Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi



Ở khu hồi sức cấp cứu xảy ra động tĩnh ầm ĩ, nên viện trưởng bệnh viện Khang Hoa tự mình dẫn người tới, vừa vặn nghe được câu này.Những người đến thăm nuôi bệnh nhân đang vây xem vô thức né sang hai bên, nhường ra một con đường.Lúc nhìn thấy người tới, những người mà có nhận thức rộng biết là ai đến, đều hít một hơi thật sâu."Kia là người nắm quyền quyết định của tập đoàn Hoắc thị, ngài Hoắc Trầm Lệnh!""Chết rồi! Vậy người phụ nữ kia là ai, lại dám ngang nhiên công kích Hoắc gia?""Không biết, tôi ở giới thượng lưu thủ đô cũng chắc chắn chưa thấy qua người này!"......Lúc đầu những người mồm năm miệng mười nói, bây giờ thấy Hoắc Trầm Lệnh đến đều cùng nhau ngậm miệng.Mà nhóm những người không biết về Hoắc Trầm Lệnh cũng đều vô thức đứng lui về phía sau, cảm thấy kiêng kị khí thế khiếp người của người mới tới này.Khi Hoắc trầm Vân, Hoắc tư Cẩn và Bánh bao sữa nhìn thấy Hoắc Trầm Lệnh tới, ba người cùng nhau gọi."Anh hai ( Cha )( cha ~~)"Hoắc Trầm Lệnh đi qua, rất thuận tay mà bế Bánh bao sữa từ trong ngực cậu con trai cả.Quay ra nhìn em trai Hoắc trầm Vân, ánh mắt nhìn thấy dấu bàn tay trên má phải thì dừng lại một chút."Bà Hoàng Ngọc Hương, tôi là Hoắc Trầm Lệnh, anh hai của Trầm Vân! Cha mẹ của anh em chúng tôi thân thể vẫn rất khoẻ mạnh, Trầm Vân là em trai tôi có tính cách cởi mở rộng rãi, thiện chí giúp người, cho dù hơi nhát gan một chút, nhưng cũng không tới phiên bà một người ngoài được phép đánh cậu ấy!"Không đợi Hoàng Ngọc Hương nói chuyện, giọng nói hờ hững của Hoắc Trầm Lệnh lại vang lên lần nữa."Bà bây giờ có hai lựa chọn, một, lập tức chân thành xin lỗi em trai tôi vì đã đánh cậu ấy! Hai, bà sẽ nhận được đơn kiện từ văn phòng luật của tập đoàn Hoắc thị!"Sắc mặt Hoàng Ngọc Hương trở lên trắng bệch khi thấy khí thế lạnh lẽo khiếp người của Hoắc Trầm Lệnh, nhưng nghĩ tới con gái bởi vì Hoắc trầm Vân mới đến thủ đô, hơn nữa cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không sai.Viện trưởng Tần Thắng Kỳ mang theo nhân viên bảo an của bệnh viện tới, chuẩn bị đề nghị những người vây xem về phòng bệnh của mình, lại bị Hoắc Trầm Lệnh ngăn lại."Tần viện trưởng, không cần mời bọn họ trở về phòng bệnh, người nhà họ Hoắc chúng ta làm việc, chưa từng phải e ngại bất luận kẻ nào!"Tần Thắng Kỳ vội gật đầu, cười làm lành: "Được, vậy Hoắc tổng, mời ngài tự xử lý."Hoắc Trầm Lệnh hơi gật đầu, xem như cùng Tần Thắng Kỳ nói chuyện xong.Hoàng Ngọc Hương nhìn thấy tình hình không đúng, lập tức lại bắt đầu làm ầm ĩ."Không hổ là gia tộc đứng đầu Hoắc gia, chính viện trưởng bệnh viện Khang Hoa cũng phải đứng sang bên cạnh! Muốn tôi xin lỗi, không xin lỗi thì bị kiện, muốn bắt tôi ngồi ở cục cảnh sát đúng không?"Hoắc Trầm Lệnh thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm bà ta, quay sang nhìn Giang Lâm đứng ở đằng sau đang chạy đến, liền gật gật đầu với anh ta.Giang Lâm được ông chủ ra hiệu, lập tức chào hỏi mang theo màn hình chiếu cùng mấy người nhân viên tiến lên, rất mau đem màn hình chiếu lắp đặt hoàn tất, sau đó anh mở laptop, cứ như vậy ngay trước toàn dân thiên hạ ở ngoài hành lang phát ra video mà anh tra ra được.Video vô cùng rõ ràng, khung cảnh là hành lang lối ra của sân bay.Hoàng Ngọc Hương cùng chồng là Đổng đổng nước thành vừa xuống máy bay, cùng một huyến bay với ba người Vương Ngọc Linh, Hoắc An An và Hứa Dao.Trong video là hình ảnh Vương Ngọc Linh và Hoàng Ngọc Hương đang nói chuyện, đằng sau hai người họ là Hoắc An An và Hứa Dao đang rời đi.Giọng nói của hai người trong video đã được xử lý đặc thù, phát ra ngoài nghe thấy rất rõ ràng."Bà Đổng, hi vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà."Hoàng Ngọc Hương cười không ngậm được mồm: "Vậy liền mượn lời chúc tốt lành của chị, chỉ là Tung Tung nhà tôi nói cậu Tây Lăng kia, a, bây giờ phải gọi là Hoắc trầm Vân mới đúng, mỗi lần gặp người khác đều giới thiệu nói con bé là em gái, cái này......!Lúc đó cậu ta còn họ Lục đã như vậy, hiện tại thành cậu ba Hoắc gia rồi, sợ là càng sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân này!""Bà Đổng sợ cái gì, cha mẹ chồng tôi đã lớn tuổi, rất ít hỏi đến chuyện trong nhà, chồng tôi là anh cả cậu ta, anh cả như cha, tôi vẫn là chị dâu cậu ta đấy, có tôi ở đây, Bà Đổng chỉ cần làm tốt tư tưởng cho Tung Tung là được, không sợ chuyện hôn nhân này không thành!""Vậy, tôi cảm ơn chị dâu của Tung Tung trước nhé!"Nội dung video thay đổi, quay đến cảnh của Đổng Tung Tung.Cô đang đứng ở cửa chính quán bar, đây chắc là lần đầu tiên cô đến quán ba, như đang rất lo lắng bất an, nhưng hình như có chuyện khác cần giải quyết nên cuối cùng vẫn cắn răng đi vào.Trong màn ảnh chuyển sang cảnh bên trong quán bar đang quần ma loạn vũ, hò hét ầm ĩ, Đổng Tung Tung rất nhanh xuyên qua khu vực chính, đi vào thang máy.Thang máy dừng ở tầng hai dưới lòng đất, cô đi ra khỏi thang máy bắt đầu tìm số phòng, đi vào phòng 0808 ở giữa hàng lang.Gian phòng bên trong cũng có camera, hơn nữa còn rất khó tìm thấy, nhưng người trong phòng hiển nhiên biết, bởi vì người đó đang nhìn thẳng vào ống kính.Mãi cho đến Đổng Tung Tung đi vào, người nam nhân kia xoay người lại, lộ ra khuôn mặt của Cốc Hưng Úc có mấy phần đen tối.Đổng Tung Tung nhìn thấy không đúng, lập tức xin lỗi."Hoắc......!Cốc......Ngài Cốc ? Thật xin lỗi, tôi tìm nhầm gian phòng, tôi lập tức đi ra ngay."Cốc Hưng Úc lại kéo cô lại, đem người hung hăng về sau kéo một cái, Đổng Tung Tung bị ném lên trên giường lớn ở đằng, Cốc Hưng Úc như khỉ bổ nhào qua."Đổng Tung Tung, tôi cho cô mặt mũi lại không muốn mặt mũi! Có thể hầu hạ tôi, là vinh hạnh của cô!"Về sau, những hình ảnh trong video rất kinh khủng, Đổng Tung Tung giãy dụa, hô cứu mạng, cho đến khi mặt mũi tràn đầy máu tươi, quần áo không chỉnh tề ngã trên mặt đất không rõ sống chết.Video dừng lại, Hoàng Ngọc Hương nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.Đám người vây xem cũng thổn thức."Đây......!Rõ ràng không có liên quan gì đến cậu ba nhà họ Hoắc mà!""Đúng thế, đúng thế!"......Giang Lâm tắt máy vi tính, để mấy nhân viên công tác thu hồi mang màn hình chiếu đi, rất cung kính đi đến phía sau Hoắc Trầm Lệnh đứng yên.Ánh mắt chuyển xuống trong ngực ông chủ, thời điểm nhìn thấy tiểu thư Tể Tể, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên.Bánh bao sữa thấy chú Giang Lâm nhìn mình, dùng giọng trẻ con chào hỏi chú."Chào chú Giang."Giang Lâm cảm thấy mình không ổn lắm.Dù sao thì khả năng tiểu thư Tể Tể không phải người rất cao, hình như ông chủ và các cậu chủ giống như đều rất mơ mơ màng màng.Hết lần này tới lần khác có rất nhiều chuyện liên tếp xảy ra, bản thân đều không có thời gian ở một mình cùng với tiểu thư, đưa ra chứng cứ khả năng không phải người của bé.Trên mặt Giang Lâm lộ ra một nụ cười cứng ngắc."Chào tiểu thư Tể Tể."Bánh bao sữa: "Chú Giang, mặt chú sao thế?"Giang Lâm: "......!cảm ơn tiểu thư Tể Tể quan tâm, có thể là dây thần kinh trên mặt hơi cứng, hai ngày nữa sẽ tốt hơn."Hắn thuần túy là bị dọa!Ô ô ô!Bánh bao sữa nhìn thấy Tần Thắng Kỳ đứng đằng sau một mực không lên tiếng , bé nghe thấy cha gọi đối phương là Tần viện trưởng, vậy chắc là người làm chức vị lớn ở bệnh viện."Vậy Chú Giang để Tần viện trưởng xem một chút, có bệnh thì sớm trị liệu nha! Không có bệnh cũng cầu an tâm chú ạ!"Giang Lâm: "......"Tần Thắng Kỳ cười một cách rất hòa ái: "Tiểu thư Tể Tể nói rất đúng, Tiểu Giang không bận rộn, đợi lát nữa đi kiểm tra xem sao."Giang Lâm không tiện cự tuyệt : "......!Vậy liền làm phiền Tần viện trưởng."Hắn không có bệnh!Hắn rất tốt!Mỗi năm đều đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, thân thể vô cùng tốt, nếu không làm sao có khả năng đi theo ông chủ làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, khắp thế giới chắc chỉ có hắn.Đám người nghe thấy lời Bánh bao sữa, từng người đều bị sự đáng yêu của bé chọc cười."Đứa nhỏ thật tri kỷ nha!""Mà dáng dấp thật là xinh đẹp, thật đáng yêu nha!""Ai! Nhìn thấy tôi cũng muốn con trai con dâu tôi sinh một đứa bé trai!"Nghe nói người nắm quyền Hoắc gia nhận nuôi một bé gái mà, sao lúc này lại ôm một bé trai?Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc trầm Vân, Hoắc tư Cẩn và Bánh bao sữa đồng thời lên tiếng: "Tể Tể là bé gái!"Đám người đang vây xem: "......"Đám người vội nói xin lỗi, sau đó lại nói các loại lời khen khuôn mặt Bánh bao sữa xinh đẹp, muốn sinh bé gái là áo bông tri kỉ.Bánh bao sữa giơ cằm nhỏ lên hừ hừ: "Tể Tể mới không tin, mọi người mới vừa rồi còn nói muốn sinh con trai đâu! Hừ! Mọi người đừng nghĩ gạt Tể Tể!"Đám người vây xem cảm thấy xấu hổ, rất nhiều người đều xám xịt rời đi!Mẹ nó, không đi đi, chờ ngài Hoắc nhìn thấy, không sợ bị ngài Hoắc nhớ mặt sao?Hoắc Trầm Lệnh cũng không nhìn đám người, ánh mắt rơi xuống trên người Hoàng ngọc Hương còn chưa tỉnh táo."Bà Hoàng Ngọc Hương, bà chọn một hay là hai?".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận