"Chính xác! Bệnh tâm thần! Cảnh sát đã tới chưa?"
Hứa Dao rất tức giận, ngẩng đầu thấy bốn con quỷ cách đó không xa đang cầm lấy đầu, cắt cổ tay, và kéo cái tai xuống.
Hứa Dao lạnh lùng cười một tiếng.
"Không tin đúng không? Vậy tôi liền để mấy người có thêm kiến thức, để mấy người biết trên đời này có quỷ hay không!"
Cô ta nói xong thì lấy ra một lá bùa, miệng lẩm bẩm gì đó, lá bùa có ký tự màu đen trên nền vàng trong nháy mắt đã tự đốt cháy.
Tể Tể thấy không ổn, cha ở Địa Phủ từng nói, hiện tại Nhân giới càng ít người biết đến sự tồn tại của ma quỷ thì càng tốt, nếu không sẽ dễ dàng gây nên khủng hoảng.
Thế là trong lúc hai anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tư đều đang suy nghĩ, bé đã ghé vào đầu vai của anh hai, lặng lẽ dùng minh ngữ phân phó bốn con quỷ đã từng chơi với bé ở Địa Phủ.
"Lập tức biến mất!"
Quỷ Giáp Ất Bính Đinh tuân lệnh, đầu, lỗ tai đều không kịp lắp trở lại, trực tiếp tiêu tán.
Sợ gây phiền phức cho công chúa nhỏ, thậm chí còn cuốn đi từng tia âm khí ở bốn phía.
Cùng lúc đó, có hai đồng chí cảnh sát đã đến.
Mọi người đều sửng sốt trước lá bùa tự nhiên bốc cháy trên không trung của Hứa Dao, nhưng bọn họ vẫn yên lặng chờ đợi.
Kết quả, trôi qua một hồi lâu, trong nhà hàng vẫn giống như lúc đầu không có chuyện gì xảy ra, đám người họ có cảm giác bị lừa gạt, triệt để nổi giận.
"Đồng chí cảnh sát, nơi này có người giả thần giả quỷ, tình trạng tinh thần có vấn đề, chúng tôi đoán chắc mấy đứa này có bệnh tâm thần, lập tức đưa họ mang đi bênh viện, miễn cho uy hiếp tới an toàn của người thân chúng tôi!"
"Đúng!"
"Khẩn thiết yêu cầu đi kiểm tra thần kinh! Cô ta còn ở trước mặt mọi người chơi lửa! Thật là đáng sợ! Ở đây còn có đứa nhỏ hai ba tuổi nữa!"
! !
Hứa Dao trơ mắt nhìn bốn con quỷ kinh khủng dữ tợn biến mất trước khi lá bùa cháy xong, cũng không có biện pháp gì cản lại: "! ! "
******
Hứa Dao chưa bao giờ cạn lời như bây giờ.
Dù cô ta đã xuất ra tất cả bản lĩnh mà mình giỏi nhất.
Lá bùa hiến tế rõ ràng đã có sức mạnh trói buộc, nhưng bốn con quỷ kia vẫn biến mất không một tiếng động.
Nếu cứ biến mất như vậy, cô ta sẽ không bị mọi người xem là bệnh tâm thần chứ?
Thấy mọi người căm tức và khinh thường nhìn mình, Hứa Dao tức giận đến phát điên.
"Tôi nói chính là sự thật, thật sự có quỷ, các người hãy tin tôi! Tôi là người của cơ quan ngành đặc biệt!"
Đến đây chính là hai đồng chí cảnh sát bình thường, họ vốn chỉ có nhiệm vụ duy trì trật tự ở khu vườn nhỏ bên kia, bởi vì chức vụ của họ chỉ xử lý những sự vụ ngoài lề, không đi sâu vào trong nội bộ ngành nên căn bản không biết có ngành đặc biệt.
Đối với ngành đặc biệt thì loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, có nhiều cảnh sát bình thường cho dù có tham dự vụ án đặc biệt, cũng sẽ bị người của ngành đặc biệt hủy đi ký ức.
Cho nên bọn họ căn bản không tin quỷ thần.
Đồng chí cảnh sát mở miệng: "Vị tiểu thư này tỉnh táo lại đi, trước tiên đi theo chúng tôi lên xe đã.
"
Hứa Dao vẫn còn cố gắng giải thích: "Sao các người không chịu tin tôi? Tôi nói thật mà, thật sự có quỷ, cũng có cơ quan ngành đặc biệt!"
"Trần Kiến Đào, Trần đội trưởng các người hẳn phải biết chứ?"
Hai vị đồng chí cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu.
"Không biết.
"
Hứa Dao: "! ! "
Trần Kiến Đào là người khiêm tốn lại kín tiếng, cực ít xuất hiện trước mặt người khác, đều đứng ở tuyến đầu trực tiếp công kích đối phó yêu ma quỷ quái, mà công việc đối ngoại đa số đều là Tống Kiều xử lý.
Nhưng hiện tại Tống Kiều đã bị cơ quan ngành đặc biệt xoá tên, thậm chí còn tra ra tội cố ý giết người, trở thành tội phạm truy nã trong toàn ngành.
Không thể nói được!
Hứa Dao tức đến muốn sùi bọt mép, đứng dậm chân tại chỗ.
"Tôi! ! "
Cô ta nhìn Hoắc An An trong ngực, con mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Đây là Hoắc tiểu thư, người của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, cũng chính là nhà họ Hoắc mà các người đang nghĩ đó! Các người dám động một chút thử xem!"
Đồng chí cảnh sát cũng không vừa: "Mặc kệ là gia tộc đứng đầu hay là gia tộc đứng thứ hai, trước tiên cứ đi theo chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến, làm chuyện tuyên truyền mê tín dị đoan là không được!"
Đám người phụ họa: "Đúng vậy!"
Hứa Dao: "! ! "
Hứa Dao hết đường chối cãi, vừa vặn lại nhìn thấy cách đó không xa là đám người Hoắc Tư Tước đang đứng ở cửa chính.
Cô ta liền gào lên: "Đồng chí cảnh sát, đứa nhỏ mà bọn họ đang ôm chính là quỷ! Không tin các người đi ra ngoại thành mời đại sư của chùa Minh Giác đến xem, xem rồi sẽ biết là tôi đang nói thật!"
Đám người im lặng, không nói nên lời.
"Đến bây giờ còn mạnh miệng, còn nói xấu đứa nhỏ xinh đẹp như vậy nữa!"
"Đúng thế! Đây là bệnh không nhẹ rồi?"
"Đồng chí cảnh sát, mau mau mang người đi đi!"
"Đúng! Đây là đang phát bệnh, không may làm bị thương chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Mấy chú cảnh sát ơi, đáng sợ quá!"
! !
Đồng chí cảnh sát thấy dân chúng vừa tố cáo vừa yêu cầu, lại nhìn Hứa Dao cứ mở miệng ra là nói chuyện ma quỷ, không có cách nào đành phải cưỡng chế mang người đi.
Đồng thời mang cả Hoắc An An đang hôn mê đi cùng.