Bánh bao sữa chần chờ: "Thế nhưng mà! ! "Ba anh em nhà họ Hoắc: "Không có “thế nhưng” ! Đây là lựa chọn của chú út ! Nếu không, chú út sẽ rất đau lòng, Tể Tể, em mặc kệ chú út đau lòng sao?"Hoắc trầm Vân gật đầu: "Đúng thế, đúng thế!"Bánh bao sữa đương nhiên không nỡ để chú út đau lòng, nếu như chú út kiên trì muốn, vậy thì cứ cho chú đi!Nếu như thật sự doạ chết chú út, hiện tại có bé ở đây rồi, mà cửa Địa Phủ lại không mở được, kéo hồn phách chú út về là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ cần giữ được hồn phách chú út, kéo trở về là được rồi.
Sau khi Bánh bao sữa suy nghĩ rõ ràng rồi, liền cảm thấy rất thoải mái.
"Chú út, vậy chính chú tự lựa chọn muốn ăn chỗ nào đi!"Bánh bao sữa nói xong, vung quần áo lên, đồng thời nhanh chóng mở vết nứt trên bụng nhỏ.
Ba anh em nhà họ Hoắc ngay lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Hoắc trầm Vân thì mong ngóng, chăm chú nhìn!Bánh bao sữa mở bụng nhỏ, đôi tay nhỏ vặn vẹo uốn éo, những thứ bên trong bụng lắc lư lắc lư, chú út đang trực tiếp nhìn chằm chằm bụng nhỏ của bé, càng nhìn càng thấy rõ ràng mọi thứ.
"Chú út, chú muốn ăn chỗ nào, xương sườn có thể ăn ngay, còn những chỗ khác nếu muốn ăn thì có thể nướng luôn!"Hoắc trầm Vân: "! ! "Gì!Trời!Chết tiêt!Cái … !Hoắc trầm Vân cảm thấy những chuyện kinh khủng nhất hắn đã gặp qua thì không còn có chuyện gì có thể kinh khủng hơn chuyện lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Bánh bao sữa xuất hiện bất thình lình ở phòng tắm.
Hoặc là chuyện con thỏ biết nói tiếng người!Kết quả hiện thực bây giờ đang điên cuồng vả mặt hắn !Nói cho hắn “những gì mà hắn biết còn quá ít”!Hắn được mở mang kiến thức thêm một lần nữa !Điều kinh khủng hơn là Bánh bao sữa còn có thể tự mình nướng lên cho hắn ăn!Con ngươi Hoắc trầm Vân trừng lớn, thở không được, linh hồn xuất khiếu, từ trong cơ thể đi ra ngoài.
Thân thể cao lớn cứ như thế thẳng tắp đổ xuống, lúc này Ba anh em nhà họ Hoắc mới giật mình, liền vội vàng kéo người lên.
"Chú út!""Chú út!"! ! Linh hồn Hoắc trầm Vân: "! ! "Nhìn thấy ba đứa cháu sợ hãi đến nỗi mặt mũi đều thay đổi rất lớn, đang liên tục gọi hắn, hắn còn không nhận ra linh hồn của bản thân đã xuất khiếu, nên chạy tới hô gọi ba đứa cháu.
"Đây đây đây, chú ở đây này! Ở đây này!"Thế nhưng, ba đứa cháu cứ như là đều bị điếc, căn bản không nghe thấy tiếng hắn.
Bánh bao sữa nhìn thấy sự tình xấu nhất đã phát sinh, vội vàng buông quần áo xuống, một bàn tay xuất hiện trước linh hồn xuất khiếu của chú út, kéo hồn phách theo, nhập vào trong thân thể chú út.
Đầu ngón út ở giữa mi tâm của chú út điểm một cái, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Về! Định!"Hoắc trầm Vân cảm giác bỗng nhiên bị ai đẩy một cái, sau đó cứ thế hướng về phía trước, bị cái gì đó hút vào.
Vừa mở mắt, liền đối đầu với ánh mắt lo lắng của ba đứa cháu.
Hoắc tư Cẩn: "Chú út, chú thấy thế nào rồi?"Hoắc tư Tước: "Chú út, chú có muốn tới phòng cấp cứu kiểm tra lại xem không?"Hoắc tư Cẩn: "Chú út, Tể Tể mặc dù rất kì lạ, nhưng Tể Tể sẽ không đối xử tệ với chú đâu.
"Hoắc tư Thần liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng thế, đúng thế! Chúng ta là người một nhà mà!"Hoắc trầm Vân nhận ra trước đó hẳn là linh hồn của bản thân xuất khiếu: "! ! "Phải mất một hồi lâu, Hoắc trầm Vân mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Các cháu cũng có thể mở bụng của mình, đem nướng lên, còn cười híp mắt nói chuyện với chú không?"Ba anh em nhà họ Hoắc: "! ! Không thể!"Hoắc trầm Vân: "! ! "Nhìn xem đáy mắt đang cười của mấy đứa cháu, Hoắc trầm Vân cuối cùng cũng hiểu là hắn bị mấy đứa cháu cùng nhau lừa mình.
Hắn buột miệng hỏi: "Các cháu vì sao lại không sợ?"Hoắc tư Thần cười lên ha hả: "Bởi vì chúng cháu gan lớn, đã nhìn thấy rồi!"Hoắc tư Cẩn cùng Hoắc tư Tước che mặt, thằng em ngốc còn có thể ngốc hơn nữa không?Cảnh giới cao nhất khi trêu người khác là để đối phương dính bẫy mà không biết bị ai chơi xỏ mà !Hoắc trầm Vân tức đến muốn mài răng: "Cho nên! ! Ba anh các cháu! ! Cùng nhau trêu đùa người thân của các cháu là chú út hả?"Chú út hoàn toàn tỉnh táo, Hoắc tư Thần cười ha ha.
Hoắc tư Cẩn vì để tránh cho thằng em ngốc bị chú út đánh tơi bời, lập tức giải thích.
"Chú út, chúng cháu nghĩ, dù sao ba anh em chúng cháu đều đã thấy rồi, chú út cũng là người nhà của chúng cháu, tất cả người một nhà cùng biết chuyện thì tốt hơn, không ai có bí mật riêng, như thế càng tin tưởng nhau hơn.
"Hoắc trầm Vân: "! ! "Cháu trai cả, cháu xem chú út cháu có phải thật sự ngốc hay không?Bánh bao sữa nhìn xem sắc mặt trắng bệch của Chú út, lại nhìn xem khuôn mặt vủi vẻ của ba người anh, chớp chớp mắt to, sau đó nhìn về phía chú út nhẹ giọng nhắc nhở.
"Chú út, chú vừa rồi bị dọa đến nỗi hồn phách rời thân thể, nên hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt nha, nếu không thì rất dễ thấy ma đó.
"Hoắc trầm Vân cao lớn, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất ma quỷ: "! ! "Hoắc tư Cẩn không ngờ tới chú út bị dọa đến nỗi hồn phách rời thân thể, nhất thời xấu hổ.
"Chú út, cháu xin lỗi, chúng cháu! ! "Nghe thấy bản thân bây giờ lúc nào cũng có thể nhìn thấy ma, Hoắc trầm Vân làm gì còn có tâm tư để ý chuyện ba đứa cháu cùng nhau lừa mình.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể run lẩy bẩy của mình: "Các cháu ai đi phòng hồi sức cấp cứu trông đi, để chú ngủ một giấc đã, chú thực sự không có dũng khí nhìn thấy ma lần nữa đâu!"Bánh bao sữa mềm mại lên tiếng: "Chú út không phải sợ, cho dù có ma tới, có Tể Tể ở đây, bọn chúng không dám làm gì Chú út đâu.
"Hoắc trầm Vân: "! ! Vì sao?"Hoắc tư Thần kiêu ngạo, ưỡn lồng ngực: "Bởi vì Tể Tể là tiểu công chúa ở Địa Phủ, là con gái của Diêm Vương Địa Phủ nha!"Hoắc trầm Vân: "! ! "A!Đã hiểu!Đây là câu trả lời cuối cùng !Hắn đã nghĩ là tiểu tiên nữ !Kỳ thật là hắn đã gặp quỷ Vương!Cháu gái bảo bối của hắn lợi hại nhất ở Địa Phủ, là ma mạnh mẽ nhất trong những con ma ở Âm Phủ!Hoắc trầm Vân hai mắt khẽ đảo, choáng.
Hoắc tư Tước vội hỏi Bánh bao sữa: "Tể Tể, chú út có phải là lại bị hù chết?"Bánh bao sữa lắc cái đầu nhỏ: "Sẽ không sao đâu, Tể Tể mới vừa rồi giúp chú út cố định hồn, tạm thời dọa không chết được!"Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Thần đồng thời thở phào.
Cũng đừng thật sự bị hù chết!Về nhà mà ông bà nội biết đứa con út mới tìm thấy đã không còn, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đoán chừng cũng đi Địa Phủ báo danh cả mất!Ba huynh đệ liếc mắt nhìn nhau: "Về sau đừng dọa Chú út! Chú ấy quá yếu ớt!"Hoắc tư Cẩn làm anh cả thay thế chú út đi phòng hồi sức cấp cứu trông nom Đổng Tung Tung, Hoắc tư Tước, Hoắc tư Thần và Bánh bao sữa thì tiếp tục ở phòng nghỉ ngơi cùng chú út.
Lúc trời tờ mờ sáng, bọn họ bị giọng nói bén nhọn của phụ nữ đánh thức.
"Con gái của tôi, vì lục tây lăng, a, không, vì Hoắc trầm Vân mới đi đến thủ đô, bây giờ mới có mấy ngày, mà người gần như mất mạng?""Các người phải đền bù cho con gái tôi!"Hoắc trầm Vân xoay người một cái đứng lên, nhìn thấy Bánh bao sữa cũng đi theo mở to mắt, hắn rất sốt ruột nhưng cũng không quên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Bánh bao sữa.
"Tể Tể ngoan, đợi ở đây cùng anh hai, anh ba cháu, chú út đi ra xem một chút thôi.
"Tể Tể nhìn anh hai và anh ba đang ngủ say sưa, biết hai người anh đang ngủ sâu giấc, khéo léo gật gật đầu.
"Chú út, Tể Tể biết rồi ạ.
""Thật ngoan!"Hoắc trầm Vân vội vã đi ra ngoài.
Bánh bao sữa không muốn hai anh bị đánh thức, nên tạo ra một kết giới không gian bao bọc lại.
Lại tự mình kéo cửa ra, nhô ra cái đầu nhỏ nhìn ra phía ngoài.
Thật ra phòng nghỉ bên này rất gần phòng hồi sức cấp cứu, cũng là một trong những phòng bệnh, chỉ là trang trí xa hoa rộng rãi hơn thôi.
Bánh bao sữa vừa nhô ra một cái đầu nhỏ, liền thấy một người phụ nữ đang đẩy anh cả, sau đó giơ tay đánh vào mặt chú út.
Bánh bao sữa nhịn không được, lập tức đóng cửa lại, chân ngắn nện bước nhỏ hùng hùng hổ hổ lao tới.
Vừa chạy vừa hô to: "Dì xấu xí, không cho phép dì đánh Chú út, không cho phép dì đẩy anh cả của Tể Tể !"Hoàng Ngọc Hương nhìn thấy một đứa nhỏ xông tới, mặt mũi tràn đầy căm ghét, tức giận mắng to.
"Từ đâu ra cái đứa nhỏ này, cút cho ta! Đừng làm trở ngại người khác làm việc, nếu không thì sẽ đánh cả cháu luôn!"Vệ sĩ của Hoắc gia lúc đầu bị Hoắc tư Cẩn đuổi ra xa, không nghĩ tới lại có người phụ nữ không nói hai lời tới đẩy người, đánh người như vậy, cũng đang vội vàng tiến lên.
Hoàng Ngọc Hương hai tay chống nạnh, gương mặt gầy còm hơi dài lộ ra nụ cười lạnh.
"Làm sao, Hoắc gia muốn ỷ thế hiếp người đúng không?".