Minh Vương Độc Phi


Sau khi rời khỏi cung, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương không về thẳng phủ Chiến Vương, mà đi loanh quanh một vòng, sau đó dừng lại cách Hoàng cung không xa.

Suốt dọc đường, Mộ Trường Phong vẫn luôn nghênh ngang theo sau.
“Thương, nơi này là…”
Nhìn thấy xung quanh có vẻ hoang vu, Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
“Phía trước là lãnh cung, nơi này không có thị vệ canh gác, đi thôi.”
Nam Cung Thương nói xong, ôm Âu Dương Thiển Thiển, trực tiếp phi thân tiến vào Hoàng cung, đi qua một khu lãnh cung bẩn thỉu lạnh lẽo, sau đó đến một cung điện rất phồn hoa, trong cung điện, đèn đuốc sáng choang, nhưng vẫn rất lạnh lẽo.
“Thiển Thiển, xem nơi đó.”
Nam Cung Thương chỉ tay vào một khu nhà gần đó, vừa nói xong, Mộ Trường Phong đã đứng ngay sau lưng hai người.
“Âu Dương Tuyết, kia là Thần phi?”
“Đúng.”
Trên yến hội chỉ cần liếc nhìn qua một cái là Âu Dương Thiển Thiển đã có thể hiểu được đại khái.

Hiện tại, Âu Dương Tuyết đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, Thần phi ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Âu Dương Tuyết run rẩy trên đất.
“Ta thực sự không biết là Chiến Vương lại thích nhìn trộm.”
Mộ Trường Phong nhìn cảnh tượng trong phòng, lập tức mở miệng nói.
“Không phải Mộ Thế tử cũng như vậy hay sao? Nếu không thì sao lại theo tới đây?”
Nam Cung Thương liếc Mộ Trường Phong một cái, thản nhiên nói.
Sao hắn cứ cảm thấy Mộ Trường Phong luôn thích tranh cãi với hắn nhỉ?
“Thương, chúng ta lên trên cái cây kia thì có thể nghe thấy rõ hơn một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào một cây đại thụ ở phía trước.

Tuy trong vườn có đèn đuốc sáng choang nhưng vẫn không thể sánh với thế kỷ hai mươi mốt được, vẫn u ám, nên dù có trốn ở trên cây thì cũng sẽ không bị phát hiện.
Nam Cung Thương không để ý đến Mộ Trường Phong, trực tiếp ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển, phi thân trốn vào trong tán lá, lẳng lặng nhìn mọi chuyện diễn ra trong phòng.
“Mẫu phi, con biết sai rồi, xin Mẫu phi trách phạt.”
Âu Dương Tuyết nơm nớp lo sợ, nói.
“Sai, ngươi làm gì mà sai chứ? Âu Dương Tuyết, hôm đại hôn, ta đã nói với ngươi rồi, muốn sống được thì phải có mặt mũi, xem ra, dường như ngươi nghe không hiểu Bản cung, ngươi nói xem, Bản cung nên làm gì mới có thể khiến ngươi nhớ kỹ đây?”
Thần phi đứng lên, đưa tay tóm cằm Âu Dương Tuyết, trong ánh mắt nhìn Âu Dương Tuyết, tràn đầy độc ác.
“Mẫu phi, con biết sai rồi, con bảo đảm, sau này sẽ không tái phạm nữa, xin Mẫu phi tha cho con một lần.”
Âu Dương Tuyết lập tức dập đầu nói.
Nàng vĩnh viễn không quên được, lần đầu tiên đến bái kiến Thần phi, có một cung nữ được đưa ra từ trong cung của Thần phi, dáng vẻ lúc chết cực kỳ đau đớn nhưng lại không hề nhìn thấy bất cứ vết thương nào.
“Tha cho ngươi? Sao nghe ngươi nói cứ như thể Bản cung là hồng thủy mãnh thú thế? Ngươi là Vương phi của Duệ Nhi, vốn tưởng rằng với sự thông minh của ngươi thì có thể giúp đỡ được cho Duệ Nhi, không ngờ, ngay trong buổi cung yến đầu tiên ngươi đã khiến Duệ Nhi mất hết mặt mũi.

Bản cung sẽ không làm gì ngươi, nhưng Bản cung muốn cho ngươi nhớ kỹ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”
Thần phi lạnh lùng nhìn Âu Dương Tuyết, khóe miệng còn cười nhạt, nhưng cung nữ bốn phía đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
“Đa tạ Mẫu phi tha thứ.”
Âu Dương Tuyết run run nói.
“Người đâu, đem thẻ tre ra đây cho Bản cung.”
Thần phi lập tức căn dặn cung nữ ở phía sau.
Cung nữ nhanh chóng đem lên một bó thẻ tre dài chừng hai thước được ghép vào nhau, mới nhìn đã thấy vô cùng bóng loáng, không ai ngờ nó lại là hình cụ.
“Bịt kín miệng nó lại cho Bản cung.”
Thấy cung nữ đem thẻ tre ra, Thần phi lập tức căn dặn, cho cung nữ giữ chặt Âu Dương Tuyết, sau đó Thần phi tiếp tục nói:
“Hành hình.”
Cung nữ nhanh chóng quấn thẻ tre quanh hông Âu Dương Tuyết, chậm rãi kéo thẻ tre, trán Âu Dương Tuyết đẫm mồ hôi hột, sắc mặt cũng càng ngày càng xám xịt, vì bị bịt miệng nên chỉ phát ra những tiếng ‘ưm ưʍ.’
“Âu Dương Tuyết, tốt nhất là ngươi nhớ kỹ bài học ngày hôm nay cho Bản cung, nếu ngươi dám tái phạm, đừng trách Bản cung hạ thủ vô tình, Duệ Nhi không thiếu Vương phi, ngừng tay.”
Thần phi thấy Âu Dương Tuyết sắp ngất đi, lập tức dặn dò cung nữ ngừng tay, đưa tay tóm má Âu Dương Tuyết, lạnh lùng nói.
“Lần này để cho ngươi nhớ kỹ bài học trên thân thể, nếu lần sau ngươi tái phạm, thì sẽ không còn cơ hội bị dạy dỗ trên thân thể nữa đâu.

Hội tứ quốc phong sắp đến rồi, tốt nhất là ngươi đừng bước ra khỏi phủ Duệ Vương một bước cho Bản cung.”
Thần phi tóm chặt cằm Âu Dương Tuyết, Âu Dương Tuyết té lăn trên đất, không đứng được lên, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
“Đa tạ Mẫu phi tha mạng.”
Âu Dương Tuyết cảm nhận được sự đáng sợ của Thần phi, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Người đâu, đưa Duệ Vương phi về phủ.”
Thần phi chán ghét nhìn Âu Dương Tuyết cau mày đau đớn nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói.
“Vâng, nương nương.”
Hai ma ma lực lưỡng đỡ Âu Dương Tuyết dậy, đưa ra khỏi phòng.
Một lát sau, Thần phi cũng ra khỏi phòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt, khác hẳn vừa rồi.

Giờ khắc này, trông Thần phi thật thanh nhã dịu dàng, nếu không tận mắt nhìn thấy màn trừng phạt Âu Dương Tuyết vừa rồi thì quả thực không thể tin được đó lại là cùng một người, ở thời hiện đại, chắc chắn có thể giành được giải Osca về diễn xuất.
“Thiển Thiển, đặc sắc không?”
Nam Cung Thương nhỏ giọng hỏi.
“Thần phi này đúng là một kẻ hiểm độc, hình phạt như vậy khiến kẻ chịu hình cực kỳ đau đớn, thế mà bà ta cũng nghĩ ra được.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói.
Xem ra, mục đích mà Nam Cung Thương dẫn nàng đến xem, một là để cho nàng biết sự độc ác của Thần phi, hai là muốn nói với nàng rằng hôm nay kẻ cầm đầu khiến Âu Dương Tuyết và Tần Tử Duệ mất mặt là nàng, với tình hình này thì chắc chắn là Thần phi sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Xem kịch xong rồi, về nhà thôi.”
Nam Cung Thương nói với Âu Dương Thiển Thiển.
Nam Cung Thương nói xong, Âu Dương Thiển Thiển lập tức gật gật đầu, ba người rời khỏi cung điện, đi thẳng ra phía sau, Mộ Trường Phong cũng lên xe ngựa, dáng vẻ trầm ngâm như là đang suy nghĩ cái gì.
“Dường như đại ca có tâm sự.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Mộ Trường Phong, thuận miệng hỏi.
“Không, ta chỉ đang nghĩ như vậy thì có đau hay không? Xem dáng vẻ của Duệ Vương phi thì như là sắp ngất đi.”
Mộ Trường Phong thầm nghĩ.
Có khi phải tìm cơ hội tìm người thử xem làm như thế thì sẽ có hiệu quả như thế nào.
“Hình phạt như vậy không để lại bất kỳ vết thương nào, đến cả đại phu cũng không tra được, nội tạng cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, da dẻ sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, nhưng sẽ dẫn đến xuất huyết dưới da, nghiêm trọng thì sẽ chết, nhưng cũng không khó phát hiện, chỉ cần dùng dao rạch nhẹ một cái là máu dưới da sẽ lập tức chảy ra, trên người sẽ xuất hiện vết tụ máu màu tím, thật đúng là tai hại.”
Nói về hình phạt thì nàng cũng biết không ít, dù chưa được chứng kiến tận mắt nhưng nàng cũng từng nghe qua nhiều loại hình phạt trong suốt lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ rồi.
Nàng học y từ nhỏ, sao lại không biết những kiến thức thông thường này chứ?
“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
Mộ Trường Phong hỏi mà không dám tin.
“Huynh có thể dùng lực chặn kinh mạch trên tay, từ từ tăng thêm lực, thử xem hiệu quả sẽ thế nào.”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Mộ Trường Phong vẫn có vẻ không tin, lập tức nói.
Mộ Trường Phong thấy Âu Dương Thiển Thiển nói thế, lập tức dùng ngón tay ngăn chặn kinh mạch, chậm rãi tăng lực, quả nhiên trong chốc lát đã cảm thấy đau nhói buốt, buông tay ra, trên da không có một chút vết tích nào nhưng vẫn cảm thấy đau đớn nhàn nhạt như trước.
“Nữ nhân chốn hậu cung thật có tài hoa, nhưng ta khâm phục sự hiểu biết của muội muội.”
Mộ Trường Phong kinh ngạc nói.
Âu Dương Thiển Thiển không để ý đến Mộ Trường Phong, chỉ tựa lên vai Nam Cung Thương, hơi nhắm mắt lại, thầm nghĩ.
‘Sợ là ngày mai cuộc sống của mình sẽ không được thái bình.’
Đúng như suy nghĩ của Âu Dương Thiển Thiển, sáng ngày hôm sau, Thần phi truyền lời, nói hoa lan trong cung đang nở rộ, mời Âu Dương Thiển Thiển tiến cung ngắm hoa.
“Thiển Thiển, nếu không muốn đi thì có thể không đi.”
Ngày hôm qua hắn chỉ muốn cho Âu Dương Thiển Thiển tìm hiểu một chút về thủ đoạn của Thần phi để Âu Dương Thiển Thiển gặp phải Thần phi thì có thể cẩn thận hơn một chút.
“Thương, huynh nói xem, Thần phi định đối phó với ta thế nào, sợ là không thể thực hiện được thủ đoạn đối phó với Âu Dương Tuyết lên ta được rồi, đúng là ta có chút hứng thú với Thần phi, Thương không cần lo lắng cho ta.”
Cho dù nàng có thể từ chối một lần thì cũng không thể đảm bảo là không có lần thứ hai, Thần phi là người lòng dạ độc ác, tâm cơ thâm trầm, người như vậy, nếu là địch thì nên nhanh chóng diệt trừ là thượng sách.
“Được, chính mình phải cẩn thận một chút.”
Nam Cung Thương biết, Âu Dương Thiển Thiển chắc chắn sẽ không để cho người khác bắt nạt, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, sau đó mang Sơ Tình theo, lên xe ngựa mà Thần phi phái tới đón nàng.
“Sơ Tình, sau khi tiến cung, muội phải luôn luôn cẩn thận, phải nhớ kỹ đường đi lối lại trong cung, nếu xảy ra chuyện gì thì tự vệ là hơn.”
Tuy võ công của Sơ Tình thuộc vào hạng nhất, nhưng đêm qua hai ma ma của Thần phi cũng có võ công không tầm thường, tất nhiên là sẽ nhận ra việc Sơ Tình có võ công, đến lúc đó chắc chắn là sẽ tìm cách tách hai người ra.
“Vâng, tiểu thư.”
Đến cổng cung, phát hiện có rất nhiều xe ngựa đang đỗ, xem ra thì bọn họ đã khoan thai đến muộn.
Đi theo ma ma dẫn đường, Âu Dương Thiển Thiển và Sơ Tình đi thẳng đến Ngự hoa viên, trong Ngự hoa viên, hoa lan đủ mọi màu sắc, dáng vẻ khác nhau đang nở rộ, tỏa ra mùi hoa nhàn nhạt, sợ là chỉ có trong cung mới được nhìn thấy kỳ quan như vậy.
“Chiến Vương phi, Thần phi nương nương cho mời.”
Một cung nữ đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, hành lễ rồi nói.
“Ừm.”
Âu Dương Thiển Thiển và Sơ Tình vừa định cất bước thì cung nữ đã lập tức nói:
“Kính xin vị tỷ tỷ này chờ ở Ngự hoa viên chờ, nương nương muốn gặp một mình Chiến Vương phi.”
“Sơ Tình, muội chờ ta ở đây.”
Cung nữ nói vậy khiến ánh mắt Sơ Tình hiện lên tia lo lắng, Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình lập tức nói, nhìn theo Âu Dương Thiển Thiển rời khỏi Ngự hoa viên.
Xuyên qua mấy hành lang, càng đi càng thấy thưa thớt người qua lại, cung nữ bước rất nhẹ nhàng, xem ra, đây là một cạm bẫy, nhịp tim của Âu Dương Thiển Thiển không khỏi hơi tăng lên, nhưng trong đáy mắt lại có thêm vài phần chờ mong.
“Chiến Vương phi, người chờ trong phòng chốc lát, nương nương lập tức tới ngay.”
Cung nữ đưa Âu Dương Thiển Thiển vào một căn phòng rồi nói.
“Được.”
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu nói, cung nữ lập tức hành lễ rồi lui ra khỏi phòng trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Sau khi cung nữ rời đi, Âu Dương Thiển Thiển ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trong phòng, nở nụ cười, thầm nghĩ.
‘Xem ra, cuộc sống trong cung đúng là suốt ngày lừa gạt, mình thực sự muốn xem xem, Thần phi chuẩn bị cái gì để chiêu đãi mình.’
“Ám Dạ.”
Âu Dương Thiển Thiển đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng gọi.
“Chủ mẫu.”
Một cung nữ xuất hiện bên cửa sổ, đến cả giọng nói cũng là giọng nữ, không chỉ hóa trang mà đến cả vóc dáng cũng thay đổi.

Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển cả kinh, nếu nàng không đoán sai, đây chính là thuật súc cốt trong truyền thuyết.
“Ta nhớ là Thần phi còn có một nữ nhi, đúng không?”
Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
“Đúng, xin chủ mẫu cứ dặn dò.”
“Lặng lẽ đưa người đến đây cho ta, nhớ kỹ, không được kinh động đến bất cứ kẻ nào.”
Âu Dương Thiển Thiển căn dặn, trong mùi đàn hương có cả mùi tình hương, nếu vậy thì sao nàng lại không tương kế tựu kế chứ.
“Vâng, chủ mẫu.”
Ám Dạ lập tức biến mất, Âu Dương Thiển Thiển đóng cửa sổ lại.
Ám Dạ vừa rời đi thì một nam tử đẩy cửa bước vào.

Âu Dương Thiển Thiển cầm hạt dưa trên bàn đánh vào các huyệt đạo của đối phương, nam tử lập tức té xỉu trên đất, đến gần nhìn thì phát hiện thấy hơi quen thuộc, Âu Dương Thiển Thiển cẩn thận nghĩ lại.
Không phải là huynh trưởng của Thái Tử phi – Vương Duẫn đây sao? Ám Dạ đã từng hóa trang thành hắn, chẳng trách nàng lại cảm thấy quen thuộc, có điều khí chất của hai người thì lại hoàn toàn khác nhau.
Rất nhanh, Ám Dạ trong bộ đồ cung nữ vác một nữ tử mặc cung trang đi vào, sau khi đi vào, hắn ném nữ tử xuống đất mà chẳng chút thương tiếc.
“Chủ mẫu, đây chính là nữ nhi Tần Cẩm An của Thần phi, được Tần Cảnh Hạo phong là An Công chúa.

Đây không phải Vương Duẫn sao? Lẽ nào Thần phi muốn hãm hại chủ mẫu?”
Ám Dạ ghét bỏ nhìn Vương Duẫn một cái rồi nói.
Dù Vương Duẫn là Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu, nhưng lại ỷ vào địa vị, suốt ngày ăn chơi trai gái cờ bạc, không chuyện ác nào không làm, là đối tượng mà cả Kinh thành căm hận.
“Xem ra, Thần phi quả nhiên là đã bày một trò hay cho ta.”
Âu Dương Thiển Thiển từ tốn nói, đi đến gần lư hương, lấy từ trong túi ra một bông hoa màu nâu, gỡ một cánh hoa xuống, để vào trong lư hương.

Sau đó nàng đi tới bên cạnh Ám Dạ, lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình sứ, sau đó lấy ra một viên thuốc đưa cho Ám Dạ, nói:
“Ăn đi, sau đó giải huyệt đạo cho Vương Duẫn.”
“Vâng, chủ mẫu.”
Ám Dạ không do dự, nuốt luôn viên thuốc, sau đó quay lại giải huyệt đạo cho Vương Duẫn, rồi hai người lập tức biến mất khỏi phòng.

Một lát sau, Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện bên cạnh hòn giả sơn trong Ngự hoa viên.
Âu Dương Thiển Thiển vừa bước ra từ phía sau hòn giả sơn thì bên tai lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Chiến Vương phi, sao lại đi ra phía sau hòn giả sơn vậy, không sao chứ?”
Vương Ánh Huyên mới vừa hàn huyên cùng mấy vị phu nhân, muốn đi dạo xung quanh một chút, mới đi tới chỗ hòn giả sơn thì lại nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đi ra từ phía sau, lập tức hỏi.
“Hóa ra là Thái Tử phi, ta không sao, chỉ là vừa rồi hơi choáng váng đầu nên tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói.
Nàng nhìn thấy Vương Ánh Huyên đi tới nên mới cố ý đi ra, kiểu gì nàng cũng phải tìm một nhân chứng, Vương Ánh Huyên đơn giản là lựa chọn tốt nhất.
“Chiến Vương phi không khỏe, có muốn tuyên ngự y tới xem một chút hay không?”
Vương Ánh Huyên lập tức lo lắng hỏi.
Nàng hoàn toàn không có ác ý với Âu Dương Thiển Thiển, thậm chí còn có mấy phần ước ao, ước ao chuyện không bị ràng buộc, nhưng nàng lại không thể không bị ràng buộc, lấy Thái Tử, cũng không phải là mong muốn của nàng nhưng lại không thể không lấy.
“Ta không có chuyện gì, nữ nhân mỗi tháng luôn có mấy ngày không thoải mái như vậy, Thái Tử phi không cần lo lắng, đúng rồi Thái Tử phi, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn so với lần trước gặp gỡ.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi cúi đầu nói.
Nhìn kỹ, trên trán Vương Ánh Huyên đang rịn mồ hôi, trời đã gần vào đông, trong cơn gió nhẹ thổi qua, thậm chí còn cảm thấy lành lạnh, theo lý thuyết thì không nên như vậy mới đúng.
“Ta không sao, có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon nên mới vậy.”
Vương Ánh Huyên cười khổ, nói.
Đêm qua sau khi yến hội kết thúc, nàng về đến Đông cung thì đêm đã khuya, nhưng mà mấy Trắc phi của Tần Tử Khiêm cứ làm ồn ào tới quá nửa đêm, nàng hầu như cả đêm không ngủ.
“Hay là chúng ta đến đình nghỉ mát phía trước ngồi một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào một cái đình nghỉ mát tương đối hẻo lánh rồi nói, đình nghỉ mát này ở trong góc Ngự hoa viên, vô cùng kín đáo.
“Được.”
Vương Ánh Huyên khẽ gật đầu nói.
Chẳng biết vì sao, ở trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, nàng luôn cảm thấy thoải mái, không cần phải bưng cái danh hiệu Thái Tử phi, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sự tự nhiên không hề gò bó của Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển và Vương Ánh Huyên hưởng thụ thời gian nhàn nhã ở đình nghỉ mát.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Ngự hoa viên, Thần phi vừa đến, không ít phu nhân tiến lên nịnh bợ, ồn áo náo nhiệt.
“Sao lại không thấy Chiến Vương phi, Bản cung đang muốn xin lỗi nàng về chuyện hôm qua đây.”
Thần phi nhìn xung quanh, sau đó hỏi cung nữ bên cạnh.
“Nương nương, nô tỳ sẽ đi tìm xung quanh một chút.”
Cung nữ lập tức hành lễ rồi trả lời.
Cung nữ tìm kiếm khắp Ngự hoa viên, tìm hồi lâu mà vẫn không thấy tung tích của Chiến Vương phi, đành đưa Sơ Tình đến bên cạnh Thần phi.
“Khởi bẩm nương nương, Chiến Vương phi không ở trong Ngự hoa viên, nô tỳ chỉ tìm thấy nha hoàn của Chiến Vương phi.”
Cung nữ đưa Sơ Tình đến trước mặt Thần phi, sau đó hồi bẩm.
“Sơ Tình bái kiến Thần phi nương nương.”
Sơ Tình đi tới trước mặt Thần phi, hành lễ đúng tiêu chuẩn lễ nghi cung đình, không kém các đại gia khuê tú ở đây chút nào.
“Sơ Tình, sao không thấy Vương phi nhà ngươi đâu, hôm nay ta mời Chiến Vương phi đến đang muốn xin lỗi về việc đêm qua đây.”
Thần phi thoáng lớn tiếng nói, lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người, sau đó mọi người dần dần xúm tới gần.
“Bẩm Thần phi nương nương, ta cũng đã tìm tiểu thư khắp nơi trong Ngự hoa viên mà vẫn không thấy tiểu thư đâu, đang muốn đi gặp Thần phi nương nương, xem có thể xin nương nương phái người đi tìm tiểu thư nhà ta khắp xung quanh được hay không.”
Giọng Sơ Tình có vẻ nghẹn ngào, ánh mắt lo lắng nhìn Thần phi.
Sơ Tình nói vậy khiến không ít phu nhân lập tức lén lút khe khẽ bàn luận:
“Ta thấy chắc chắn là Chiến Vương phi đã lạc đường.”
“Ta cũng thấy vậy.”
“Thực sự là mất mặt.”
Tiếng bàn luận của mọi người lọt vào tai Sơ Tình, nếu không phải vì kế hoạch sắp tới thì nàng rất muốn xông lên tát cho mấy kẻ đó mấy cái, xem còn nói được nữa hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui