Minh Uyên

“Tất cả mọi người ở đây, có ai chưa tới không?” Mặc Minh Uyên liếc nhìn Uông Lâu Lôn, giọng điệu vẫn là lười biếng.

“Vương gia yên tâm, không thiếu một người! Từ lúc vương tử La Diệp mất tích, hạ quan liền hạ lệnh không cho phép bất kì ai tự ý ra vào dịch quán, trái lệnh trảm. Cho nên, tuyệt đối không sót người nào!” Uông Lâu Lôn tự tin nói.

Mặc Minh Uyên giương mi, thờ ơ: “Tốt, tìm một con mèo cho bổn vương.”

“Mèo?” Uông Lâu Lôn kinh ngạc trừng lớn mắt.

Mặc Trầm Vân khẽ nâng mi, có chút đăm chiêu mỉm cười.

“Đúng vậy! Mèo dạng gì cũng được.” Hắn vuốt cằm.

Do dự một lúc, Uông Lâu Lôn xoay người sai bảo thị vệ.

Chỉ chốc lát, thị vệ ôm một con mèo đen tuyền có đôi mắt hổ phách tới, “Vương gia, đại nhân, mèo đây!”

“Ừm! Thực xinh đẹp, nuôi dưỡng không tồi!” Lơ đãng nhìn thoáng qua hắc miêu, vung tay lên, “Thả nó!”

“Vâng!” Thị vệ ngoan ngoãn buông mèo con.

Mèo này cũng lạ, thấy nhiều người như vậy mà không trốn, con ngươi xinh đẹp nhìn thoáng qua Mặc Minh Uyên, rồi lại nhào tới trung niên nam tử tướng mạo bình thường. Người nọ thấy mèo xông đến, theo bản năng nhảy sang bên cạnh, né tránh.

“Bắt!” Mặc Minh Uyên cong môi, cất cao giọng nói.

Mấy thị vệ tiến lên, dễ dàng bắt trung niên nam tử.

“Vương gia, người này. . . . . .”

“Bây giờ, phiền ngươi nói ra chỗ giam nhị vương tử!” Giơ tay ngăn Uông Lâu Lôn, Mặc Minh Uyên chơi đùa với chén trà trong tay, “Đương nhiên, còn có đồng bọn của ngươi.”

“Vương. . . . . . Vương gia, ngài, ngài đang nói cái gì? Tiểu nhân, tiểu nhân không rõ. . . . . .” Người nọ vừa sợ vừa vô tội nhìn Mặc Minh Uyên.

“Ngươi có biết vì sao mèo con nhào về phía ngươi không?” Tay chống cằm, Mặc Minh Uyên lười biếng liếc mắt nhìn mèo con nhảy lên người mình, cũng không đuổi nó, ngược lại dùng tay kia vỗ về cái đầu nhỏ của nó.

Mèo con thoải mái cọ cọ bàn tay Mặc Minh Uyên, híp mắt cuộn mình nằm trên đùi hắn.

“Tiểu, tiểu nhân không biết!” Trung niên nam tử run rẩy lắc đầu.

“Bởi vì Ấm Ngư. Loại cá này rất ngon, người trong thiên hạ đều biết, nhưng nó còn có đặc điểm, bổn vương vô tình đọc một quyển sách mới biết được điều này. Người từng nếm qua Ấm Ngư, trong vòng 3 ngày tỏa ra một loại mùi mà người và động vật bình thường đều không thể ngửi được, chỉ có mèo mới ngửi ra. Mà kỳ lạ, mùi này sẽ truyền sang những người tiếp xúc gần, nhưng nghe nói xưa nay nhị vương tử không thích thân cận với người khác, ngay cả thị tòng Cát Tường của vương tử cũng không có hương vị này, vì sao gã sai vặt của dịch quán không có tư cách gặp vương tử La Diệp như ngươi lại có? Nguyên nhân rõ ràng, đúng không?” Chậm rãi nói xong, ánh mắt chỉ nhìn mèo con trên đùi.

“Ngươi, nói mau! Ngươi giấu vương tử ở đâu?” Lúc này, Thành đại nhân trong đoàn sứ giả đánh về phía trung niên nam tử, bộ dáng trung thần lo lắng cho an nguy của chủ tử, khiến người cảm động.

—— Nếu xem nhẹ ám khi trên đầu ngón tay của gã.

Một bóng đen hiện lên, Thành đại nhân ngã trên mặt đất, một cây châm đen nhánh xuyên qua chén trà khiến nó vỡ thành mảnh nhỏ.

Mặc Trầm Vân tiếc nuối địa nhìn ban tay trắng nõn trống không, lẩm bẩm: “Tiếc một chén trà tử đằng.”

Nhìn thoáng qua nam nhân, Mặc Minh Uyên diện vô biểu tình chuyển tầm mắt lên người Thành đại nhân, “Thành đại nhân, ngươi rất nóng vội! Huống hồ, dù không hỏi, bổn vương cũng biết ngươi là đồng mưu bắt cóc nhị vương tử.”

“Vì sao? Vì sao ngươi biết?” Thành đại nhân căm hận nói.

“Rất đơn giản! Đầu tiên, vương tử La Diệp và Cát Tường ở cùng một phòng, nếu vương tử bị bắt trong phòng, hắn sẽ phát giác, mà hiện trường không có dấu vết đánh nhau. Nói cách khác, vương tử ra khỏi phòng mới bị bắt. Nhưng vương tử xuất môn muộn như vậy làm gì? Đi tiểu đêm? Trong phòng có bô. Ngắm trăng? Tối đó hình như không có trăng. Cái khác, càng không thể. Khả năng cuối cùng, có người hẹn gặp vương tử, khắp dịch quán, quan hệ tốt với vương tử tới mức khuya khoắt gặp nhau mà không bị vương tử hoài nghi, chỉ có ngươi —— thư đồng của vương tử La Diệp, Lễ bộ thị lang Thành Duyệt.” Kỳ thật, là suy luận phá án đơn giản ở hiện đại.

Nhíu mày, đêm nay lãng phí nhiều lời như vậy, cảm thấy thập phần khó chịu.

“Hừ! Sao ngươi biết lại không trực tiếp bắt ta, phí công sức như vậy?”

“Bởi vì bổn vương không có chứng cứ, đành phải bức ngươi hiện thân.” Hắn nói thẳng.

“Ngươi ——” Oán độc trừng mắt người hại kế hoạch của gã thất bại.

“Uông Lâu Lôn, còn lại giao cho ngươi. Bổn vương phải nghỉ ngơi.” Ngáp dài, hắn không chút xấu hổ trốn tránh trách nhiệm. Để rút ngắn thời gian, hắn cưỡi ngựa không ngừng tới đây. Mà thân thể này không biết võ, lại không trải qua huấn luyện, hiển nhiên mệt mỏi không chịu nổi.

“Vương gia yên tâm nghỉ ngơi, hạ quan biết làm thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui