Minh Vương - Bé Con Ba Tuổi Rưỡi


Bé “a” một tiếng, thấy anh ba ôm bé đi đường có vẻ khó khăn, chân bé giãy giụa một chút rồi vội lên tiếng.


"Anh ba, Tể Tể tự mình đi.

"

Hoắc Tư Thần nâng bé lên một chút.


"Không cần, anh ba ôm được.

"

Bách Minh Tư nhìn Hoắc Tư Thần ôm Tể Tể giống như một bạn nhỏ ôm búp bê lớn, hơn nữa búp bê còn quá mập mạp che khuất tầm nhìn, bạn nhỏ ôm búp bê đi đường rất thận trọng, nhìn vụng về đáng yêu lại buồn cười.


Cậu nín cười lên tiếng: "Tư Thần, nếu không thì để anh ôm Tể Tể.

"

Ngay lúc Bách Minh Tư nói chuyện, Hoắc Tư Tước trực tiếp đưa tay ôm bé từ trong ngực em trai lên.


"Tể Tể, anh hai ôm em, khí lực của anh hai cũng lớn.

Mà anh hai cao nên đi cũng nhanh hơn.

"

Hoắc Tư Thần nhíu mày đầy bất mãn.


Không đợi cậu phát tác, bé vội cúi xuống ôm đầu anh ba, ghé vào trên trán hôn một cái.



"Anh ba đừng tức giận nhé, anh hai đau lòng anh ba ôm Tể Tể mệt mỏi.

"

Trong nháy mắt Hoắc Tư Thần đã không còn bất mãn.


Chỉ cần Tể Tể muốn, thì sao cũng được.


Tể Tể nói cái gì thì chính là cái đó.


Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể tiếp tục đi về phía trước, Hoắc Tư Thần theo sát phía sau.


Bách Minh Tư nhìn Tể Tể ghé vào đầu vai Hoắc Tư Tước thì cảm thấy tay mình cũng ngứa ngáy, cũng muốn ôm.


Bé mềm mềm tròn tròn, lúc chớp mắt to nhìn cậu đặc biệt đáng yêu.


Nhưng cậu không phải anh trai danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc, căn bản không có lý do chính đáng cướp người cùng Hoắc Tư Tước.


Bách Minh Tư đang suy nghĩ, chợt nghe gần đó truyền đến một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.


"A! Có quỷ!"

Hoắc Tư Thần gãi gãi sau gáy: "Âm thanh kia! ! sao nghe có chút quen tai nhỉ?"

Hoắc Tư Tước cũng cảm thấy có chút quen tai, dứt khoát ôm bé đi về phía phát ra tiếng kêu, từ khu vườn nhỏ có một đường thẳng đi xuyên qua.


Bách Minh Tư bước vào trước, sau đó nhìn thoáng qua.


Bên này là chỗ chơi bowling, tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ là từ trong chỗ này truyền tới.


Người ở chỗ chơi bowling cũng không nhiều, nhưng lúc này đều vây ở một chỗ, đa số đều là người trẻ tuổi, nam nữ đều có.


Bé vỗ gáy: "Anh hai, em nhớ ra rồi, cái âm thanh âm kia là của chị An An.

"

Hoắc Tư Thần nghe vậy thì trực tiếp quay người.


"Là em ấy à, vậy quên đi, chúng ta đi ăn món ngon, cứ thoải mái mà đi thôi.

"

Đáy mắt Hoắc Tư Tước mang theo mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Hoắc An An từ trong đám người lao ra thì nụ cười lập tức biến mất.


Sắc mặt của Hoắc An An trắng bệch, tóc tai bù xù, giày trên chân cũng rớt một cái, nhìn vô cùng chật vật.



Vừa chạy ra bên ngoài vừa che mắt gào khóc.


"Cứu mạng! Có quỷ! Cứu mạng!"

Tất cả những nam nữ đang vây xem đều không hiểu nổi.


"Đây là con cái nhà ai, có phải đầu óc có vấn đề?"

"Đúng thế! Đang giữa ban ngày đâu ra ma quỷ? Muốn thấy quỷ thì cũng phải hơn nửa đêm chứ?"

"Chính xác! Nếu như ở đây thật sự có quỷ, vì sao chúng ta không nhìn thấy? Ở đây cũng không chỉ có một đứa bé, tuổi tác của con tôi cùng đứa nhỏ này cũng không chênh lệch nhiều, sao không có chuyện gì chứ?"

"Thôi! Kệ đứa nhỏ ấy đi! Nghe nói bên ngoài đã xảy ra chuyện, 110 cũng tới, trực tiếp đi ra ngoài tìm cảnh sát, để người ta đưa con bé đi, chắc là đầu óc có vấn đề, cẩn thận lại dọa con của mình.

"

"Đúng vậy!"

Hoắc An An xông ra khỏi đám người chợt thấy Hoắc Tư Tước đang ôm Minh Tể Tể ở cửa chính, nghĩ đến Minh Tể Tể cũng là quỷ quái.


Con ngươi của cô ta kịch liệt co rút, lại hét lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên quay đầu chạy trở về.


"Cứu mạng! Có quỷ!"

Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư: "! ! "

Đúng vậy! Bên trong đúng là có quỷ quái!

Nhưng không chỉ có một!

******

Những con quỷ kia đang giương nanh múa vuốt hù dọa Hoắc An An, khi nhìn thấy Tể Tể cùng mọi người tiến vào, trong nháy mắt giống như bị nhấn nút tạm dừng, im lặng đứng yên.


Tể Tể chuẩn bị chào hỏi cùng bọn nó, nhưng bé thấy chỗ này đều là nhân loại nên đã dừng lại.


Bé đã đưa tay giơ lên giữa chừng lại đổi thành ôm lấy bả vai của anh hai, sau đó giống như không thấy mấy con quỷ kia.



Quỷ Giáp nước mắt chảy lung tung.


"Anh anh anh! ! Công chúa nhỏ không để ý em ~~~ Anh anh anh! ! "

Quỷ Ất cảm thấy không thể nào, nó lại quơ quơ hai bàn tay to chỉ còn lại xương cốt của mình.


"Công chúa nhỏ, đã lâu không gặp!"

Bé vẫn coi như không nhìn thấy.


Quỷ Bính nhịn không được mà lo lắng.


"Có phải bởi vì ở đây là Nhân giới, lại là giữa ban ngày nên thị lực của công chúa nhỏ bị ảnh hưởng, cho nên không nhìn thấy chúng ta?"

Quỷ Đinh trực tiếp bác bỏ đáp án của nó.


"Làm sao có thể chứ? Chúng ta đều có thể ở giữa ban ngày mà hù dọa người ở trong này, thực lực của công chúa nhỏ hơn xa chúng ta, sao có thể không nhìn thấy chúng ta chứ?"

Quỷ Giáp tổng kết: "Vậy! ! Công chúa nhỏ bị bắt cóc à?"

Mấy con quỷ Ất Bính Đinh cùng nhau mắng nó: "Đầu óc của cậu bị ném lại Địa Phủ rồi à? Lúc ra cửa quên lắp hay sao?"

Quỷ Giáp lấy đầu mình xuống, sau đó dùng tay bẻ nó ra.


Lại móc hai con ngươi ra, đặt lên trên đầu, để con mắt của nó có thể nhìn thấy ở trong đầu.


"Ồ! Là thật này! Trong đầu tôi mẹ nó không có gì! Thật quên mang não ra cửa! A a a a ~~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận