Minh Uyên

So với Mặc Giác và Vũ Văn Nghiêu, hôn lễ của Hàn Cảnh Hạo cùng Vệ Viêm có vẻ quạnh quẽ bình thản. Tuy khách nhân cũng không ít, nhưng cơ hồ đều là thân bằng hảo hữu của hai nhà, quan viên triều đình không mấy ai nhận được hỉ thiếp.

Cuối cùng, vẫn là Vệ Viêm gả vào Hàn gia, chuyện này, họ Hàn nào đó giở thủ đoạn gì không cần phải nói.

Hiển nhiên phụ tử Mặc Trầm Vân cũng tham dự hôn yến. Trong bữa tiệc, Hàn Cảnh Hạo vài lần bị Mặc Trầm Vân trêu tức thiếu chút nữa lật bàn, hận mình không thể thuyết phục Vệ Viêm, đành phát hỉ thiếp cho đôi ác ma này?

Thật vất vả mới tới bước động phòng, Hàn Cảnh Hạo đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại bị một thanh âm đánh tan hy vọng:

“Chậm đã! Cứ để Vệ thái phó nhập Hàn phủ như vậy, bổn vương không quá cam tâm a!” Mặc Minh Uyên luôn duy trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Đại sảnh náo nhiệt nhất thời tĩnh xuống, mọi người đều dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn, thầm nghĩ, vị Thanh vương này không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng sẽ khiến người ta kinh ngạc.

“Thanh Vương gia, lời ngươi có ý gì?” Hàn Cảnh Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.

“Hàn tướng quân đừng hiểu lầm, bổn vương không phản đối hôn sự của hai vị, nhưng, dù sao Vệ thái phó cũng là lão sư của bổn vương và vương thượng, cứ để tướng quân thú dễ dàng như vậy, chẳng những không thuyết phục, bổn vương còn chút lo lắng ngày sau tướng quân có chậm trễ thái phó hay không.” Vén mái tóc đen, Mặc Minh Uyên đạm cười.

Hàn Cảnh Hạo mặt trầm như nước, “Ta sẽ không!”

“Nói miệng không bằng chứng thực, Hàn tướng quân lấy cái gì bảo đảm?” Mặc Minh Uyên phản đối.

Vệ Viêm nhíu mày, đang muốn nói hắn tin tưởng Hàn Cảnh Hạo, lại bị Mặc Trầm Vân không biết đã đứng phía sau từ khi nào ngăn trở, người sau hướng hắn lắc đầu. Tuy không rõ vì sao, nhưng luôn mù quáng tín nhiệm Mặc Trầm Vân, hắn lập tức bỏ rơi ái nhân đang khó xử, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhìn lướt qua Vệ Viêm bị ngăn cản, Mặc Minh Uyên cong khóe môi, “Nếu Hàn tướng quân không có bằng chứng, như vậy, chi bằng thử nghiệm! Nếu tướng quân thông qua, bổn vương để hai vị nhập động phòng; ngược lại, xin mời tướng quân gả vào Vệ phủ. Thế nào?”

Dù có chút ghi hận Hàn Cảnh Hạo làm khó dễ lúc trước, nhưng hắn thiệt tình muốn tốt cho thái phó (Yaoo: Thật sao? Ngẫu hoài nghi)!

Do dự một lát, Hàn Cảnh Hạo gật đầu: “Hảo!”

Lưu quang bay múa trong con ngươi hổ phách, Mặc Minh Uyên vỗ vỗ tay, hai tiểu tư ứng thanh đi vào hỉ đường, hướng hắn khom lưng: “Thanh Vương gia!”

“Bổn vương phân phó đã chuẩn bị xong?”

Quả nhiên có chuẩn bị mà đến! Hàn Cảnh Hạo cắn răng.

“Bẩm vương gia, đã thỏa đáng.”

“Tốt lắm! Hiện giờ, thỉnh tướng quân dời bước đến hoa viên!” Nói xong, cùng Mặc Trầm Vân dẫn đầu đi trước, hướng đến hoa viên.

*****

Đoàn người đến hoa viên, chỉ thấy hoa viên vốn trống trải giờ thêm hai bàn cách nhau hai mươi thước, trên bàn là văn phòng tứ bảo.

Hai vị tân lang đều được mời ngồi xuống hai bàn, phụ tử Mặc Trầm Vân đứng giữa đất trống. Vài gã tiểu tư thông minh liền mang ghế đặt phía sau hai người, dâng trà lên.

“Hiện giờ, bổn vương hỏi, hai vị viết đáp án lên giấy, vì phòng ngừa Hàn tướng quân giở trò, chúng ta sẽ điểm á huyệt của thái phó.” Mặc Minh Uyên hướng Mặc Trầm Vân khẽ gật đầu.

Nam nhân cười khẽ, đứng dậy đi đến trước mặt Vệ Viêm: “Tiểu Viêm, ủy khuất ngươi!”

Vệ Viêm lơ đễnh cười cười: “Không sao, ta tin tưởng Trầm Vân.”

Điểm á huyệt của Vệ Viêm, Mặc Trầm Vân trở lại bên người Mặc Minh Uyên.

“Đề thứ nhất, người thái phó tin tưởng nhất là ai.” Nhấp một ngụm trà, thanh âm thiếu niên nhẹ như khói.

Hàn Cảnh Hạo khẽ thở ra, đắc ý bật cười: còn tưởng nan đề gì? Hóa ra là loại này…

Vệ Viêm giật mình một chút, mỉm cười viết xuống đáp án.

“Đề thứ hai, sách thái phó thích nhất, thỉnh viết ra tên sách, tác giả, và nội dung ngắn gọn.”

Ngưng thần nghĩ nghĩ, Hàn Cảnh Hạo tự tin viết xuống đáp án.

“Đề thứ ba….”

Tổng cộng năm mươi đề, đều là về sở thích của Vệ Viêm.

Thấy hai người hạ bút, Mặc Minh Uyên mới nói: “Tổng cộng năm mươi đề, nếu quá mười đề khác nhau, Hàn tướng quân không qua; ngược lại, tiếp tục cửa thứ hai. Hai vị có thể so sánh đáp án.”

Kết quả so với tưởng tượng rất tốt, Hàn Cảnh Hạo chỉ sai một đề. Nhưng Hàn tướng quân cũng không thỏa mãn, tức giận đến đỏ mặt tía tai, nói: “A Viêm, vì sao người tin tưởng nhất ngươi lại viết Mặc Trầm Vân?” Trong giọng nói của hắn tràn đầy không dám tin.

“Nhưng, đây là sự thật a!” Nhíu mi, Vệ Viêm vô tội nói.

“Cái gì là sự thật?” Hàn Cảnh Hạo không tiếp thu đáp án này.

“Ân, thử nghiệm chưa chấm dứt thì đã trừng mắt với thái phó!” Thanh âm du dương của thiếu niên có vẻ rất thờ ơ, lại khiến Hàn Cảnh Hạo lập tức ngậm miệng, “Còn một cửa, nếu qua, Hàn tướng quân có thể cùng thái phó vào động phòng.”

Nội dung cửa thứ hai, người xem qua Đường Bá Hổ điểm Thu Hương hẳn đều biết. Mặc Minh Uyên bảo mười người thân hình tương tự mặc hỉ bào, đội khăn voan, sắp thành một hàng, bảo Hàn Cảnh Hạo tìm ra ái nhân trong vòng một nén hương.

Đương nhiên, Mặc Minh Uyên không làm như thái sư phu nhân, hắn chấp thuận Hàn Cảnh Hạo tới gần xem, nhưng không được xốc lên khăn voan.

Hàn Cảnh Hạo đảo quanh mười người này một vòng, sau đó thực tự tin kéo người thứ ba từ bên trái vào lòng, ngay cả khăn voan cũng không xốc lên, hướng tân phòng đi đến.

“Thật tự tin a!” Mặc Minh Uyên buông chén trà, lạnh nhạt nói.

“Uyên nhi cũng quá mềm lòng.” Mặc Trầm Vân vuốt ve tóc Mặc Minh Uyên, mỉm cười.

Quả thật, nếu hắn học thái sư phu nhân kia, không sắp xếp Vệ Viêm vào trong, chờ một nén hương trôi qua, hiển nhiên Hàn Cảnh Hạo thất bại.

“Không sao, vốn chỉ muốn đùa giỡn hắn.” Mặc Minh Uyên lơ đễnh nhún vai.

Nam nhân cười khẽ, ngẩng đầu nhìn trời, “Mười lăm trăng tròn, để lại cho hắn một con ngựa a!”

Không trung, nguyệt như viên bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui