Minh Uyên

Đơn thân độc mã đi vào phủ thái phó, Mặc Minh Uyên không xuống ngựa, chỉ giương giọng nói với thủ vệ: “Gọi Hàn tướng quân ra đây, bổn vương có việc tìm hắn!”

Hắn chẳng quan tâm thủ vệ có biết hắn hay không, ai bảo hạ triều mà vẫn không cho hắn nghỉ ngơi, triều phục trên người còn chưa thay, chỉ cần có mắt đều nhận ra thân phận của hắn.

Thủ vệ ngây cả người, vội vàng chạy vào thông báo, vừa chạy vừa buồn bực nghĩ: sao Thanh vương gia biết Hàn tướng quân ở Vệ phủ chứ?

Làm sao hắn biết, Mặc Minh Uyên sớm nhìn thấu tính cách của Hàn Cảnh Hạo, biết rõ gã sẽ không bỏ qua cơ hội có thể kề cận Vệ Viêm, hơn nữa phụ mẫu của Hàn Cảnh Hạo đã sớm quá thệ , càng không cần lo lắng có người ngăn cản, nhất định sẽ đến ở Vệ phủ.

Đợi không bao lâu, chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngân phát phiêu phiêu tiêu sái đi ra, không thèm hành lễ, cười nói: “Hôm nay, ngọn gió nào đưa Vương gia tới tìm Hàn mỗ?”

“Hàn tướng quân, cùng bổn vương tới Tân Nhạc thành.” Mặc Minh Uyên lười cùng hắn múa mép khua môi, nói thẳng ý định.

“Vương gia tới Tân Nhạc làm gì?” Hàn Cảnh Hảo dựa cửa, chậm rãi hỏi.

“Hàn tướng quân đi cùng bổn vương liền biết.” Hay nói giỡn, chuyện vương tử La Diệp được nghị luận giữa ban ngày ban mặt mà?

“Như vậy sao? Nhưng Hàn mỗ không muốn rời khỏi A Viêm nhà ta, Vương gia nên tìm người khác đi cùng!” Ngân phát thanh niên cười đến ôn nhu, lời nói ra lại không hề hòa nhã.

Quả nhiên là kẻ khó chơi! Theo cách nói của đám hủ nữ Long tổ, người này chính là phúc hắc mĩ công! Trong lòng nghĩ lung tung, nhưng Mặc Minh Uyên cố tình tỏ vẻ nghiêm túc: “Hàn tướng quân nói thế, bản vương cũng không miễn cưỡng.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng Vệ thái phó đáng thương, ái nhân mới trở về không lâu, lại phải rời khỏi hắn tới biên quan!”

Nghe vậy, Hàn Cảnh Hạo giận tái mặt: “Vương gia đang uy hiếp Hàn mỗ sao?”

“Hàn tướng quân hiểu lầm bổn vương, Tân Nhạc xảy ra chuyện lớn, xử lý không tốt, Hàn tướng quân đành phải quay lại biên quan! Bổn vương ăn ngay nói thật.” Nhún nhún vai, Mặc Minh Uyên cũng không phải người dễ chọc, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến kẻ khác phát lạnh.

Hàn Cảnh Hạo đang muốn nói thì một thanh âm từ tính êm tai đột ngột vang lên: “Hàn tướng quân không nỡ tách ra, vậy để ta đưa ngươi đi!”

Nghi hoặc khiêu mi, Mặc Minh Uyên nhìn phía sau Hàn Cảnh Hạo. Chỉ thấy hai nam tử đi ra, đến bên cạnh Hàn Cảnh Hạo, một người trong đó hiển nhiên là thái phó Vệ Viêm, người kia Mặc Minh Uyên chưa từng thấy qua.

Bề ngoài khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người thon dài, mày kiếm anh tuấn, phượng mâu thâm thúy mê người, thủy ba lưu chuyển, tự tiếu phi tiếu, có tình lại giống như vô tình, khiến kẻ khác tim đập, thần hồn điên đảo. Dường như sự xinh đẹp trong thiên hạ đều tập trên khuôn mặt này.

Nếu không có thắt lưng kiện cường của nam tử trưởng thành, sợ là đi trên đường sẽ bị xem như tuyệt đại mỹ nữ. Nhưng nụ cười lại nhu hòa, giống như tiên nhân không dính khói lửa nhân gian, siêu phàm thoát tục, thanh nhã ôn nhuận.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy nam nhân này thực quen mắt. Bất động thanh sắc đánh giá xong, Mặc Minh Uyên thản nhiên nói: “Ngươi là ai?”

“Xem ra, ngươi thật sự đã quên. . . . . .” Nam tử như cảm thán lại như vui mừng nói.

Mặc Minh Uyên nghiêng đầu, “Ngươi có chút giống bệ hạ.” Hắn nghĩ, tuy rằng khí chất cách xa vạn dặm, nhưng khuôn mặt quả thực giống nhau, đương nhiên, Mặc Giác non nớt hơn.

Hậu nhân của Mặc gia đơn bạc, mà đại quốc chủ đã cưỡi hạc về tây, trên đời này chỉ còn ba người thuộc dòng dõi hoàng tộc Mặc gia, ngoài mình và Mặc Giác, cũng chỉ có. . . . . .

“Trần vương!” Chính là lão cha của thân thể này – Mặc Trầm Vân, nhưng Mặc Trầm Vân hẳn là trung niên nam tử sắp bốn mươi mới đúng, người này quá trẻ đi?

“Minh Uyên, sao người gọi phụ vương là Trần vương chứ? Như vậy thực thất lễ!” Nam tử cười nhẹ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui