Minh Triều Ngụy Quân Tử

Sự thật chứng minh thiên phú luyện võ của hai tiểu la lị rất cao, Tần Kham tươi cười chạy ra khỏi
sương phòng, để lại hai la lị thấp giọng oán giận tay mỏi quá.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai la lị đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh nhau, kỳ
thật các nàng cũng không đơn thuần như Tần Kham nghĩ, có một số việc đã
cái hiểu cái không, các nàng chỉ biết là đã làm một chuyện rất thần bí
rất thẹn thùng giữa nam nữ, chuyện này tốt nhất đừng nói với chủ mẫu.

Tần Kham cũng không hề có cảm giác tội lỗi, dạy dỗ la lị là một chuyện
nặng nề mà xa vời, chỉ có thể từng bước mộtrồi từ từ sẽ đến, không dấu
vết, theo gió lẻn vào đêm, thấm vật không tiếng động, từ mười bốn tuổi
dạy dỗ đến mười bảy tuổi, tưởng tượng ba năm sau, hai tiểu cô nương bộ
dạng giống nhau như đúc, mặc trang phục hầu gá đặc chế của Tần lão gia,
vừa thấy Tần Kham liền cung kính xoay người hếch mông, tràn ngập thành
kính thỉnh cầu: "Lão gia, xin hãy dạy ta đi."

Cuộc sống Tốt đẹp sẽ không tự dưng mà có, cần cố gắng và mồ hôi. Tần Kham, đáng để có nó.

Đỗ Yên đã trở lại, nhìn ra được tâm tình rất tốt, kéo tay Tần Kham luôn
miệng kể chỗ nào ở kinh sư đẹp, cửa hàng nào có nhiều thương phẩm thú
vị, tư vị đau lòng rất Quen thuộc, rõ ràng, bà nương này hủy thiên diệt
địa là không nói chơi, bại gia tất nhiên nhẹ nhàng như thái thức ăn.

Tần Kham tin rất nhiều tham quan trong lịch sử cũng có lý do bị bức ép,
ví dụ như Tần Thiên hộ, cưới một lão bà có dục vọng mua sắm cực kỳ mãnh
liệt như vậy, dựa vào một tháng lương ước chừng hơn hai mươi lạng như
hắn thì tất nhiên là không nuôi nổi nàng ta, vì thế nhận tiền lương của
quốc gia, đồng thời thuận tiện nghĩ biện pháp để quốc gia giúp hắn nuôi
lão bà.

Hiện tại Tần Kham còn có một loại xung động bức thiết muốn làm tham quan.

Nhắc tới chuyện động phòng buổi tối, Tần Kham vừa mở màn câu chuyện, vẻ
mặt của Đỗ Yên đã từ như gió xuân lập tức hóa thành kinh sợ, giống như
tay Tần Kham nhét vào quần lót của nàng ta vậy, hét lên: "Không được, ta vẫn chưa chuẩn bị xong, ngươi..."

Nói xong cảm thấy phản ứng của mình quá kịch liệt, mặt Đỗ Yên nhanh
chóng đỏ ửng, cúi đầu thấp giọng nói: "Tướng công cho ta thêm một hai
ngày được không? Hai ngày thôi, ta Chưa bao giờ để nam nhân đụng vào, ta không biết... Sợ vạn nhất ta không quen, sẽ làm ngươi bị thương."

Tần Kham cười khổ, được rồi, từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ cũng cần
một quá trình để thích ứng, cái này cũng không liên quan tới thành thân
hay chưa, nếu lần đầu tiên tạo thành tâm lý sợ hãi cho nàng ta, sau này
mình thì sẽ phải hối hận cả đời, việc này không vội, may mà vừa rồi đã
dạy hai tiểu la lị công phu...

************************************************** ********

Hai ngày sau, Tần Kham không ló mặt ra đường, Đinh Thuận và các thủ hạ
thì tỏa ra xung quanh viện tử, như lâm đại địch giằng co với người của
Đông Hán, hai bên chỉ hiểu ngầm, không phá vỡ loại cân bằng quỷ dị này,
cứ vậy giằng co.

Tần Kham không ngờ kinh sư lại hung hiểm như vậy, không khỏi cảm thấy
may mắn lúc trước tâm niệm khẽ động, dẫn theo Đinh Thuận và hai mươi thủ hạ vào kinh, nếu không khó bảo toàn đám chó thiến Đông Hán sẽ làm ra
chuyện gì với hắn, đối với một Thiên hộ đơn độc, người của Đông Hán tất
nhiên có biện pháp khiến hắn chết không minh bạch, quan ti cũng chẳng
biết gửi đi đâu.

Đến ngày thứ tư, Bắc trấn phủ ti cuối cùng cũng phái người tới nói cho hắn, Chỉ huy sứ Mưu soái triệu kiến Tần Thiên hộ.

Cuối cùng cũng có an bài công tác rồi, Tần Kham có chút hưng phấn, thế
đạo Trung Quốc trăm ngàn năm qua đều đại khái giống nhau, chỉ cần trong
tay có nhân mã, làm gì cũng chẳng sợ, người của Đông Hán cũng đành bất
lực với hắn.

Giáo úy ở cửa Nha môn kiểm tra nha bài, Tần Kham đi thẳng vào, vòng qua
tường, xuyên qua tiền viện, dưới sự dẫn đường của Giáo úy, Tần Kham ngồi trong đại đường Bắc trấn phủ ti, chờ Mưu Bân tiếp kiến.

Không khí nha môn có chút âm trầm, không biết là hơn trăm năm qua Cẩm Y
vệ làm oán sai nhiều quá, hay là Chỉ huy sứ các đời cố ý xây dựng ra
loại không khí áp lực này, để mà uy hiếp lòng người, Tần Kham ngồi chưa
tới thời gian một chén trà nhỏ thì liền cảm thấy cả người lạnh như băng, luôn cảm thấy gần đại đường có oan hồn quanh quẩn, từng đợt âm hàn thấu xương, tay thì nổi hết cả da gà.

Nhìn tranh mãnh hổ xuống núi treo trong sảnh, Tần Kham oán thầm.

Một cơ quan chính phủ quốc gia mà làm cứ như Diêm Vương điện, Chỉ huy sứ các đời thực sự nên kiểm điểm thẩm mỹ quan của mình một chút. Các ngươi mời mấy nhân viên phục vụ nữ tới cũng được mà.

Không bao lâu sau, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân chậm rãi từ sau bình phong đi ra, ho khẽ một tiếng, Tần Kham lập tức đứng dậy.

"Nguyên Thiên hộ sở thành đông Nam Kinh Thiên hộ Tần Kham, phụng điều
lệnh vào kinhắn, bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân." Tần Kham hành quân lễ
với Mưu Bân.

"Ha ha, miễn lễ, Tần Thiên hộ ngồi đi, hôm nay bản Chỉ huy sứ lần đầu
gặp ngươi, không phải chính là 'Nhân sinh nhược chích như sơ kiến' sao?"

Mưu Bân mỉm cười ngồi xuống, Tần Kham lúc này mới đứng dậy rụt rè ngồi theo.

Ngẩng đầu nhìn Mưu Bân, vị Chỉ huy sứ này tuổi chừng bốn mươi năm mươi,
mặc cẩm bào kỳ lân, trên đầu không đội mũ, nhưng tóc được chải vuốt gọn
gàng tỉ mỉ, bộ dạng rất nghiêm cẩn, da mặt Mưu Bân hơi ngăm đen, hai mắt thường xuyên nửa nhắm nửa mở, giống như đang ngủ gà ngủ gật, thỉnh
thoảng lại hiện lên một tia tinh quang, làm Tần Kham bất giác liên tưởng đến lão hổ trong bức tranh mãnh hổ xuống núi đang treo ở kia, trong
trầm tĩnh tựa hồ tùy thời có thể vồ ra một kích trí mệnh.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Tần Kham có một loại cảm giác như bị hổ rình.

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, câu đầu tiên Mưu Bân nói khi gặp mặt đã chứng tỏ rõ hắn đã điều tra Tần Kham rất rõ ràng.

Hàn huyên vài câu, Mưu Bân lúc này mới chậm rãi nói: "Tần Kham, ngươi
vào Cẩm Y vệ, là ta tự mình hạ điều lệnh, nhân tài hiếm có, Cẩm Y vệ cất bước khó đi, như bước trên băng mỏng, cho nên chúng ta cần nhân tài,
đặc biệt là loại nhân tài xuất thân từ người đọc sách như ngươi."

"Không dám nhận sự tán thưởng của Mưu soái."

"Đừng tự coi nhẹ mình, ngươi làm không tồi, Sùng Minh kháng Oa, xử trí
cử tử làm loạn, từng chuyện ta đều thấy, cứ làm cho tốt đi, Mưu mỗ sẽ
không bạc đãi bất kỳ một người nào đã lập công cho Cẩm Y vệ chúng ta."

Mưu Bân liệt kê vài việc Tần Kham làm, chỉ độc không nhắc tới phụ tá
Trần Thanh Nguyên của Ninh vương phủ, Tần Kham không khỏi mừng thầm.

Đây đương nhiên không phải Mưu Bân trí nhớ không tốt mà quên nói ra, mà
là Mưu Bân đã ghi nhớ vụ án này trong lòng, nói không chừng lúc nào đó
sẽ lại lấy ra, một một phần lợi thế lập công, không đề cập tới cũng
đúng, không đề cập tới là dấu hiệu tốt, Tần Kham không làm uổng công.

Sau khi nói mấy câu, ánh mắt nhìn Tần Kham của Mưu Bân đã trở nên rất ôn hòa, Tần Kham lúc trước đã đi đúng một nước cờ, bất luận Mưu Bân có
nguyện ý hay không, vụ án Trần Thanh Nguyên đã buộc chặt lợi ích của hắn và Tần Kham lại với nhau, mọi người có bí mật chung, Mưu Bân tất nhiên
muốn bồi dưỡng hắn thành tâm phúc.

"Ngươi vào kinh đã mấy ngày, đại khái nghỉ cũng đr rồi, ta tính điều
ngươi vào Thiên hộ sở nội thành làm Thiên hộ, ngươi cảm thấy như thế
nào?"

Thiên hộ sở nội thành?

Đầu Tần Kham như to ra, vừa nghe hai chữ "Nội thành", liền không thoát
được quan hệ với vương công đại thần, khẳng định không thoải mái như ở
chợ thu phí.

Rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn không thể cự tuyệt, ngữ khí của Mưu Bân
giống như thương lượng, nhưng nếu hắn thực sự cho rằng Chỉ huy sứ đại
nhân đang thương lượng với hắn thì vận làm quan của Tần Thiên hộ đời này xem như đã đi tới điểm cuối rồi.

"Tiêu hạ nguyện ý nghe theo điều khiển của Mưu soái." Tần Kham ôm quyền tuân mệnh.

Mưu Bân rất cao hứng, lão đại đều thích thuộc hạ nghe lời, Mưu lão đại cũng không ngoại lệ.

" Sau khi Thượng nhiệm thì làm việc phải cẩn thận, nghe nói gần đây phiên tử Đông Hán muốn tìm ngươi gây phiền toái?"

Tần Kham miệng khô khốc, lắp bắp nói: "Vâng."

Bùm !

Mưu Bân vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Cái đám chó thiến đẻ con không có lỗ đít này."

Tần Kham: "... ..."

Lại gặp phải một tên gia hỏa không có thường thức sinh lý rồi.

Sắc mặt Mưu Bân rất ấm ức, mặt lạnh như sương, lạnh lùng nói: "Đừng sợ
bọn họ, lấy ra thủ đoạn kháng Oa lúc trước của ngươi, trị cái đám phiên
cẩu này! Nếu khi lực không đủ thì..."

Trong lòng Tần Kham dâng lên một tia hy vọng: "Mưu soái nguyện giúp thuộc hạ sao?"

"Khụ, ... thì ngươi đừng động thủ với bọn họ, mắng chửi thôi là được
rồi, thái giám có rất nhiều khuyết điểm để ngươi tha hồ giở vỗ mồm, trên điểm này, Cẩm Y vệ chúng ta có ưu thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui