Minh Uyên

Xử lý xong công vụ, trở lại vương phủ, Mặc Minh Uyên đang muốn nghỉ ngơi, lại bị một câu của vương tổng quản đánh vỡ hy vọng: Thừa tướng đại nhân ở thư phòng đợi ngài đã lâu!

Thầm mắng thực phiền toái, vẫn đi tới thư phòng.

“Thừa tướng đại nhân rất thanh nhàn a, có thời gian rảnh đến chỗ bổn vương tán dóc!” Miệng châm chọc, nhưng trong lòng Mặc Minh Uyên cũng hiểu được, tính cách của Ti Hằng rất nghiêm túc, xưa nay không thích ăn chơi trác táng, mặc dù những ngày gần đây thái độ đối với “Mặc Minh Uyên” mới bộc lộ tài năng thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không tiến triển đến mức cùng nhau ngồi tán dóc.

Chắc là có việc mới đến, mà việc này hiển nhiên thập phần quan trọng.

“Vương gia chớ giễu cợt, Ti mỗ tới đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vương gia!” Ti Hằng thu lại nụ cười, vẻ mặt uy nghiêm mười phần.

“Thừa tướng thỉnh giảng!” Hắn cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Tuy trong miệng oán giận phiền toái, nhưng hắn chưa từng xử lý mọi việc qua loa.

Nhất là hôm nay thấy vẻ mặt kiên định của hài tử kia.

“Ừm! Vương gia hẳn là biết, hai ngày sau sứ giả của Gia Tiếp sẽ đến kinh. Dù sao tiếp đãi sứ giả là thuộc hạ của Vương gia.” Ti Hằng khẽ buông lỏng thần kinh buộc chặt, nói.

“Đúng vậy! Hôm qua bổn vương còn nhắc nhở quan viên của lễ bộ về việc này. Chẳng lẽ đoàn sứ giả đã xảy ra chuyện?” Hắn nhíu mày.

“Vương gia quả nhiên mẫn tuệ sâu sắc, ngài đoán đúng rồi!” Ti Hằng cười khổ, “Lần này dẫn đầu đoàn sứ giả Gia Tiếp là nhị vương tử La Diệp, mà vương tử La Diệp. . . . . . Mất tích, ở lãnh thổ Thiên Khải quốc.”

Mặc Minh Uyên giương mi: “Mất tích khi nào? Ai phát hiện đầu tiên?”

“Đêm qua, giờ dần, người hầu của vương tử La Diệp đi tiểu đêm thì phát hiện trên giường vương tử không người, cũng không có nhiệt độ, tìm chung quanh không thấy, chứng thật nhị vương tử mất tích.” Ngón tay thon dài của Ti Hằng ấn nhẹ thái dương, nụ cười bên môi có chút chua xót.

Thật sự phiền toái! Mặc Minh Uyên bất đắc dĩ híp mắt, cả người ngồi phịch trên ghế dựa lớn, “Những người khác của đoàn sứ giả ở đâu?”

“Đều ở chỗ cũ, dịch quán Tân Nhạc thành. Thái thú Tân Nhạc Uông Lâu Lôn vừa nhận tin tức liền phái người ổn định đoàn sứ giả, đồng thời dùng bồ câu đưa tin cho ta biết!” Ti Hằng trả lời.

“Có phong tỏa thành không?”

“Không! Vương tử La Diệp mất tích không phải chuyện nhỏ, lan truyền ra ngoài khó bảo toàn nước hắn không mượn cơ hội quấy rối, cho nên Uông Lâu Lôn đã lén lưu ý yếu đạo ra khỏi thành, vẫn chưa phong thành!”

“Không tồi! Uông Lâu Lôn này đúng là một nhân tài, Thừa tướng đại nhân mất không ít tâm tư bồi dưỡng a!” Thờ ơ nói, thật không có ý đồ gì.

“Vương gia. . . . . .” Ti Hằng xấu hổ.

“Ta đến Tân Nhạc thành một chuyến, công vụ phiền toái Thừa tướng đại nhân!” Đứng lên, duỗi thắt lưng, hắn thản nhiên nói.

“Vương gia, vẫn là để ta đi!” Hắn tới đây, ngoài việc nói cho Mặc vương gia chuyện này, chính là đem công việc của mình phó thác cho Mặc Minh Uyên, qua biểu hiện của Mặc Minh Uyên mấy ngày nay, hắn biết năng lực của người này không thua mình, “Việc này cát hung khó dò, Vương gia lại không rành võ nghệ, vẫn nên để Ti mỗ. . . . . .”

“Thừa tướng đại nhân đừng tranh với bổn vương, chuyện lục bộ từ trước tới nay đều do Thừa tướng để ý, mà bổn vương đối với trung thư, môn hạ hai tỉnh dốt đặc cán mai, nếu Thừa tướng đại nhân đi, khó bảo toàn bổn vương sẽ không làm sai cái gì. Về phần an nguy, Thừa tướng đại nhân càng không phải lo lắng, hôm nay Hàn tướng quân rảnh rỗi, bổn vương thỉnh hắn đi cùng, tin rằng Hàn tướng quân sẽ không cự tuyệt.” Hắn nhớ rõ Hàn Cảnh Hạo và Vệ Viêm có quan hệ mờ ám, mà Vệ Viêm từng là lão sư của “Mặc Minh Uyên”, tin rằng y sẽ không từ chối giúp đỡ “Đệ tử” của lão bà.

Mặc Minh Uyên nói có lý, Ti Hằng không tìm được cách gì phản bác, đành phải đồng ý để hắn tới Tân Nhạc thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui