Minh Vương Độc Phi


Phủ Chiến vương hoàn toàn yên tĩnh, gió Bắc man mát đem đến cảm giác mát mẻ.

Trong gió Bắc, hoa mai rơi xuống lả tả, trong gió nhẹ, Âu Dương Thiển Thiển mặc bộ áo trắng, tóc dài tùy ý thả sau gáy, những cánh hoa bay xuống bám lên tóc nàng, tạo thành một khung cảnh như tiên nữ giáng trần, bên cạnh là Manh Manh lông xù.
“Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.
Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!.”
Hoa mai bay xuống, Âu Dương Thiển Thiển nhẹ giọng thì thầm, trong giọng nói có một tia xa xăm, một tia phiền muộn.
“Tiểu thư, hay là chúng ta ra ngoài phủ đi dạo một chút, bây giờ đang diễn ra hội tứ quốc phong, trong Kinh thành vô cùng náo nhiệt.”
Từ sau khi về kinh, Nam Cung Thương luôn luôn ở trong thư phòng, ít có thời gian ở bên Âu Dương Thiển Thiển, Sơ Tình đứng phía sau nghe được câu thơ của Âu Dương Thiển Thiển, luôn cảm thấy ẩn chứa vài phần thương cảm, liền đề nghị.
“Cũng được.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi xoay người, nhìn Sơ Tình, nói.
‘Sao mình lại nhớ đến những câu thơ bi thương sầu khổ này kia chứ?’
Trong lòng nàng khẽ cười khổ.
Từ sau khi về kinh, Nam Cung Thương càng ngày càng bận rộn, nhìn Nam Cung Thương bận rộn, trong lòng nàng luôn có một tia dự cảm không tốt, thật giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hôm nay nhìn thấy hoa mai bay xuống, chẳng hiểu vì sao lại bật ra bài thơ này, đến chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ vì quá nhàn rỗi chăng? Lúc nhàn rỗi, con người thường hay suy nghĩ nhiều.
“Tiểu thư, muội đi chuẩn bị một chút, người hãy chờ một chút.”
Sơ Tình thấy Âu Dương Thiển Thiển đồng ý, vui vẻ nói.
Tính Âu Dương Thiển Thiển luôn lạnh nhạt, từ trước đến giờ rất ít khi quan tâm đến chuyện gì, có lẽ vì thế nên Sơ Tình mới đặc biệt lo lắng, thấy Âu Dương Thiển Thiển đồng ý thì lập tức đi xuống chuẩn bị.
= = = = = = = = = = = = = = =
Trong thư phòng, Nam Cung Thương xem phong thư trong tay, nhíu chặt chân mày, biểu hiện cũng càng ngày càng nghiêm nghị.

Hắn đã cố gắng ngăn cản nhưng không ngờ vẫn bị người ta biết được thân phận của hắn, gần đây rất nhiều người không rõ thân phận, xuyên qua biên cảnh, tiến vào Nhật Diệu, nói vậy thì mục tiêu của đối phương chính là hắn rồi.

Có lẽ, đối phương đã biết từ lâu, chỉ là vẫn không hành động mà thôi, trong này tràn đầy bí ẩn, đến cả thân phận của hắn cũng vậy.
“Chủ nhân, có muốn…”
Ám Vũ làm động tác cắt cổ.
Giờ khắc này, một người vẫn luôn che giấu sát khí như Ám Vũ đã thể hiện mấy phần sát khí.
“Ám Vũ, trước tiên không nói đến tột cùng là có bao nhiêu người, với thân thủ của ngươi và ta, sợ là chỉ có thể phòng bị nhất thời, bây giờ xem ra, hắn đã không chờ được nữa rồi.”
Nam Cung Thương chăm chú nhìn bức thư trong tay, trên nét mặt ẩn chứa tia thù hận.

Hắn có thể cảm giác được có mấy người cao thủ đã tới Kinh thành, nhưng nguyên nhân khiến bọn họ chậm chạp không động thủ thì tạm thời hắn lại chưa biết rõ.
Những ngày gần đây, hắn vẫn cẩn thận ẩn giấu bản thân, bây giờ xem ra, có lẽ ngay từ đầu đối phương đã biết rõ thân phận của hắn, nhưng, lúc trước hắn chỉ là một Chiến Vương bị tàn phế, bây giờ khỏi hẳn, đúng là khiến người ta đứng ngồi không yên, điều khiến hắn lo lắng duy nhất chính là Âu Dương Thiển Thiển.

Hắn có cảm giác như nàng đã phát hiện ra điều gì đó.

Con đường phía trước rất nguy hiểm, nhất định hắn phải thật bảo vệ nàng thật cẩn thận, đó là sự ấm áp duy nhất của hắn trong kiếp này, là sự bảo vệ duy nhất của hắn.
Nam Cung Thương nói vậy, Ám Vũ hít vào một hơi, không khỏi nghĩ đến câu.
‘Vô tình nhất là nhà đế vương.’
“Ám Dạ, những chuyện này không nên để cho Thiển Thiển biết, tạm thời có thể khống chế được đến đâu thì khống chế, đồng thời làm tốt việc chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.”
Nam Cung Thương suy nghĩ một lát rồi nói.
Dù chỉ kéo dài được sự bình yên ngắn ngủi này thêm một ngày thì hắn cũng muốn ở bên Âu Dương Thiển Thiển thêm một ngày.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở nên tham lam, chỉ muốn hưởng thụ thêm từng ngày bình yên.

Đối với hắn, đây chính là điều quý giá nhất.
“Chủ nhân, đã xử lý xong Vũ vệ mà Hách Liên Hồng mang tới, qua bọn họ thì được biết, ngoài bốn người này ra, những người khác đều không phải là Vũ vệ chính quy của Thiên Thánh, chỉ có điều cả bốn người kia vẫn không chịu khai là lệnh của ai.”
Nhớ tới vụ tấn công trong rừng, giờ khắc này Ám Vũ vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.
Đúng là võ công của Nam Cung Thương cao hơn Vũ vệ rất nhiều, nhưng trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn còn độc liệt diễm, nếu phải chiến đấu lâu dài thì nội lực của bản thân sẽ phá tan luồng nội lực chí âm chí hàn mà Âu Dương Thiển Thiển tạm thời dùng để ngăn chặn độc, nếu không có Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện, hậu quả khó mà lường được.
“Xử lý hết những người khác, tạm thời giữ lại bốn người đó.”
Hắn không động thủ thì người chết sẽ là hắn, trong cuộc chiến này, Nam Cung Thương sẽ tuyệt đối không nương tay.
Những năm gần đây, có không ít người đến ám sát hắn, nhưng lần nào cũng không phải là sát thủ tuyệt đỉnh, dường như trong chuyện này có bí ẩn gì đó, mà hắn cũng biết rõ người đến ám sát hắn không phải chỉ do một người phái đến, nhưng là mấy người thì cũng thật khó nói, nhất định hắn phải tìm được chứng cứ, chứng minh những tên thích khách này đã nghe lệnh của ai.
“Vâng, chủ nhân.”
“Thiển Thiển đâu?”
Nam Cung Thương nhìn sắc trời một chút, thấy đã gần đến trưa, lập tức hỏi, trong giọng nói thể hiện sự dịu dàng.
“Vương phi mang theo Sơ Tình Lục Nhụy ra ngoài phủ, thuộc hạ đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ Vương phi, có cần báo cho Vương phi trở về không?”
Ám Vũ lập tức nói.
“Không cần, để Thiển Thiển đi ra ngoài đi một chút cũng được, ngươi cùng ta đến biệt viện một chuyến.”
Nam Cung Thương như nhớ ra cái gì, lập tức nói.
“Vâng.”
Ám Vũ và Nam Cung Thương thay đổi trang phục, đi qua cổng sau Vương phủ, cưỡi ngựa rời khỏi Kinh thành, đi đến biệt viện Khê sơn cách đó không xa.
Âu Dương Thiển Thiển ôm Manh Manh, thỉnh thoảng lại gãi gãi bàn chân nhỏ của nó, thấy dáng vẻ hưởng thụ của Manh Manh, tâm trạng nặng nề ban đầu của Âu Dương Thiển Thiển cũng dịu đi không ít.
Trên đường phố trong Kinh thành, Âu Dương Thiển Thiển mặc bộ áo trắng, không hề trang điểm mà vẫn tuyệt sắc khuynh thành, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt không ít người, khí chất lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta không dám tới gần.
“Tiểu thư, cứ đi dạo trên đường thế này thì cũng rất tẻ nhạt, hay là chúng ta đi chơi hồ đi.”
Lục Nhụy nảy ra ý nghĩ bất chợt, nói.
“Lục Nhụy, làm gì có ai đi chơi hồ vào mùa đông chứ.”
Sơ Tình lập tức phản bác.
“Sơ Tình, tỷ không biết rồi, Tây Hồ ở Kinh thành phải đi chơi vào mùa đông mới vui, bên bờ có liễu xanh khắp bốn mùa, trên cây treo đủ loại đèn lồng, quanh hồ có không ít tửu lâu, là nơi tuyệt nhất Kinh thành đấy.”
Lục Nhụy nói lưu loát, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
“Có nơi như thế sao?”
Sơ Tình nghi hoặc, hỏi.

“Đương nhiên là có, lúc muội chuẩn bị đi ra ngoài, Chu bá đã nói cho muội biết…”
Lục Nhụy nở nụ cười để che giấu.
“Nếu thế, chúng ta hãy đi xem xem.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Có lẽ Chu Thụy phát hiện thấy tâm trạng của nàng không tốt nên mới nói với Lục Nhụy như vậy, xem ra, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn che giấu được tâm trạng của mình, những người thường đi theo bên cạnh vẫn phát hiện ra, Chu Thụy là tâm phúc của Nam Cung Thương, tất nhiên là không cần lo lắng.
“Được, để muội dẫn đường.”
Lục Nhụy vui vẻ nói.
Xuyên qua đám người, đi tới bên hồ, ven bờ hồ, có rất nhiều người lui tới, Lục Nhụy nhanh chóng thuê được một chiếc thuyền, ba người bước lên thuyền, gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi nước, cũng có một phong cách riêng.
Âu Dương Thiển Thiển vừa mới lên truyền, nhà đò dẫn phu nhân đến trước mặt nàng, thỉnh an:
“Thảo dân mang theo tiện nội bái kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn xung quanh, phát hiện, ngày hôm nay có mấy chiếc thuyền vô cùng xa hoa cũng đi chơi hồ, lại nhìn chiếc thuyền của mình, tuy trông cũng không tệ nhưng mà không thể sánh được với những chiếc thuyền kia.
“Đa tạ Vương phi.”
Nhà đò nơm nớp lo sợ, trả lời.
“Nhà đò, tiểu thư chỉ đến chơi hồ mà thôi, ngươi cứ coi chúng ta như những khách bình thường là được, không cần đa lễ.”
Sơ Tình thấy nhà đò vô cùng câu nệ, liền cười cười nói.
“Đa tạ cô nương.”
Nhà đò thở phào nhẹ nhõm.
“Nhà đò, phiền ngươi chuẩn bị cho chúng ta mấy món ăn nhẹ.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn sắc trời, sắp tới giữa trưa, nếm thử món ăn của nhà bình thường cũng không tệ nên nói.
“Vâng, Vương phi, bây giờ dân phụ sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Phụ nhân của nhà đò lập tức nói, nói xong còn hành lễ với Âu Dương Thiển Thiển sau đó mới rời khỏi khoang thuyền, bắt đầu đi chuẩn bị.
“Vương phi, bây giờ có chèo thuyền đi ngay không?”
Nhà đò hỏi.
“Cũng được, ta chỉ muốn chơi hồ thôi, ngươi cứ chèo đi đâu cũng được.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn mấy chiếc thuyền xa hoa rồi lại nhìn chiếc thuyền bình thường của mình, cảm thấy tốt nhất là không nên dính líu tới bọn họ, nàng vốn là một người sợ phiền phức nên mới căn dặn như vậy.
“Vâng, Vương phi.”
Nhà đò thấy Âu Dương Thiển Thiển không hề kênh kiệu, thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao mọi người đều biết tiếng Diêm Vương của Nam Cung Thương, mà nghe đồn Diêm Vương vô cùng thương yêu Vương phi, nếu thất lễ với Chiến Vương phi, đến lúc đó lại chọc cho Chiến Vương nóng giận, thì không phải những người thảo dân như bọn họ có thể gánh chịu được.
“Tiểu thư, cảm thấy nơi này thế nào?”
Lục Nhụy nhìn xung quanh, hỏi Âu Dương Thiển Thiển.
“Cũng được, không ngờ ở Kinh thành lại còn có nơi như thế này.”
Nàng rất xa lạ với Kinh thành, có lẽ đối với nàng, nó không quan trọng, cho nên nàng vẫn luôn giữ thái độ người đứng xem, hiếm lắm mới có được một thoáng ung dung, tất nhiên là nàng cũng nên hưởng thụ một chút.
“Tiểu thư, trước tiên uống chén trà đã.”
Sơ Tình ra ngoài khoang thuyền cầm ấm trà đến, rót một chén trà, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Các muội cũng ngồi xuống đi, đã đi chơi thì không cần giữ lễ tiết.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn hai người, nói.
Lục Nhụy lập tức ngồi xuống, Sơ Tình do dự một chút rồi cũng ngồi xuống.
Manh Manh nhảy ra khỏi lòng Âu Dương Thiển Thiển, nhìn chằm chằm vào ấm trà, rồi lại quay sang nhìn Âu Dương Thiển Thiển, như là muốn nói, nó cũng khát, Âu Dương Thiển Thiển rót một chén trà, đặt trước mặt Manh Manh, Manh Manh uống một hớp rồi nhăn nhó nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
“Tiểu thư, miệng Manh Manh cũng điêu quá đi mất.”
Tuy nhà đò không có trà ngon thượng hạng, nhưng cũng không tệ đến mức khiến Manh Manh ghét bỏ như thế, đối với nhà bình thường thì trà này cũng không tệ lắm.
Kỳ thực, cũng khó trách, ở phủ Chiến Vương, Âu Dương Thiển Thiển luôn uống trà tuyết sơn ngâm châm, trà tuyết sơn ngân châm vốn có mùi thơm ngát và linh khí, tất nhiên là trà thường không thể sánh được, từ sau khi đi theo Âu Dương Thiển Thiển, Manh Manh toàn uống trà tuyết sơn ngân châm, tất nhiên là sẽ chê nước trà bình thường.
“Manh Manh, mi nói xem, lúc ở trong núi mi đã sống thế nào vậy?”
Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được bóp bóp hàm Manh Manh, thuận miệng hỏi.
Đôi mắt màu tím của Manh Manh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển, trên nét mặt, như là đang tố khổ.
Có lẽ dáng vẻ của Manh Manh quá đáng yêu, nhìn Âu Dương Thiển Thiển như vậy khiến Âu Dương Thiển Thiển lập tức lấy một đóa hoa mạn đà la màu trắng trong chiếc túi thơm bên hông ra, thả vào chén trà rồi rót thêm trà.

Hoa Mạn đà la trắng là thuốc, còn những hoa mạn đà la có màu khác đều là độc dược, vì dùng chén trà của nhà đò chuẩn bị nên nàng không thể cho Manh Manh ăn hoa mạn đà la đen được.
Hai mắt Manh Manh lập tức sáng lên, cảm kích nhìn Âu Dương Thiển Thiển, sau đó chậm rãi uống trà, sau khi uống xong, còn không quên liếm liếm chén trà, có vẻ vẫn còn thèm thuồng, chọc cho Lục Nhụy và Sơ Tình cười ha ha.
Phụ nhân nhà đò bưng mấy đĩa đồ ăn lên, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ của Manh Manh chọc cho mấy người cười ha ha, nghĩ thầm.
‘Quả nhiên là người có thân phận cao quý, đến cả thú cưng cũng không giống nhà bình thường, thông minh, linh khí, như là có thể nghe hiểu tiếng người.’
“Vương phi, không có gì ngon để chiêu đãi, kính xin Vương phi đừng chê.”
Phụ nhân nhà đò bưng lên mấy đĩa đồ ăn nhà làm, sau khi đặt lên bàn thì áy náy nói.
“Ngửi rất thơm, thế là được rồi, đa tạ nhà đò.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói.
Phàm là hoàng thân quý tộc thì đều có thuyền riêng, chiếc thuyền này chỉ là phương tiện kiếm sống của một gia đình bình thường, với bọn họ thì những thức ăn này đã là tốt nhất rồi, hàng ngày cũng chỉ những người bình thường mới thuê thuyền của bọn họ để chơi hồ nên tất nhiên là bọn họ không chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.
“Vương phi nói đùa, đây là rượu mà dân phụ tự tay ủ, nếu Vương phi không chê, thì nếm thử xem.”
Phụ nhân của nhà đò cầm một bình rượu, nói.
“Đa tạ nhà đò.”
“Dân phụ xin cáo lui.”
Sau khi phụ nhân của nhà đò rời đi, Âu Dương Thiển Thiển cầm đũa, gắp một miếng cá nhỏ, vị thanh đạm nhưng không hề tanh, mùi vị rất ngon.
“Mùi vị cũng không tệ lắm, các muội cũng ăn đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói, nhìn Manh Manh cứ nhìn mình chằm chằm, nàng lại lấy một chiếc đĩa nhỏ ra, gắp mấy miếng cá, đặt trước mặt Manh Manh, trong nháy mắt, Manh Manh tít mắt lại, không còn vẻ chê bai như trước.
“Tiểu thư, món cá này mùi vị thật không tệ, không hề tanh chút nào.”
Sơ Tình nếm một miếng, cũng ca ngợi.
“Hẳn là dùng rượu vàng để ướp, có thể khử được mùi tanh của cá.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm bầu rượu bên cạnh, rót một chén rượu rồi nói.
“Tiểu thư, đây là rượu gì, sao lại có màu vàng?”
Lục Nhụy ngửi mùi rượu, lại nhìn màu rượu, lập tức hỏi.

Sơ Tình cũng nghi vấn nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
“Đây là rượu vàng, các muội nếm thử đi, nồng độ không cao, có thể dưỡng sinh, Sơ Tình, sau khi trở về, bảo Vấn Cầm phái người mua lại cách cất rượu rồi giao cho Tư Kỳ.”
Đúng là nàng biết vài cách cất rượu, rượu vàng là rượu đặc trưng của Giang Nam nên nàng không biết cách sản xuất.

“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình cũng nếm thử một ngụm, tuy không bằng rượu hoa mai, nhưng đem lại cảm giác rất đặc biệt, dư vị dài lâu, mùi vị nhẹ nhàng.
Giờ khắc này, trong một chiếc thuyền ở giữa hồ, Sở Nam Thiên và Tần Tử Khanh đang đối ẩm.

Thỏa thuận hòa bình đã được ký kết, Sở Nam Thiên sắp rời khỏi Kinh thành, bề ngoài thì Tần Tử Khanh có vẻ dửng dưng, ôn hòa, nhưng trong lòng hắn lại hết sức căng thẳng, thậm chí có chút gấp gáp.
Mấy hôm nay, Tần Cảnh Hạo rất hăng hái, thậm chí còn khôi phục như thời điểm trai tráng.

Âu Dương Thiển Thiển từng nói sẽ giúp hắn một tay, nhưng gần đây cả Tần Tử Duệ và Thần phi đều không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Cảnh Hạo cũng có vẻ đã quên việc ở hành cung.

Tuy hắn biết Âu Dương Thiển Thiển không phải chỉ là một nữ tử chốn khuê phòng, nhưng Âu Dương Thiển Thiển chậm chạp không có động tĩnh đã khiến hắn vô cùng lo lắng, hắn chỉ có thể ở lại Kinh thành một thời gian ngắn, dù sao cũng không thể ở lại lâu được.
Sau khi về kinh, Tần Tử Duệ tỏ ra vô cùng an phận, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, Thần phi vẫn tỏ ra hiền lành lương thiện như trước, Hoàng Hậu thì vẫn ở trong hành cung Tây sơn, hiện giờ, Thần phi chẳng khác gì chủ nhân hậu cung.
“Tần huynh, lần này tới Nhật Diệu, ta đã được ích lợi không nhỏ, không uổng chuyến này, ta mời huynh một chén.”
Sở Nam Thiên giơ chén rượu lên, mời Tần Tử Khanh.
“Sở huynh, ta cũng mời huynh một chén.”
Tần Tử Khanh cũng nâng chén, nói.
“Tần huynh, liên quan đến chuyện của Thiền Nhi, huynh đã cân nhắc chưa?”
Sau khi uống xong rượu trong chén, Sở Nam Thiên hỏi.

Có lẽ đến chính bản thân Sở Nam Thiên cũng không hề phát hiện ra tia không muốn trong đáy lòng.
“Sở huynh, Thiền Nhi là một nữ tử hiền lành, ta cũng vô cùng yêu thích, nhưng Sở huynh, bây giờ xung quanh ta đều là kẻ địch, huynh thật sự đồng ý gả muội muội mà huynh thương yêu nhất cho ta sao?”
Tần Tử Khanh hỏi.
Sở Thiền là một nữ tử hiền lành, vô cùng đơn giản, cũng rất đơn thuần, thông minh, vì thế nên không có quá nhiều tâm kế, nữ tử như vậy, nếu gả cho hắn, dù hắn có làm đế vương thì trong hậu cung cũng sẽ không bẩn thỉu xấu xa.
Chỉ là hoàn cảnh của hắn lúc này rất đáng lo, nên muốn thử xem tâm ý của Sở Nam Thiên như thế nào.
“Tần huynh, huynh và ta quen biết đã nhiều năm, tuy Thiền Nhi thỉnh thoảng có hơi tùy hứng, nhưng tuyệt đối không phải là nữ tử khuê phòng bình thường, làm người vô cùng đơn thuần, giao Thiền Nhi cho Tần huynh, ta rất yên tâm, hơn nữa, không phải Thiền Nhi hoàn toàn không hiểu gì về những việc trong cung, có Tần huynh bảo vệ, tất nhiên là ta yên tâm.”
Sở Nam Thiên rót thêm một chén rượu, uống xong rồi nói.
Hắn đam mê rượu ngon, nhưng hắn lại cảm thấy chén rượu này có phần cay đắng khó chịu.

Hắn không hiểu sự cay đắng này đến từ đâu, chỉ đành uống thêm một chén, dường như muốn khắc sâu cảm giác cay đắng này vào trong tâm khảm.
Đứng sau tấm bình phong, Sở Thiền bưng khay đồ ăn trong tay, nghe được lời của Sở Nam Thiên, một cảm giác đau nhói tim kéo tới, tay cầm thật chặt chiếc khay, không để cho nó rơi xuống, trong vô thức, nước mắt đã tràn mi.
‘Chung quy là mình đã quá ảo tưởng rồi phải không? Mình thật sự không cam lòng, nhưng mình không có quyền lựa chọn.’
Tần Tử Khanh đang định trả lời thì đột nhiên có một hắc y nhân từ trong hồ lao ra, thị vệ trên thuyền không địch lại nổi, từng người lần lượt ngã xuống vũng máu.
Hắc y nhân xông vào với tốc độ nhanh như chớp, lao tới chỗ Sở Nam Thiên và Tần Tử Khanh, Sở Thiền vẫn đang chìm trong suy nghĩ, mãi đến tận khi tấm bình phong đổ xuống thì nàng mới phục hồi tinh thần.
Sở Nam Thiên nhìn Sở Thiền sau tấm bình phong, trên gò má vẫn còn vệt nước mắt, trong nháy mắt thất thần, tên hắc y nhân bắt được sơ hở, lập tức giơ kiếm đâm về phía Sở Nam Thiên.
Sở Thiền thấy kiếm sắp đâm tới Sở Nam Thiên, lập tức phi thân, chắn trước mặt Sở Nam Thiên, trong nháy mắt, kiếm đâm xuyên qua trước ngực Sở Thiền, Sở Thiền nở một nụ cười ai oán, dường như muốn vĩnh biệt thế giới này.
Nhìn Sở Thiền ngã vào ngực mình, trong nháy mắt dường như Sở Nam Thiên cảm thấy đã mất đi thứ gì rất quan trọng.

Hắc y nhân thấy Sở Nam Thiên thất thần ôm Sở Thiền, liền tiếp tục kéo tới.

Sở Nam Thiên thấy thế, lập tức tránh thoát kiếm trong tay tên hắc y nhân, lát sau, tất cả hắc y nhân đều ngã trong vũng máu, Sở Nam Thiên lập tức đi tới bên cạnh Sở Thiền, ôm lấy Sở Thiền, run rẩy gọi:
“Thiền Nhi, muội thế nào rồi?”
“Thái Tử ca ca, cảm tạ huynh, những năm qua vẫn luôn chăm sóc muội.”
Sắc mặt Sở Thiền càng ngày càng trắng, một chút ý chí cuối cùng đang chống đỡ nàng, nàng muốn được nhìn Sở Nam Thiên nhiều hơn một chút, đối với nàng, có thể chết ở đây là một lựa chọn tốt, Sở Thiền hơi nhếch khóe miệng, như là đang cười, nhưng lại ẩn chứa đau đớn nồng đậm.
“Sở huynh, ta đi tìm đại phu, huynh hãy chăm sóc nàng.”
Tần Tử Khanh nhìn Sở Thiền, bây giờ thị vệ trên thuyền đã bị tàn sát gần hết, Tần Tử Khanh chỉ đành phi thân rời khỏi thuyền để đi tìm đại phu.
“Thiền Nhi, muội sẽ không sao đâu, đại phu sẽ lập tức tới ngay, đừng sợ, sắp không đau nữa rồi.

Đừng ngủ… đừng ngủ… không phải muội luôn luôn nghe lời ta sao? Ngoan… nghe lời ta, đừng ngủ…”
Trong vô thức, giọng Sở Nam Thiên như thể đang cầu xin, trái tim thì lại như vừa bị khoét đi một mảng.
“Nam ca ca, có phải Thiền Nhi vẫn luôn rất biết điều không?”
Nhìn Sở Nam Thiên lo lắng, nước mắt Sở Thiền rơi lã chã, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Nàng luôn gọi hắn là ‘Thái Tử ca ca.’ từ khi nào, nàng đã bắt đầu gọi hắn là ‘Thái Tử ca ca.’ Sở Thiền cố gắng chống đỡ mí mắt, nỗ lực ghi nhớ dáng vẻ lúc này của Sở Nam Thiên, cuối cùng, nàng muốn gọi hắn một tiếng ‘Nam ca ca.’ cũng coi như là viên mãn, Sở Thiền chậm rãi nhắm mắt lại.
Ba người Âu Dương Thiển Thiển vừa ăn trưa xong, đang đứng ngắm mấy chiếc thuyền trên hồ, Lục Nhụy đang ngắm hồ, đột nhiên nhìn thấy mấy người trong hồ bay lên, lập tức lớn tiếng nói:
“Tiểu thư, mấy chiếc thuyền kia xảy ra vấn đề rồi.”
Nhìn theo phương hướng mà Lục Nhụy chỉ, trong nháy mắt, Âu Dương Thiển Thiển thấy rõ hầu hết mọi người trên thuyền đều không may mắn thoát được, hắc y nhân và thị vệ nằm rạp trên thuyền, còn có mấy thi thể rơi xuống hồ.

Đúng lúc đó, Tần Tử Khanh túm theo một người, bay vọt qua mặt hồ, tiến vào trong khoang thuyền.
“Dặn dò nhà đò, lại gần xem một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức căn dặn.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, nhà đò lập tức chèo thuyền tới gần, ngửi mùi máu tanh, Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được nhíu mày, vẫn không chùn bước bước lên chiếc thuyền toàn là thi thể đó.
“Nhà đò, trước hết ngươi cứ chèo thuyền rời đi, Lục Nhụy, trả ngân lượng cho nhà đò.”
Nhà đò chỉ là người bình thường, không nên liên luỵ vào trong chuyện này, Âu Dương Thiển Thiển lập tức dặn dò.
“Nhà đò, đây là ngân lượng, phần còn lại xem như tiểu thư nhà ta khen thưởng cho ngươi.”
Lục Nhụy móc ra mười lượng bạc đưa cho nhà đò, nói.
“Cô nương, nhiều ngân lượng như vậy, vừa rồi đã trả đầy đủ rồi.”
Nhà đò là người đàng hoàng, lập tức cự tuyệt.
“Cầm đi, đây là của Vương phi thưởng cho ngươi.”
Lục Nhụy kín đáo đưa bạc cho phụ nhân của nhà đò, rồi lập tức bay ra khỏi thuyền.
“Cô nương, thảo dân ở cách đây không xa, nếu cô nương muốn dùng thuyền thì cứ ra đầu thuyền vẫy tay.”
Nhà đò nói với Lục Nhụy.
“Đa tạ nhà đò.”

Với khinh công của nàng, lướt qua mặt hồ thì không thành vấn đề, nhưng Sơ Tình thì hơi kém một chút, nàng không có nội lực thì không thể ôm Sơ Tình cùng bay được, nên nàng đồng ý.
Đi vào trong khoang thuyền, thấy khắp khoang thuyền đều là thi thể, mùi máu tanh truyền đến.

Đã lâu không ngửi thấy mùi máu tanh, Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được nhíu mày, đi xuyên qua khoang thuyền, vào căn phòng bên trong.
Vừa đẩy mành ra, Âu Dương Thiển Thiển nhìn thấy Sở Thiền sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, Sở Nam Thiên vừa lo lắng vừa đau lòng nhìn Sở Thiền, Tần Tử Khanh nhìn thấy người đến là Âu Dương Thiển Thiển, liền không lên tiếng.
“Đại phu, Thiền Nhi thế nào rồi.”
Sau khi đại phu bắt mạch, Sở Nam Thiên lập tức hỏi, giọng nói hơi run rẩy.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Thiền, hắn không khỏi nhớ tới tiểu nữ hài bụ bẫm suốt ngày bám theo hắn, gọi hắn là ‘Nam ca ca.’ không biết từ khi nào nàng đã đổi sang gọi hắn là ‘Thái Tử ca ca.’ chỉ có điều giọng nói trong trẻo vui vẻ đó thì chưa hề thay đổi.
Những năm gần đây, hắn vẫn ở trong quân, nhìn Sở Thiền bây giờ, trong vô thức, hắn thấy mình đã bỏ qua rất nhiều rất nhiều.
“Lão phu y thuật nông cạn, lão phu không thể trị được thương thế của vị cô nương này.”
Sau khi bắt mạch, đại phu lắc lắc đầu, nói.
Nghe đại phu nói vậy, nhìn Sở Nam Thiên thương tâm, Âu Dương Thiển Thiển chợt nhớ đến nữ tử hoạt bát nhưng ẩn chứa đau thương đêm đó trong rừng mai nên chậm rãi đi tới bên giường.
“Tránh ra.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nhìn đại phu, lập tức nói.

Nghĩ thầm.
‘Cổ đại vạn ác toàn là lang băm, không biết trước tiên phải cầm máu, chỉ biết bắt mạch, có tác dụng chó gì.’
“Ngươi…”
Đại phu thật sự muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt lạnh giá như băng của Âu Dương Thiển Thiển, theo bản năng, ông ta lui lại mấy bước để nhường chỗ.
“Sở Thái Tử, ngươi cũng tránh ra đi.”
Giường thì nhỏ, chỗ có thể nhìn rõ vết thương đều bị Sở Nam Thiên chiếm mất, nàng không xem được vết thương thì làm sao mà trị liệu được chứ.
“Vương phi có thể cứu Thiền Nhi sao?”
Sở Nam Thiên biết Âu Dương Thiển Thiển không phải là một người bình thường, trong ánh mắt mang theo một tia chờ mong, hy vọng có thể nghe được một tin tức tốt.
“Có lẽ có thể, nếu nàng chưa chết.

Muốn ta cứu nàng thì tránh ra một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển thản nhiên nói.
Mất máu quá nhiều, đúng là không dễ cứu, nếu ở thời hiện đại thì còn có thể truyền máu, bây giờ trên tay nàng không hề có thiết bị, trước tiên phải cầm máu đã rồi mới tiến hành trị liệu.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói, Sở Nam Thiên lập tức lui về phía sau một bước, nhường chỗ cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Xin Cẩn Vương đi ra ngoài.”
Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển tiến lên, lập tức nhắc nhở Tần Tử Khanh.
Trị liệu vết thương cho Sở Thiền chắc chắn phải cởϊ áσ ra, danh tiết của nữ tử quan trọng đến dường nào, huống chi còn là một Công chúa.
Lục Nhụy dứt lời, Tần Tử Khanh lập tức đi ra ngoài.
Âu Dương Thiển Thiển tiến lên, lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc bổ máu, để vào miệng Sở Thiền, sau đó xé y phục chỗ có vết thương ra, kiếm đâm xuyên qua vai, cũng may là không thương tổn đến trái tim.

Âu Dương Thiển Thiển lập tức lấy kim bạc ra, cắm xung quanh vết thương để tạm thời cầm máu.
“Lục Nhụy, về Vương phủ, lấy hòm thuốc của ta đến đây, nhớ mang theo ống truyền máu.”
Thấy máu đã ngừng chảy, Âu Dương Thiển Thiển kiểm tra thân thể Sở Thiền, phát hiện mất máu quá nhiều, trong thời gian ngắn, rất khó khôi phục, liền nói với Lục Nhụy ở phía sau.
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy nói xong, trực tiếp phi thân rời khỏi thuyền, tốc độ nhanh chóng, khiến Tần Tử Khanh và Sở Nam Thiên đều hết sức kinh ngạc.
“Lục Nhụy chỉ giỏi khinh công, hoàn toàn không biết võ công.”
Thấy Tần Tử Khanh có vẻ kinh ngạc, Sơ Tình tử tế giải thích, mục đích chủ yếu là để cho hắn bớt nảy sinh ý đồ khác, còn việc Lục Nhụy biết dùng cổ thuật thì tất nhiên là bí mật.
Tần Tử Khanh xấu hổ gật gật đầu, không nói gì.
“Sơ Tình, dao găm.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn xung quanh, phát hiện không có con dao găm nào, liền nói với Sơ Tình.
“Tiểu thư, đây.”
Sơ Tình lấy ra một con dao giải phẫu nhỏ, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Vẫn mang theo bên người à?”
Tiếp nhận dao giải phẫu.

Âu Dương Thiển Thiển còn nhớ, lúc trước khi nàng mới cứu Sơ Tình, cứ đến nửa đêm là Sơ Tình đều tỉnh dậy, để giúp Sơ Tình tự vệ, nàng đã tặng cho nàng ấy một con dao giải phẫu đặc chế để Sơ Tình có thể ngủ một cách bình yên.
Sơ Tình khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
“Đi lấy một chiếc bát đến, nhớ đổ nửa chén nước.”
Nghe Âu Dương Thiển Thiển dặn dò, Sơ Tình lập tức đi ra ngoài, lấy một chén nước tới đặt bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong túi thơm ra một cánh hoa màu tím, đặt vào trong chén, Manh Manh vừa nhìn thấy, lập tức nhảy lên bàn định uống nước, bị Âu Dương Thiển Thiển ngăn cản, Manh Manh ai oán nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
“Lúc về ta sẽ cho mi, ngoan nào, đi xuống.”
Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói, khiến Tần Tử Khanh và Sở Nam Thiên cảm thấy mình bị phân biệt đối xử, bọn họ còn không bằng một con thú cưng.
Âu Dương Thiển Thiển dùng dao giải phẫu quệt một ít máu của Sở Thiền rồi thả vào trong nước, trong nháy mắt, máu biến thành đỏ tươi, trong màu đỏ có một tia sáng kỳ dị, như là trọng sinh một lần nữa.
“Đưa tay qua đây.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sở Nam Thiên, nói.
Mặc dù Sở Nam Thiên và Sở Thiền là huynh muội, nhưng trước khi truyền máu vẫn phải kiểm tra lại, nếu nhầm thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Sở Nam Thiên không hề do dự, lập tức đưa tay ra, Âu Dương Thiển Thiển cắt vào ngón tay Sở Nam Thiên, máu lập tức chảy ra, nhỏ vào trong chén, gặp phải máu Sở Thiền thì lại không có bất cứ thay đổi nào.
“Máu của huynh không dùng được.”
Âu Dương Thiển Thiển mở miệng phủ định.
“Tiểu thư, muốn thử máu của muội không?”
Sơ Tình biết Âu Dương Thiển Thiển định truyền máu, cũng biết cần phải đúng nhóm máu mới được, nên nói.
“Muội, ta và Lục Nhụy đều không được.”
Nhóm máu của Sơ Tình không dùng được, máu của nàng có thể giải được bách độc, nhưng lại thuộc về hàn tính, sở dĩ Thượng Quan Dao có thể dùng, là bởi vì Thượng Quan Dao nằm trong quan tài băng mười năm nên sẽ không bài xích, còn Lục Nhụy, từ nhỏ đã nuôi cổ vương trong người, tất nhiên là người ngoài không thể dùng máu của nàng được, nhưng nàng có thể dùng máu của bất cứ ai.
“Vương phi, không ngại kiểm tra máu của ta xem.”
Tuy Tần Tử Khanh không hiểu Âu Dương Thiển Thiển định làm gì, nhưng cũng biết, Âu Dương Thiển Thiển đang muốn cứu Sở Thiền.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, giọt máu của Tần Tử Khanh nhỏ vào trong chén, lại phát hiện cũng không thể dùng được.
“Cẩn Vương, nếu không ngại, phiền ngươi ra ngoài mời thêm mấy người khác đến.”
Âu Dương Thiển Thiển nói với Tần Tử Khanh.
Hết cách rồi, Sở Nam Thiên thì sẽ tuyệt đối không rời phòng, Sơ Tình giúp nàng, chỉ còn mỗi Tần Tử Khanh là người không phận sự gì.
“Vương phi có thể giải thích một chút hay không, hành động này là vì sao?”
Tần Tử Khanh không hiểu, hỏi.
“Trong cơ thể Thiền Nhi đã mất bốn phần năm số máu, khi máu trong cơ thể mất quá hai phần ba thì sẽ mất khả năng tạo máu, ta đã cho nàng ăn viên bổ máu, đã cầm máu, tạm thời giữ được tính mạng của nàng, nhưng chỉ có thể duy trì trong vòng hai canh giờ, quá hai canh giờ, cho dù nàng có sống sót cũng sẽ rất lâu mới tỉnh lại, hoặc cả đời này không tỉnh lại được, vì thế, cách duy nhất bây giờ là truyền máu cho nàng, ta biết, ta nói như vậy Cẩn Vương sẽ không hiểu, vì thế, hãy mau chóng tìm vài người lại đây, thời gian không còn nhiều.”
Âu Dương Thiển Thiển giải thích thao thao bất tuyệt, sau đó còn không quên đả kích Tần Tử Khanh.
Mặc dù nói không hiểu thì phải hỏi, nhưng hỏi nhiều quá thì lại khiến người ta bực mình.
“Ta biết rồi.”
Tần Tử Khanh không hề tức giận, mà lập tức đi ra ngoài.
“Vương phi, Thiền Nhi còn có thể tỉnh lại không?”
Sở Nam Thiên lo lắng hỏi.
“Huynh yên tâm, nàng sẽ không sao, nếu không phải vì không được xử lý thoả đáng thì đã không phiền phức đến thế, bị thương mà còn không biết đầu tiên là phải cầm máu.”
Âu Dương Thiển Thiển liếc nhìn Sở Nam Thiên, nói.

Sao đến cả kiến thức bình thường như vậy mà Sở Nam Thiên cũng không biết.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Sở Nam Thiên xấu hổ cúi đầu.

Tại hắn quá sốt sắng, căng thẳng nên quên mất việc cầm máu cho Sở Thiền, tay không nhịn được khẽ run lên, nhưng chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tần Tử Khanh nhanh chóng đưa mấy người đến, kiểm tra từng người một nhưng không ai thích hợp, sau đó Âu Dương Thiển Thiển dặn dò Sơ Tình, bảo nàng đi gọi thêm nhiều người nữa đến.
Sau khi Sơ Tình rời khỏi đó liền hô to lên, những ai đến thuyền đều được mười lượng bạc, một đoàn người nhanh chóng kéo tới.
Không ngờ cuối cùng máu của phụ nhân của nhà đò lại thích hợp với máu của Sở Thiền.
“Sở Thái Tử, Cẩn Vương, ta bảo những người vừa đến kiểm tra máu chờ ở trên bờ, các vị xem ai đi trả bạc đi.”
Sơ Tình nói thẳng với hai người.
Dù sao, Âu Dương Thiển Thiển đã cứu người rồi thì tất nhiên không lý gì lại trả bạc nữa, cuối cùng Tần Tử Khanh cho người trả bạc, thi thể trên thuyền cũng được người của phủ Thuận Thiên đến xử lý ổn thỏa, thuyền cũng được đưa vào gần bờ.
Âu Dương Thiển Thiển giải thích cho phụ nhân của nhà đò xong, phụ nhân của nhà đò vừa nghe có thể cứu được mạng người mà mình lại không sao cả thì lập tức đồng ý.
Đúng lúc đó, Lục Nhụy cũng ôm hòm thuốc trở lại thuyền, Âu Dương Thiển Thiển liền nhổ kim bạc ra, dùng bột cầm máu để cầm máu cho Sở Thiền, lúc nàng rắc bột cầm máu thì trong nháy mắt, máu của Sở Thiền lập tức ngừng chảy, Sở Nam Thiên kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Trong thiên hạ, hắn chưa từng gặp bột cầm máu nào hiệu quả như vậy.
“Đại tẩu, trước tiên hãy ăn cái này đi.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy ra một viên thuốc bổ máu, đưa cho phụ nhân của nhà đò, nói.
“Được.”
Phụ nhân của nhà đò tiếp nhận viên thuốc, lập tức ăn vào.
Âu Dương Thiển Thiển cầm công cụ truyền máu đặc chế, một đầu cắm vào cổ tay Sở Thiền, một đầu cắm vào cổ tay phụ nhân của nhà đò, thông qua chênh lệch độ cao, máu nhanh chóng chảy vào trong cơ thể Sở Thiền, thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Sở Thiền cũng dần dần khôi phục, còn sắc mặt phụ nhân của nhà đò thì hơi xám đi một chút.

Âu Dương Thiển Thiển lập tức rút ống truyền máu ra, lại đưa cho phụ nhân của nhà đò ăn một viên thuốc bổ máu nữa.
“Đại tẩu, những ngày gần đây, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, đây là một chút tâm ý, mua đồ ăn lót dạ để bồi dưỡng cẩn thận.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa rút ống truyền máu ra, Sơ Tình lập tức đưa cho phụ nhân của nhà đò một tờ ngân phiếu năm trăm lượng.
“Cô nương, vừa nãy Vương phi đã cho nhiều rồi, không cần cho nhiều bạc như vậy, huống hồ, đây là cứu người.”
Phụ nhân của nhà đò lập tức cự tuyệt, bà lên thuyền chỉ vì muốn cứu người chứ không phải là vì bạc.
“Đại tẩu, ngươi cứ cầm đi, Vương phủ không thiếu chút bạc này, coi như là tâm ý của chúng ta.”
Âu Dương Thiển Thiển xử lý xong vết kim trên tay Sở Thiền, đứng dậy, nói.
“Đa tạ Vương phi.”
Đại tẩu thấy không tiện cự tuyệt, liền nói, cẩn thận tiếp nhận ngân phiếu.
“Sơ Tình, đưa đại tẩu trở về.”
Vừa truyền mất gần một phần ba máu trong cơ thể, phụ nhân của nhà đò chỉ là một người bình thường nên khi đứng lên thì cảm thấy chân mềm nhũn, đứng không vững, nên nàng căn dặn.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình thấy Lục Nhụy có mặt, lập tức nói.
Sắc mặt Sở Thiền dần dần chuyển biến tốt khiến Sở Nam Thiên yên tâm không ít.
“Hôm nay đa tạ Vương phi, ngày khác có cơ hội, ta sẽ trả lại ân tình hôm nay của Vương phi.”
Sở Nam Thiên cảm kích nói.
“Không cần, người ta cứu không phải huynh, muốn trả thì để bản thân nàng đến trả.”
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp trả lời.
Nàng không thích Sở Nam Thiên, còn việc nàng cứu Sở Thiền chỉ là bởi vì cảm thấy Sở Thiền là một nữ tử tốt, chứ không phải là vì giao dịch.
Nàng cứu, chỉ vì nàng muốn, nếu nàng không muốn, cho dù có cầu xin nàng thì nàng cũng sẽ không ra tay.
“Là ta đường đột, xin Chiến Vương phi thứ lỗi.”
Sở Nam Thiên lập tức phát hiện ra mình đã nói sai, vội xin lỗi.
“Mấy ngày sắp tới phải để nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, tránh vùng vai, dù cho vết thương đã liền thì trong vòng nửa năm, mỗi khi gặp trời mưa, hẳn là vẫn sẽ còn đau, nửa năm sau, đau đớn sẽ biến mất, nhưng, trong vòng nửa năm, không được dầm mưa, bằng không sẽ để lại hậu hoạn.”
Biết bệnh tình là quyền lợi của Sở Nam Thiên, Âu Dương Thiển Thiển không che giấu.
Chỉ là trong lòng nàng có nghi vấn, với thân thủ của Sở Nam Thiên, hẳn là không đến nỗi để Sở Thiền phải xông tới đỡ kiếm đâm tới mới phải, xem vết thương, thật giống như Sở Thiền cố ý che chắn, nhưng nàng không hỏi để đỡ vướng vào phiền phức.
“Vương phi, khi nào thì Thiền Nhi mới tỉnh?”
Một khắc Sở Thiền chưa tỉnh thì một khắc Sở Nam Thiên không thể yên tâm, chỉ có nhìn thấy Sở Thiền tỉnh rồi thì Sở Nam Thiên mới yên tâm.
“Ta có rắc một chút thuốc tê trên vết thương của nàng, chờ thuốc tê hết hiệu lực thì sẽ tỉnh lại, chắc là khoảng một khắc chung nữa.”
Nếu nàng không dùng thuốc tê, thì Sở Thiền đã tỉnh lại từ lúc đang truyền máu, nhưng nếu tỉnh lại vào lúc đó thì sẽ bất lợi cho thương thế của Sở Thiền.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Sở Nam Thiên gật gật đầu, Âu Dương Thiển Thiển cầm giấy bút trên bàn, viết đơn thuốc, sau đó, Âu Dương Thiển Thiển đưa cho lão đại phu vẫn luôn đứng bên cạnh:
“Đây là đơn thuốc, đi lấy thuốc, chờ sau khi nàng tỉnh lại thì hãy cho uống.

Ta nghĩ, chút chuyện nhỏ này thì đại phu có thể làm được, không có chuyện gì nữa, ta đi về trước.”
Lão đại phu xem đơn thuốc, sau khi xem, hai sáng mắt lên, thuốc mà nàng kê không chỉ bổ máu ích khí, mà còn có thể điều tiết thân thể, thậm chí còn cân nhắc đến thân thể của người bị thương mà bổ sung thêm một chút dược thảo giảm đau.
“Y thuật của Vương phi chính là kỳ tích.”
Lão đại phu khen ngời, không hề thấy thái độ vừa rồi của Âu Dương Thiển Thiển có gì không ổn.
“Ta liền không tiễn Vương phi, chờ Thiền Nhi khá hơn thì ta sẽ đến cửa cảm tạ.”
Sở Nam Thiên nói với Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển chỉ gật gật đầu, sau đó thấy Sơ Tình đã trở về, ba người liền lập tức rời khỏi thuyền, trở lại Vương phủ.
Vừa lên đến bờ, một chiếc xe ngựa đã đứng ở trước mặt.
“Thiển Thiển, mệt không, lên xe.”
Nam Cung Thương đưa tay ra, dịu dàng nói.
“Thương, huynh đến lâu chưa?”
Âu Dương Thiển Thiển đưa tay ra, Nam Cung Thương kéo nhẹ một cái, cả người nàng ngã nhào vào trong lòng Nam Cung Thương.
“Không lâu, mới vừa từ biệt viện trở về.

Thiển Thiển, nàng xem, tấm ngọc bội này có giống tấm mà nhạc mẫu để lại cho nàng không?”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong lòng, không để ý đến mùi máu tanh vẫn còn vương trên người Âu Dương Thiển Thiển.
“Ngọc bội Uyên Ương, sao lại ở trong tay huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận rồi nhìn kỹ, lòng tràn đầy nghi vấn, hỏi.
Ngọc bội Uyên Ương tổng cộng có hai tấm, một tấm nằm trong tay Thượng Quan Dao, hiện giờ đang ở trong tay nàng, nàng tốn bao nhiêu công sức muốn tìm tung tích tấm ngọc bội Uyên Ương còn lại nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì, lúc đó nàng thấy trên người Mộ Đông Thần không hề đeo ngọc bội Uyên Ương nên cũng không hỏi dò.
“Thiển Thiển có còn nhớ, lúc trước khi ta rời khỏi Thiên Thánh, là bởi vì có một người đã cứu ta, mấy ngày hôm đó, ta luôn mơ mơ màng màng, nên chưa từng thấy rõ hình dáng của người đó, lúc người đó rời đi đã gỡ ngọc bội đeo bên người ra đưa cho ta, sau đó gửi ta cho một người tin cẩn của ông ấy, đưa ta đến Nhật Diệu, giao cho Chiến Vương Nam Cung Linh.”
Từ sau khi nhìn thấy Mộ Đông Thần, hắn vẫn luôn cảm thấy Mộ Đông Thần đem đến cảm giác rất là quen thuộc, hắn đã suy nghĩ rất lâu, rốt cục cũng nhớ ra Mộ Đông Thần chính người đã dẫn hắn rời khỏi Hoàng cung ngày ấy, sau đó hắn có nhớ tới những lời Nam Cung Linh nói trước khi chết, rằng ông cất giấu ngọc bội chứng minh thân phận hắn trong mật thất ở biệt viện Khê sơn, bây giờ xem ra, sợ là Nam Cung Linh đã biết rằng phủ Chiến Vương không an toàn.
“Thương, huynh muốn nói người cứu huynh ngày đó là Mộ Đông Thần?”
Nhớ tới những lời mà lúc đó Mộ Đông Thần đã giải thích với nàng và mẫu thân, nàng gần như có thể xác định Nam Cung Thương chính là người mà Mộ Đông Thần không tiếc giá nào để cứu từ mười sáu năm trước, cũng chính bởi vậy, Thượng Quan Dao và Mộ Đông Thần mới bỏ lỡ nhau suốt mười sáu năm, nàng mới biến thành Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng.
“Ừm, Thiển Thiển, nghe đồn hai mươi năm trước, ngọc bội Uyên Ương là vật của Trang chủ và chủ mẫu Uyên Ương sơn trang, người giữ ngọc bội Uyên Ương có thể bên nhau đến già, Thiển Thiển, duyên phận của chúng ta đã được định sẵn từ rất lâu rồi.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, nói thầm bên tai Âu Dương Thiển Thiển, Manh Manh ở bên cạnh rất ghen tỵ, nhưng ngại khí thế của Nam Cung Thương nên không dám làm nũng với Âu Dương Thiển Thiển, ánh mắt cứ xoắn xuýt nhìn hai người.
“Ừm, có lẽ, từ nơi sâu xa, thật sự đã được định sẵn.”
Nàng từ thời hiện đại đi tới thời cổ đại, từ gặp gỡ đến quen biết, có lẽ tất cả đã được định trước.
‘Nam Cung Thương thu hồi ngọc bội Uyên Ương, cũng có nghĩa là chúng ta sắp rời khỏi Nhật Diệu.’
Âu Dương Thiển Thiển thầm nghĩ.
“Thương, nắm tay đến già, được không?”
Có lẽ sắp đến lúc rời đi, có lẽ sắp đến lúc chia lìa, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển luôn cảm thấy bất an, ôm eo Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.
“Đời này kiếp này, Nam Cung Thương ta dứt khoát không buông tay Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương bá đạo nói, trong nháy mắt cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim.
Manh Manh nhìn hai người một cái rồi nhắm mắt lại, trong ánh mắt còn mang theo ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận