Minh Uyên

Qua một tháng, sứ giả đến Hạ Sư đã trở lại. Mang theo thư của Hạ Sư vương.

Đọc qua nội dung thư, Mặc Minh Uyên đưa cho Mặc Trầm Vân ngồi bên cạnh.

“Hạ Hồi Khâm quả nhiên vô tình!” Xem xong, Mặc Trầm Vân đưa thư qua, Vệ Viêm nhíu mày thở dài.

Trong thư Hạ Hồi Khâm viết, mình không lệnh Tập Vi xông vào địa phận Thiên Khải, mọi hành động của Tập Vi không liên quan tới Hạ Sư. Nếu hắn đắc tội hai vị Vương gia, vậy đám người Tập Vi đều do Thiên Khải xử trí.

Dù sao cũng chối bỏ trách nhiệm sạch sẽ.

“Tập Vi là mãnh tướng hiếm thấy của Hạ Sư, ta không cho rằng Hạ Hồi Khâm dễ dàng từ bỏ hắn.” Ti Hằng ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhìn thư, nói.

“Suy nghĩ của ta và Thừa tướng đại nhân giống nhau!” Theo Liệt Phượng Nhi miêu tả, có thể thấy được, Hạ Hồi Khâm là người có tính độc chiếm mạnh, thứ thuộc về mình, dù phải hủy cũng không tặng người khác. Có lẽ y không thèm để ý sinh tử của Tập Vi, nhưng quyết không cho phép hắn chết trong tay người Thiên Khải.

Dù Liệt Phượng Nhi là nữ tử hiện đại và có chút hư vinh, nhưng Mặc Minh Uyên không nghi ngờ năng lực nhìn người của nàng. Nếu không, hắn cũng không giao Thiên Sơn Hao Nguyệt lâu cho nàng quản lý.

“Ta từng gặp Hạ Sư vương một lần, người này rất có khí thế vương giả. Trong tất cả quốc chủ của đại lục này, chỉ mình hắn có khả năng thống nhất đại lục. Đáng tiếc, hắn quá kiêu ngạo.” Mặc Trầm Vân cười nói.

Các vị trọng thần của Thiên Khải đều có chút kiêu ngạo, trợ giúp Mặc Giác là vì thích tính cách hồn nhiên của hắn, nếu đổi thành vị vua cũng kiêu ngạo như thế, không chừng chẳng ai thần phục.

Nếu không, Mặc thị vương tộc đã giao Thiên Khải cho Hạ Hội Khâm rồi, ai bảo người Mặc gia đều không tham vinh hoa phú quý a!

“Chắc chắn nam nhân kia sẽ dùng hành động khác.” Vũ Văn Nghiêu lạnh lùng nói.

Nghĩ nghĩ, Mặc Minh Uyên nói: “Đem đám người Tập Vi đến thiên lao của hoàng cung đi!” Hắn hiểu rõ việc nắm bắt trọng điểm từ những chi tiết nhỏ. Theo những gì Liệt Phượng Nhi nói về Hạ Hồi Khâm, không khó đoán ra hành động tiếp theo của y.

“Vì sao?” Ti Hằng khó hiểu hỏi.

Vệ Viêm cũng kỳ quái nhìn về phía hắn. Mà Mặc Trầm Vân và Vũ Văn Nghiêu lại có chút sở ngộ, gật đầu.

“Lấy cá tính của Hạ Hồi Khâm, rất có thể y sẽ tự mình lẻn vào Thiên Khải cứu người. Võ công của Hạ Hồi Khâm, ở Thiên Khải, địch nổi y chỉ có Vũ Văn thị vệ, Hàn tướng quân, cùng với. . . . . . Phụ vương.” Dừng một chút, bĩu môi nói: “Vũ Văn thị vệ phải bảo vệ quốc chủ, Hàn tướng quân ra ngoài chước phỉ. . . . . . Nói như vậy, đạo phỉ ở Vĩnh Hiệt thành cũng có khả năng là người y phái tới, để Hàn tướng quân phải rời đi, mà phụ vương không thể lấy thân phận Vương gia trông coi đại lao, cho nên vạn nhất y xâm nhập đại lao, có thể ngăn cản y. . . . . .” Không còn ai.

Không nói ra ba chữ cuối cùng, nhưng người đang ngồi đây đều là người thông minh, không cần nói cũng có thể đoán dược.

“Có cần thiết không? Hạ Sư vương sẽ vì một thần tử mà tự mình xông vào nguy hiểm sao?” Ti Hằng thực không muốn tin. Không thể phủ nhận, Tập Vi là trung thần, nhưng dù quân trọng thần, thân là người đứng đầu một quốc gia, thật sự sẽ vì một thần tử mà mạo hiểm ư?

“Thừa tướng đại nhân, ngài có chút hiểu lầm! Hạ Hồi Khâm cũng không phải quốc quân coi trọng thần tử hiền minh gì, y chỉ vì mình. Nếu lần hành động này không cứu được Tập Vi, có lẽ chính tay y sẽ kết thúc mệnh của Tập Vi, vì y không cho phép thứ thuộc về mình hủy trong tay người khác.” Nếu không, sao trên thư lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Tập Vi.

Ti Hằng nghẹn lời: hình như mình, thật sự nghĩ hình tượng của Hạ Sư vương quá thanh cao.

“Ta sẽ phái thêm người trông coi thiên lao!” Vũ Văn Nghiêu nói.

“Bố trí còn lại, để chúng ta. Vũ Văn thị vệ cứ yên tâm xử lý chuyện Hứa đại nhân đi!” Vệ Viêm ôn hòa cười nói.

“Ta biết, cáo từ trước!” Vũ Văn Nghiêu đứng lên, chắp tay chào mọi người, xoay người ly khai.

Nhìn nam nhân lãnh tuấn khí phách rời đi. Ti Hằng thở dài: “Cũng không biết giúp quốc chủ và Vũ Văn Nghiêu bên nhau là đúng hay sao? Nếu quốc chủ là người thường thì tốt, nhưng hắn phải vì Thiên Khải lưu lại người thừa kế.”

Người ngồi đây đều biết rõ, với cá tính của Vũ Văn Nghiêu, tuyệt đối không cho Mặc Giác bính nữ nhân. Dù hắn cho, Mặc Giác cũng không nguyện ý.

“Còn có Thanh Vương gia mà?” Lúc này, Vệ Viêm cười dài, mở miệng, “Chỉ cần đem nhi tử của Thanh vương gia làm con thừa tự của quốc chủ là được rồi!”

Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng đột nhiên thấp xuống.

Mặc Minh Uyên lười biếng nói: “Ta không vấn đề gì!”

Vệ Viêm và Ti Hằng cảm thấy mình sắp kết băng.

Mặc Trầm Vân cười đến trăm hoa đua nở, thanh âm nhẹ nhàng tới mức có thể nổi trên mặt nước, “Uyên nhi muốn thú thê sao?”

Vệ, Ti hai người nhịn không được nổi một thân da gà.

Mà đương sự lại dường như không có việc gì, ngáp một cái, chậm rãi nói: “Không có, thành thân gấp cũng không được.” Hắn không muốn tùy tiện tìm nữ nhân để kết hôn. Huống chi. . . . . .

Có người sẽ không cho phép!

Nhiệt độ không khí nhất thời tăng trở lại không ít.

“À, Tiểu Viêm, ta và Uyên nhi có một số việc phải làm, tấu chương trên bàn phiền ngươi xử lý một chút a!” Kéo Mặc Minh Uyên, nam nhân khôi phục tươi cười thanh tuyệt như tiên nhân, nói với Vệ Viêm.

“Được!” Luôn tuyệt đối nghe theo Mặc Trầm Vân, họ Vệ nào đó không cảm thấy gì lạ, tấu chương trên bàn sau lưng hắn, chồng cao như núi nhỏ.

Ti Hằng đồng tình nhìn về phía Vệ Viêm, người này và và vị kia nhà hắn thật không biết tự giác a! Luôn nhổ râu bên miệng lão hổ.

“Uyên nhi, chúng ta đi thôi!” Cúi đầu hướng Mặc Minh Uyên cười xán lạn.

Tuy biết không phải chuyện tốt, nhưng có thể thoát khỏi núi tấu chương trên bàn, chuyện xấu cũng không sao! Họ Mặc nào đó miễn cưỡng nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui