có tình nghĩa như vậy, hành động lãng mạn và điên cuồng như vậy, nữ nhi
tương lai nhất định sẽ được sống những ngày hạnh phúc.

"Lão già kia ngươi không cần lo, trước buổi trưa ngày mai, việc ngươi và Yên nhi sẽ trần ai lạc định, nếu không ta cũng không giúp được ngươi
đâu."

"Vì sao cứ cường điệu lặp lại trước buổi trưa ngày mai?"

Vương thị thở dài: "Lão già kia hiện tại đang hôn mê, buổi trưa ngày mai sẽ tỉnh, xương cốt hắn cũng không ra gì, ta thật sự không đành lòng
lại đánh hắn ngất tiếp."

Tần Kham mồ hôi như mưa, nhạc mẫu dũng mãnh quá.

"Tiểu tế nhất định trước buổi trưa ngày mai sẽ khiến việc này ván đã đóng thuyền."

Vương thị cười rất hiền lành: "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên không tốn sức, con rể ngoan, ta và Yên nhi đợi tin lành."

"Khụ khụ... Nhạc mẫu đại nhân, ta muốn gặp Yên nhi."

"Gấp cái gì? Ngày mai tới, các ngươi sẽ ngày nào cũng gặp, mau lo chuyện ngươi nên lo mới là chính đáng."

Trời còn chưa sáng, cửa hàng Thiệu Hưng liền bị một đám hán tử Cẩm Y vệ như lang như hổ bắt mở.

Bánh hỉ, quả hỉ, chim nhạn, thư mời.... Bà mối nổi danh nhất trong Thành Thiệu Hưng sáng sớm mặt như đưa đám hai tay ôm đầu xuất hiện trước mặt
Tần Kham, không cần phải nói, phương thức mời bà mối của đám hán tử thô
lỗ này nhất định nhất định nhã nhặn cho được.

Ánh rạng đông vừa hé nơi chân trời, một đội chiêng trống được mời tới
đánh trống thổi kèn khắp phố, hai gã đại hán Cẩm Y vệ giọng cao đi dọc
đường hô to "Sơn Âm huyện Tần Kham sắp cưới thiên kim của tri phủ."

Tiếng pháo nổ vang lên, dân chúng bị thủ hạ của Tần Kham đánh thức, ai
nấy đứng giữa đường, hâm mộ nhìn đội đón dâu náo nhiệt ồn ào này đi
ngang phố, không tới một canh giờ, toàn bộ thành Thiệu Hưng đều biết có
một người tên là Tần Kham sắp kết hôn với thiên kim của tri phủ.

Tần Kham tạo thanh thế, hơn nữa nghiêm khắc dựa theo trình tự lễ cổ,
chuẩn bị đầy đủ quà và thư mời, sau khi một đám người rêu rao khắp nơi, tới thẳng nha môn tri phủ.

Trước nha môn tri phủ, Đỗ Hoành không lộ mặt, hắn vẫn đang nằm ngất trên giường, Đỗ phủ Vương thị dẫn hạ nhân tươi cười đứng chờ ở cửa.

Bà mối đưa thư mời và lễ thư, Vương thị không nói gì nhận ngay trước mặt dân chúng Thiệu Hưng đang vây xem, bà ta chuẩn bị rất đầy đủ, nhận lấy thư mời và lễ thư rồi, lại đưa một tờ giấy cho bà mối, bên trên viết
ngày sinh tháng đẻ và tên của Đỗ Yến, thầy bói lâm thời bị bắt đến có
chút kinh sợ tiếp nhận ngày sinh của đôi nam nữ này, giả vờ giả vịt đăm
chiêu bấm ngón tay một lúc, rồi rất khoa trương vỗ đùi, hô to "Thiên tạo địa thiết, giai ngẫu thiên thành" ...

Tốt lắm, nạp thải và vấn danh, hai trình tự này đã được giải quyết hoàn
mỹ, dân chúng vây xem phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Mọi người đều là người thông minh, cũng chẳng cần phải quá rõ ràng. Ám
chỉ của Vương thị Tối hôm qua Tần Kham nghe hiểu, nhân lúc Đỗ Hoành hôn
mê, trước tiên tạo thanh thế, Vương thị ở trước mặt dân chúng toàn thành chấp nhận hôn sự, Đỗ Hoành cho dù sau khi tỉnh lại có đổi ý thì chắc
ngại mặt mũi nên cũng không làm gì được.

Vị nhạc mẫu đại nhân này quá lợi hại, không chỉ tứ chi phát triển, dầu
óc cũng không đơn giản. Tần Kham đối với bà ta có thêm mấy phần kính
sợ, có thể khẳng định, tương lai sau hôn nhân mà cãi vã với Đỗ Yên, đánh chết hắn cũng không dám nói ra những câu thô tục như "XXX mẹ mày", hậu
quả sẽ thảm thiết lắm.

Buổi trưa, Đỗ Hoành tỉnh dậy, im lặng thở dài.

Tiếp theo hắn liền nhận được một tin tức như sét đánh ngang tai, phu nhân đã quyết định việc hôn nhân của nữ nhi rồi!

Hậu đường Nội viện, Đỗ Hoành hung hăng ném chén trà.

Xoảng!

"Lão phu tuyệt không đáp ứng! Người đâu, trả lại thư mời, lễ thư và toàn bộ quà tặng." Đỗ Hoành tức giận đến cả người run rẩy.

"Dám à!" Vương thị dùng ánh mắt sắc bén lườm hạ nhân của Đỗ phủ.

"Phu nhân! Việc của Đỗ gia, lão phu làm chủ, bà đi quá giới hạn rồi đấy!" Đỗ Hoành chuẩn bị chấn phu cương.

Vương thị thong dong điềm tĩnh gác chân, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ Tần Kham này có gì không tốt? Ông ngại nó không có công danh à?"

"Hắn không phải người tốt!" Đỗ Hoành vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua bị
Tần Kham uy hiếp liền không thể nén giận, hắn cũng không phải kẻ ngốc,
tối hôm qua phu nhân vì sao giết tới Tần Thúy quán, trong lòng hắn đại
khái đã nắm được.

"Hắn sao không phải người tốt?" Vương thị ung dung nói.

"Hắn rất hèn hạ, không ngờ mật báo..." Đỗ Hoành nói được một nửa thì dừng, mặt già đỏ bừng.

Vương thị cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn sắc bén như dao.

Khí thế của Đỗ Hoành biến mất, lúng ta lúng túng nói: "Chuyện nào ra
chuyện đấy, việc tối hôm qua khi khác nói, tóm lại, Tần Kham không xứng
với Yên nhi, lão phu tuyệt không nhận đứa con rể này."

"Ông không nhận chả sao, lễ thư trả lại cũng được, có điều ta nói cho
ông hay, sáng nay khi ta nhận lễ thư, dân chúng toàn thành đều thấy rồi, ông nếu cho trả lại, xem ông sau này ở trong thành Thiệu Hưng có ngẩng được mặt già lên mà làm quan không?"

Đỗ Hoành ngẩn ra, vẻ mặt bi phẫn

Vương thị thở dài, chậm rãi nói: "Hơn nữa, Yên nhi là đứa ương bướng,
người nó đã nhận chuẩn, có chín con trâu cũng chẳng kéo về lại được, lúc trước kết thân với Đông gia, Yên nhi ngang nhiên kháng hôn bỏ chạy,
việc này đã thành trò cười cho dân chúng toàn thành, thanh danh của Yên
nhi cũng mất sạch, trừ Tần Kham ra, ông còn có thể gả nó cho ai? Ai sẽ
cưới một nữ tử từng kháng hôn? ngươi vì ghét Tần Kham thế? Không phải
bởi vì hắn là Cẩm Y vệ chứ? Cẩm Y vệ thì sao? Ai dám nói quan văn đều
là người tốt, Hán Vệ toàn là người xấu?"

Đỗ Hoành hừ một tiếng: "Rõ ràng là người đọc sách, hắn vì sao vào Hán
Vệ?Chỉ nhìn khí tiết của người này đã thấy không ra gì rồi."

"Lão gia, tục ngữ có câu đừng lừa ông già đồng bạc, chớ khinh thiếu niên nghèo, một người trẻ tuổi chưa tròn hai mươi, trong nửa năm từ một thư
sinh lên tới Thiên hộ, thiếp thân dám khẳng định, tiền đồ tương lai của
người này tất nhiên không thể hạn lượng, Yên nhi đi theo hắn khẳng định
không thiệt, nếu nói tới khí tiết." Vương thị cười lạnh lùng: "Thiếp
thân là phụ đạo nhân gia, khí tiết là cái gì thì không hiểu lắm, có điều nghe nói lúc trước Sùng Minh đảo kháng Oa, Thiệu Hưng vệ bị mười hai
tên giặc Oa giết cho toàn quân tan tác, chỉ độc có một mình Tần Kham dẫn hơn mười thủ hạ lẫm liệt không lùi, ngăn cơn sóng dữ, Đại Minh ta mới
có chiến thắng Sùng Minh, nếu người như vậy không có khí tiết, thiếp
thực sự không hiểu nên bình phán văn quan võ tướng khác của Đại Minh ta
thế nào nữa."

Những lời này khiến Đỗ Hoành hoảng hốt không biết nói gì, một lúc sau,
Đỗ Hoành thở dài: "Thôi, gạo đã thành cơm, lão phu phản đối cũng vô
dụng, gả thì gả, chỉ mong tên Tần Kham này ở trong Hán Vệ giữ được bản
tâm, chớ lầm đường lỡ bước, làm chuyện ác như hãm hại trung lương, hiếp
đáp dân chúng, lúc đó lão phu ngay cả nữ nhi cũng chẳng cần, đoạn tuyệt
quan hệ với chúng là xong."

"Lão gia cuối cùng cũng đáp ứng rồi?" Vương thị vui vẻ nói.

Đỗ Hoành tức giận hừ một tiếng: "Bà nhận lễ thư rồi, lão phu còn có thể phản đối sao?"

Vương thị mỉm cười mấy tiếng, tiếp theo tiếng cười dần dần có chút không thích hợp.

"Lão gia, hôn sự của Yên nhi nói xong rồi, chúng ta có phải nên nói về
chuyện tối hôm qua không nhỉ? Nữ nhân của Tần Thúy quán thực sự xinh lắm à?" Thanh âm của Vương thị mềm như có thể ứa ra nước.

Đỗ Hoành nheo mắt, vuốt râu lẩm bẩm: "Chưa gì đã quá trưa rồi, trong nha môn nhất định có cả đống chuyện chưa giải quyết."

Vương thị vươn tay ra, tóm râu Đỗ Hoành, cười lạnh nói: "Lão già không
râu, thân thân hoa tàn ít bướm à? Mà thà đi bỏ sức lên người cái đám nữ
nhân không biết liêm sỉ kia? chứ nhất định không xới đất cho ta."

"Phu nhân! Mau mau buông tay! Để người ta thấy thì còn ra thể thống gì?" Đỗ Hoành vừa đau vừa tức.

Vương thị kéo râu hắn lôi tới phòng trong: "Không phải luôn oán giận là
vô hậu sao? Không phải muốn có nhi tử à? Ông không bỏ chút khí lực thì
ta sinh nhi tử thế nào? Ít lời thôi, vào đây!"

"Phu nhân sao có thể tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt được? Mau buông
tay, lão phu bị bà một chưởng đánh ngất, giờ đầu còn đau lắm, thôi để
lần sau." Đỗ Hoành sợ hãi kháng cự.

"Lão nương không cần đầu trên của ông, chỉ cần cái đầu dưới thôi, mau nằm xuống, cởi quần áo ra."

"Phu nhân không thể ép ta như vậy được, thằng nhãi Tần Kham, lão phu sẽ không tha cho ngươi đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui