Minh Vương Độc Phi


Sau khi Âu Dương Thiển Thiển rời đi, Âu Dương Hạo lập tức tiến cung.

Trong Khóa Xuân các, Âu Dương Thiển Thiển nhìn chiếc hộp trong tay.
‘Rốt cuộc Nam Cung Thương có ý gì?’
Trong lòng nàng cũng tràn ngập nghi vấn.
“Tiểu thư, Chiến Vương đặc biệt đưa riêng cho tiểu thư thứ gì vậy? Liệu có phải là báu vật gia truyền của phủ Chiến Vương không?”
Từ đầu đến giờ, Lục Nhụy luôn tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Âu Dương Thiển Thiển, nàng cũng không hiểu được chân tướng của hành động kỳ lạ này của Chiến Vương.
“Muội cũng rất hiếu kỳ.”
Sơ Tình ở bên cạnh cũng nói.
Các nàng đều biết việc hôm qua Chiến Vương đến Khóa Xuân các, sau đó thì phủ Chiến Vương đến đưa sính lễ, tuy rằng không nhiều bằng một trăm hai mươi rương như sính lễ của Hoàng gia, nhưng giá trị của hai mươi tư rương kia cũng thừa sức vượt qua giá trị sính lễ của Hoàng gia, trong đó còn có vài thứ, cho dù là Hoàng gia cũng chẳng có.
“Các muội đều rất hiếu kỳ, kỳ thực ta cũng rất hiếu kỳ.”
Nam Cung Thương có ý đồ gì mà lại bảo Chu Thụy tự tay giao chiếc hộp này cho nàng, nàng không cho rằng đây là báu vật gia truyền gì cả, sợ là một người cao ngạo như Nam Cung Thương sẽ không đem báu vật gia truyền ra để làm trò đâu.
Âu Dương Thiển Thiển mở hộp ra, một chiếc trâm ngọc đơn giản xuất hiện trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, được chế tác từ noãn ngọc thượng hạng.
Ngón tay nàng run run cầm lấy trâm ngọc, trên đỉnh trâm ngọc khảm một viên ngọc trai màu phỉ thúy, Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tiểu thư, một chiếc trâm ngọc mà phải cẩn thận như vậy sao? Muội còn tưởng là bảo bối gì kia chứ? Chiến Vương này cũng quá keo kiệt, chỉ tặng tiểu thư mỗi một chiếc trâm ngọc.”
Lục Nhụy có chút bất mãn nói.
“Muội ấy, toàn nhìn ngọc trai thành mắt cá, nếu ta nhìn không nhầm thì chiếc trâm ngọc ngày được chế tác từ noãn ngọc lấy trong hàn băng ngàn năm, nếu người nào có bệnh thể hàn mà đeo nó thì không đến một năm có thể điều dưỡng khỏi.

Viên ngọc trai trên đầu trâm là ngọc trai kỵ độc đã thất truyền từ lâu, sợ là trong khắp thiên hạ này chỉ có duy nhất một chiếc trâm ngọc này chứ không có chiếc thứ hai đâu.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn chiếc trâm ngọc trong tay, khóe môi hé nở nụ cười nhàn nhạt.

Quan trọng nhất là chiếc trâm ngọc này không hề hoa lệ, đơn giản, món quà của Nam Cung Thương rất hợp ý nàng.
“Tiểu thư, người nói thật sao?”
Lục Nhụy sợ ngây người, hỏi.
Lúc ở Vô Thanh cốc nàng đã từng vô tình nghe Quỷ Cốc Tử nhắc đến ngọc trai kỵ độc, cứ tưởng chỉ là lời đồn đại, không ngờ lại có thể được nhìn thấy.
“Không tin, muội thử xem.”
Âu Dương Thiển Thiển đưa chiếc trâm ngọc cho Lục Nhụy.

Lục Nhụy từ nhỏ đã lớn lên ở Vô Thanh cốc nên tính cách tương đối đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp.
“Được, để muội thử xem.”
Lục Nhụy lập tức ra khỏi phòng, rồi mang một loại thuốc độc vào, Lục Nhụy còn chưa tới gần Âu Dương Thiển Thiển thì viên ngọc trai trên đầu cây trâm ngọc đã tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như một viên dạ minh châu thông thường, thanh nhã khó thấy.
“Tiểu thư, thật đấy, thật là bảo bối, có nó rồi, từ nay về sau tiểu thư sẽ không lo bị ai hạ độc nữa, cũng không cần phải đề phòng đám Lí Ngọc Cầm giở trò xấu.”
Lục Nhụy vui vẻ cười nói, càng nhìn càng cảm thấy đây đúng là bảo bối.
“Muội thật là ngớ ngẩn, tiểu thư miễn dịch với độc, còn sợ bị người ta hạ độc sao?”
Sơ Tình thật sự không đành lòng nhìn Lục Nhụy tiếp tục cười ngây ngô, lập tức mở miệng nói.
“Đúng vậy, sao muội lại không nghĩ ra nhỉ? Chiến Vương này không thể tặng thứ gì quý hiếm hơn sao?”
Vừa rồi Lục Nhụy còn vô cùng vui vẻ, lập tức bất mãn với Nam Cung Thương, may mà Nam Cung Thương không nghe thấy.
“Ta nghĩ sắp có người tới cửa rồi đấy.

Sơ Tình, cất cây trâm ngọc này vào hộp gấm giúp ta, đem trâm hoa quỳnh ra đây.”
Nhìn hộp gấm, Âu Dương Thiển Thiển nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nói.
Trâm hoa quỳnh là chiếc trâm cài mà Quỷ Cốc Tử chế tác riêng tặng cho Âu Dương Thiển Thiển vào sinh nhật mười bốn tuổi, trên đó khảm rất nhiều đá quý, vô cùng hiếm hoi, vô giá.

Âu Dương Thiển Thiển không thích đeo quá nhiều phụ kiện nhưng vẫn luôn giữ trâm hoa quỳnh bên người.
“Tiểu thư, trâm hoa quỳnh là lễ vật mà lão nhân gia tặng cho tiểu thư, có cần phải đổi thứ khác không, nếu như bọn họ thực sự định cướp lấy thì chẳng phải là lợi cho bọn họ quá hay sao?”
Sơ Tình không tình nguyện nói.
“Sơ Tình, đồ của tiểu thư nhà muội lại dễ lấy thế sao? Hơn nữa, ta muốn để cho bọn họ lấy, trâm hoa quỳnh là do lão nhân gia đích thân chế tác cho riêng ta, trong thiên hạ này chỉ có một chiếc thôi.”
Trong ‘hoa quỳnh’ có tên của nàng, bình thường nàng hay dùng những cây trâm cài đơn giản, nếu không dùng cây trâm ngọc này thì khó mà thu hút được ánh mắt của Âu Dương Tuyết và Lí Ngọc Cầm.
“Tiểu thư, dùng chiếc trâm ngọc này không được sao?”
Tuy ngọc trai kỵ độc rất hiếm, nhưng cũng không nên dùng trâm hoa quỳnh để mạo hiểm.
“Muội cảm thấy với ánh mắt của Lí Ngọc Cầm và Âu Dương Tuyết thì sẽ nhận ra giá trị của chiếc trâm ngọc này sao?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sơ Tình, hỏi.
“Sơ Tình, tỷ đừng cố chấp nữa, sau này tiểu thư ắt sẽ khiến bọn họ trả giá, tỷ không tin tiểu thư sao?”
Lục Nhụy mở miệng nói, Sơ Tình cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá giữ quy củ.
“Muội biết rồi, tiểu thư.”
Sơ Tình có chút không cam lòng nhưng vẫn đặt trâm hoa quỳnh vào trong hộp gấm, đóng hộp gấm lại.
Vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng của Âu Dương Tuyết:
“Muội muội, tỷ tỷ đến đây để chúc mừng muội, phủ Chiến Vương đem sính lễ đến, đúng là làm tăng thể diện cho muội muội.”
Âu Dương Tuyết vừa biết Lí Ngọc Cầm không được cầm danh sách sính lễ thì đã tức lồi cả mắt.

Tuy trong Kinh thành, địa vị của phủ Tả tướng rất cao, nhưng Âu Dương Hạo lại xuất thân từ một tú tài, không có nhiều của cải, tuy mấy năm nay đã tích cóp được không ít, nhưng tất nhiên là không thể sánh với phủ Chiến Vương rồi.
“Tỷ tỷ, nói chi vậy, chắc chắn Nhị Hoàng tử cũng sắp đến đưa sính lễ rồi, sính lễ của Hoàng gia là một trăm hai mươi rương, muội muội mới hâm mộ ấy chứ?”
Sính lễ của Hoàng gia, đại đa số chỉ là hình thức, tuy là một trăm hai mươi rương sính lễ nhưng không phải thực sự như vậy.
“Muội muội, nghe nói Chiến Vương tặng riêng cho muội một chiếc hộp gấm, không biết là thứ tốt gì, mau cho tỷ tỷ xem với.”
Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm để ở trên bàn, hận không thể giật lấy để mở ra xem.
“Tỷ tỷ tới thật đúng lúc, muội còn chưa mở ra, hay là chúng ta cùng mở ra xem thế nào.”
Đến người qua đường cũng đoán được lòng dạ của Âu Dương Tuyết.

Âu Dương Thiển Thiển khẽ cười nói.
“Để ta mở giúp muội muội.”
Âu Dương Tuyết lập tức kéo hộp gấm đến trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Lục Nhụy.
Âu Dương Tuyết cầm hộp gấm, lập tức mở ra, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng rực rỡ phát ra, chiếc trâm khảm bao nhiêu là đá quý khiến mắt Âu Dương Tuyết sáng lên, tia chiếm hữu lóe lên, cầm chặt trong tay không muốn buông ra.
“Chiến Vương cũng thật là thương muội muội, lại tặng món quà quý hiếm như thế này.”
Âu Dương Tuyết hâm mộ nói.
“Đúng vậy, Chiến Vương thật là một nam tử không tệ, nếu lúc trước tỷ tỷ muốn thì sợ đã sớm trở thành Chiến Vương phi, làm sao hôm nay muội muội còn nhận được lễ vật này kia chứ?”
Không mở bình sao biết trong bình có gì, Âu Dương Thiển Thiển vừa nói thì đã động đến nỗi đau trong lòng Âu Dương Tuyết.

Đúng là Âu Dương Tuyết không đồng ý gả cho Chiến Vương, nhưng lại mơ ước chiếc trâm cài trong tay này.
“Tỷ tỷ không có phúc như muội muội.

Muội muội, chúng ta là tỷ muội, chiếc trâm cài này có thể cho tỷ tỷ mượn xem hình thức rồi đem đến Trân Bảo lâu chế tác một chiếc y như vậy cho tỷ tỷ hay không?”
Âu Dương Tuyết cầm chặt trong tay, không chịu buông ra.
“Được, nhưng, tỷ tỷ phải mau trả lại cho muội, sau năm ngày nữa là muội phải gả đến phủ Chiến Vương, nếu đến lúc đó không có chiếc trâm ngọc này thì sợ là Chiến Vương sẽ cho rằng muội khinh thường lễ vật của hắn, sợ là muội sẽ khó mà giải thích được.”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra luyến tiếc nhưng vẫn không thể không nể mặt.
“Được, ngày mai tỷ tỷ sẽ trả cho muội.

Chắc hẳn là muội muội đang mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ sẽ không quấy rầy muội.”
Âu Dương Tuyết nói xong, cầm chặt chiếc trâm cài, lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại.
“Sơ Tình, tỷ nói xem liệu Âu Dương Tuyết có trả lại cho tiểu thư không?”
Lục Nhụy nhìn theo bóng lưng Âu Dương Tuyết, cười hỏi.
“Cục xương đã vào miệng chó thì có thể nhả ra sao?”
“Sơ Tình, miệng của tỷ độc như vậy từ khi nào thế?”
“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui