Tể Tể dùng hai bàn tay mũm mĩm che lại cái miệng nhỏ của mình, một đôi mắt to ngập nước đảo quanh.
Hoắc Tư Thần: "Tể Tể, em che miệng làm gì vậy?"
Tể Tể: "! ! "
Đôi mắt to chớp chớp, bé che cái miệng nhỏ càng chặt hơn.
Đôi mắt to đen nhánh ngập nước, mang theo sự bất an và không yên lòng.
Hoắc Tư Tước sửng sốt một chút, giống như nghĩ đến điều gì, nhanh chóng nhìn về phía Tể Tể dò xét.
Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của cậu dần dần thay đổi.
Ánh mắt Hoắc Tư Cẩn nhìn Tể Tể cũng biến thành rung động.
Về phần Bách Minh Tư! !
Bách Minh Tư lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.
Thậm chí có loại ảo giác tất cả đều kết thúc.
Cậu nhớ tới lần đầu tiên chú Hoắc mang theo Tể Tể đi tới nhà cậu để gặp ông nội, lúc Tể Tể nói với ông nội khi ông đụng vào trán của em ấy.
"Ông nội Bách, cha nói không thể đụng vào trán của Tể Tể, sẽ rất đau!"
Ông nội có công lực thâm hậu, nhưng chỉ hơi chạm đến trán của bé một chút mà ngón tay đã bị đau đến rụt trở về.
Sau đó Tể Tể bắt lấy tay ông thì cơn đau nhức đã lập tức dịu đi.
Đó chắc hẳn là sự bảo vệ của Boss Địa Phủ dành cho con gái ruột.
Người sống chớ đụng, nếu không ắt gặp phản phệ.
Chỉ có Hoắc Tư Thần, trong đầu vẫn đầy nghi vấn.
Cậu lại gần Tể Tể, nhẹ nhàng đụng đụng vào gò má nhỏ múp míp của bé.
Bởi vì da thịt của bé vô cùng trắng mịn, còn đặc biệt trơn trượt và đàn hồi, giống như trứng gà vừa lột vỏ, Hoắc Tư Thần nhịn không được mà dùng ngón tay chọc chọc thêm mấy lần.
Hoắc Tư Tước vội nắm lấy tay em trai ngốc còn chưa hiểu gì: "Hoắc Tư Thần! Em muốn chết sớm hay sao?"
Hoắc Tư Thần khó hiểu: "Gì?"
Thân thể của cậu khỏe mạnh, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, bây giờ cậu chỉ mới có tám tuổi!
Hoắc Tư Thần cảm thấy ủy khuất: "Anh hai, đang yên đang lành tự nhiên anh nguyền rủa em làm gì? Em đang muốn hỏi Tể Tể, có phải miệng của em ấy đang không thoải mái?"
Hoắc Tư Tước im lặng.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật một cái.
Mặc dù thời gian anh tiếp xúc với Tể Tể ngắn nhất, về nhà muộn nhất, nhưng bởi vì lớn nhất, cho nên đầu óc đủ linh hoạt suy nghĩ cũng nhanh nhạy, rất nhanh đã hiểu được vì sao Tể Tể bỗng nhiên che miệng.
Động tác nhỏ của em ấy, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
Trong lòng của anh kinh hãi, con ngươi co rụt, nhưng vẫn tận lực để cho mình duy trì hình tượng trầm ổn già dặn của anh cả, sợ dọa đến mấy đứa em thì không tốt.
Tâm tình đang rất kinh hãi thì nghe được câu nói của em trai út, miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh nhìn qua Tư Tước và Minh Tư, xác định chỉ có em trai ngốc Tư Thần là đầu óc không được khai sáng!
Tể Tể làm gì có chỗ nào không thoải mái, đây là bỗng nhiên lỡ lời, đang kinh hoảng luống cuống.
Tể Tể thấy anh ba lo lắng cho mình liền vỗ về cậu.
"Anh ba, Tể Tể không sao, Tể Tể chỉ là! ! "
Bé suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí, lông mi dài nhỏ nhẹ nhàng run rẩy.
Đôi mắt đen sáng như thủy tinh, nhưng vì lo lắng mà bị phủ một tầng sương mù nhàn nhạt.
Hoắc Tư Thần vẫn không phát hiện ra, đứng yên một chỗ gấp đến không chịu được mà đi vòng quanh tại chỗ.
"Chỉ là cái gì? Tể Tể, em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ anh ba còn trách em sao?"
"Chuyện có lớn đến đâu, mặc kệ Tể Tể làm gì không tốt, anh ba cũng sẽ không trách em! Nếu thật có sai, thì cũng còn có cha, còn có ba người anh trai bọn anh, là do không chăm sốc tốt cho em, đều là lỗi của mọi người!"
Đôi mắt được bao phủ bởi một lớp sương mù dường như đã sáng hơn, hàng mi nhỏ lại nhẹ nhàng rung lên.
"Thật sao?"
Hoắc Tư Thần vỗ ngực gật đầu.
"Đương nhiên!"
Nói xong còn dùng cùi chỏ đụng Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước, hất đầu một cái.
"Đúng không, anh cả, anh hai?"
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước: "! ! "
Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, Boss của Địa Phủ, chuyện này là thật không hề giả!
Đây thật là! !
Bách Minh Tư nhìn không được, cậu tằng hắng một cái, nhắc nhở Hoắc Tư Thần còn chưa kịp phản ứng.
"Tư Thần, em còn nhớ rõ cái lần mà Tể Tể cùng em chơi trò chơi ở trong phòng không?"
Hoắc Tư Thần: "! ! "
Cả người Hoắc Tư Thần cứng ngắc!
Cậu nhìn Tể Tể ở trước mặt, lại nghĩ tới Tể Tể không có đầu mà vẫn trông rất đáng yêu kia!
Không chỉ có vậy, còn có lúc cậu tỉnh dậy sau khi bị dọa ngất, chính Tể Tể đã lấy xuống tròng mắt của mình! !
Ánh mắt chờ đợi khi Tể Tể nhìn cậu, muốn cùng cậu chơi bắn bi thủy tinh!
Cho nên vừa rồi trước khi Tể Tể che miệng nhỏ, đã nói gì?
Hoắc Tư Thần bắt đầu nhớ lại.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tư Thần dần dần vặn vẹo.
Tể Tể vội vàng nắm tay của anh ba: "Anh ba, anh! ! "
Hoắc Tư Thần không nuốt nổi nước miếng, thanh âm không tự giác mà phát run.
"Cho nên, Tể Tể! ! em thật sự là con gái ruột của Minh Vương đại nhân?"
Tể Tể: "! ! "
Bé cũng nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn sắc mặt của anh ba đang dần dần trắng bệch.
Bé cảm thấy bé sắp mất anh ba.
Bởi vì anh ba dường như cực kỳ sợ hãi.
Bé vội vàng lên tiếng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
"Anh ba, anh đừng sợ Tể Tể, … hiện tại Tể Tể có thể xem là người, Tể Tể sẽ không hại anh, Tể Tể sẽ bảo vệ anh ba.
"