Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi


Trong phòng ngủ trên lầu, Tể Tể trong bộ trang phục màu trắng đang lấy tròng mắt móc ra cố định ở giữa không trung, một đôi tay nâng cao qua đỉnh đầu, lay lay một cây một cây tóc mỏng, khó khăn nhét vào trong lỗ chân lông.Vừa nhét vừa thở dài."Sao thời điểm lấy trọc tóc dễ dàng, mà trồng trở về khó như vậy nha!"Bé còn cố gắng mở lớn lỗ chân lông, nếu không thì một cây cũng không trồng được.Cứ như vậy, làm khó Tể Tể, làm cho mặt mũi bé tràn đầy buồn bực."Trồng xong một cây này, còn có một cây bên dưới!""Trồng xong một cây bên dưới, còn có những cây bên dưới nữa!""Ô ô ô......!Tể Tể sao có nhiều như vậy tóc nha? Tể Tể con mắt đều muốn nhìn đến mù luôn......!Ai ~~~"Loại một cọng tóc, giọng trẻ con của bé lại cảm thán một tiếng, dáng vẻ một đứa nhỏ mập mạp đang sầu lòng không ngớt.Cửa phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên Hoắc Trầm Lệnh cũng không nghe thấy tiếng thở dài của Tể Tể.Cha Hoắc đi đến cửa, rất lịch sự gõ gõ."Cộc cộc cộc!"Hai con mắt của Tể Tể đang lơ lửng nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc của bé, lúc này cùng nhau chuyển hướng nhìn về phía cửa."Ai vậy nha?"Thanh âm của bé cũng không nhỏ, Tể Tể sợ đối phương nghe không được.Dù sao, sau khi dọa ngất chú to lớn kia, Tể Tể hiện tại vô cùng cẩn thận, sợ lại hù đến chú út có lá gan rất nhỏ, còn cố ý khóa trái cửa phòng.Hoắc Trầm Lệnh nhẹ cười cười: "Là cha!"Tròng mắt của Tể Tể vui vẻ ở trên không trung xoay xoay mấy vòng vòng, sau đó lần lượt bay vào bên trong vành mắt hai bên.Bánh bao sữa chạy nhanh xuống giường, đi đôi chân trần lật đật chạy ra, ghế đẩu vẫn còn ở phía sau cánh cửa, bé vội trèo lên mở cửa cho cha.Mở khóa, Tể Tể bé nhỏ đáng yêu chào cha."Cha!"Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy đôi mắt cười cong cong của Tể Tể, theo thói quen xoay người đem Tể Tể ôm lên, tiện tay đóng cửa đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.Trước đó, có nhiều chuyện cần phải xử lý trước, cho nên lúc ấy Hoắc Trầm Lệnh có ngửi được mùi thịt nướng trên người Tể Tể, nhưng cũng không để ở trong lòng.Chỉ cho là Tể Tể đói bụng, ăn thịt nướng trước khi xảy ra mấy chuyện kia.Nghĩ đến Hoắc trầm Vân, hắn cười hỏi Tể Tể."Tể Tể, chú út nói con để dành thịt nướng cho cha, nên đem thịt nướng giấu ở trên này?"Tể Tể nghĩ đến chú út bị dọa đến linh hồn xuất khiếu, vội vàng xoay xoay bàn tay nhỏ."Không có thịt nướng không có thịt nướng."Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: "Hử?"Tể Tể sợ cha thất vọng, nhưng lại sợ hù đến cha, khuôn mặt nhỏ gấp gáp đến nỗi thịt trên khuôn mặt đều nhăn cả lại."Cha, kia là thịt Tể Tể, không thể ăn!"Hoắc Trầm Lệnh không hiểu: "Tể Tể, chú út và ba anh đều có thể ăn, sao cha lại không thể ăn?"Tể Tể ngơ người, … cuối cùng cũng tỉnh táo lại."Cha, chú út và ba anh đều không có ăn nha."Hoắc Trầm Lệnh híp mắt: "Hả?"Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, hơi ngiêng cái đầu nhỏ, sau đó cố gắng suy nghĩ xem giải thích như thế nào."Anh cả và anh hai thì nói không đói bụng, không muốn ăn, anh ba lại rất đói, nhưng mà tất cả ba anh đều giống nhau, nhìn thấy thịt nướng trên người Tể Tể đều nôn, Chú út......!Chú út......"Nói đến đây, Tể Tể có chút lo sợ, nâng mắt lên nhìn cha thăm dò, thấy thần sắc nghi hoặc của cha, nhưng vẫn rất dịu dàng và lo lắng nhìn bé, Tể Tể há há miệng nhỏ, cũng không thèm suy nghĩ nữa.Bé nhắm mắt lại, miệng nhỏ nói liên tục một tràng."Chú út nhìn thấy thịt nướng Tể Tể thì trực tiếp bị dọa đến nỗi hồn phách rời thân thể, nhưng mà Tể Tể biết chú út nhát gan, hồn phách chú vừa tách ra khỏi thân thể liền bị Tể Tể giữ được, sau đó kéo trở về trong thân thể của chú.


Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, cũng không sợ ma quỷ đến quấy nhiễu."Hoắc Trầm Lệnh: "......"Cho nên......!Cuối cùng là thịt nướng kiểu gì mà ba cậu con trai chỉ nhìn thấy đã nôn, em trai còn bị dọa sợ đến nỗi linh hồn xuất khiếu?Không đợi Hoắc Trầm Lệnh hỏi tiếp vấn đề này, lực chú ý lại bị kéo đến cái đầu trọc của con gái trong ngực, trên đỉnh đầu của bé có mười sợi tóc nghiêng ngả thu hút."Tể Tể, tóc của con......"Người bình thường sau khi cạo trọc đầu trọc, thì chỉ trong mấy ngày là tóc lại bắt đầu dài ra.Nhưng chuyện gì xảy ra với tóc của Tể Tể?Mười cái tóc giống như rất có ý chí, nghiêng ngả như điên cuồng dài ra, những chỗ còn lại ......!Không có một cọng nào!Hoắc Trầm Lệnh thật sự rất khó chịu.Thậm chí anh còn không có tâm trạng để ý chuyện thịt nướng, mà nhìn chằm chằm những cọng tóc nghiêng ngả kia của Tể Tể.Tể Tể nhìn thấy cha chuẩn bị sờ tóc của mình, bé liền vội vã lên tiếng."Cha đừng sờ, không may làm rơi hết chỗ tóc con mới trồng, đầu Tể Tể lại thành trọc rồi."Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy đầu của mình như dừng lại tất cả những suy nghĩ, chỉ vô ý thức thuận theo Tể Tể, cúi xuống hỏi bé."Trồng?"Tể Tể vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Cha ở Địa Phủ nói tóc của Tể Tể cũng là sức mạnh của Tể Tể, tóc bị mất, lực lượng cũng sẽ bị mất đi một phần.


Tể Tể hiện tại cũng không thể sửa chữa sách Sinh Tử và mở ra cửa Địa Phủ!"Hoắc Trầm Lệnh: "......"A!Nhớ ra rồi, con gái của hắn là con gái ruột của Minh Vương, là tiểu công chúa ở Địa Phủ!Trí thông minh dần dần được lấp đầy đại não cha Hoắc, nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ.Cho nên, hắn vừa về nhà thì bị em trai và ba đứa con cùng nhau lừa!Cái gọi là thịt nướng......!Đại khái là Tể Tể đem thịt của mình nướng lên, chỗ thịt nướng rất có thể rất khó chấp nhận, hình ảnh cực kỳ kinh khủng đến nỗi làm cho cả ba đứa con trai đều không thể thích ứng, cho nên nôn.Em trai nhát gan nên linh hồn xuất khiếu, chính xác hơn là bị dọa chết!Nhưng bởi vì có Tể Tể ở đây, cho nên chết lại sống lại!Về chuyện Tể Tể nói là trồng tóc, thậm chí còn cố tình khóa cửa phòng......Vậy nhất định không phải là chuyện "trồng tóc" bình thường!Hoắc Trầm Lệnh mím môi, hai con ngươi trở nên u ám đen kịt, đang nghĩ chuyện gì đó.Tể Tể thì không hiểu được nội tình bên trong.Cha Hoắc nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của con gái, vội trấn an Tể Tể."Không có việc gì, cha giúp Tể Tể cùng một chỗ trồng, rất nhanh có thể trồng tốt."Mắt Tể Tể sáng lên: "Cảm ơn cha, anh cả cũng nói giúp Tể Tể cùng trồng, nhưng mà anh cả còn chưa ăn no, hơn nữa còn cần nghỉ ngơi, ngày mai chắc hẳn là có khả năng giúp đỡ Tể Tể trồng."Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến ba đứa con dám chơi xấu cha mình, khóe miệng câu lên."Vậy trước tiên Tể Tể cứ ở đây nhé, cha đi rửa mặt một chút, ăn cơm, sau đó lại đi lên hỗ trợ con? À, hay là để các anh của Tể Tể lên giúp đỡ trước?"Tể Tể vừa muốn cự tuyệt, Cha Hoắc đã dứt khoát quyết định."Cứ quyết định như vậy đi!"Tể Tể: "Dạ?"Cha Hoắc sờ đầu trơn trượt của con gái, cẩn thận tránh đi mười cái tóc mà bé đã trồng, lại nhẹ nhàng sờ xuống trán bé, sau đó đứng dậy rất nhanh rời đi.Vừa ra cửa, thì thấy ba đứa con trai tài giỏi của mình đang đứng ngay tại bên ngoài hành lang.Con trai cả Hoắc tư Cẩn mang theo vài phần lo lắng giữa hai đầu lông mày, khuôn mặt con trai thứ hai và con trai thứ ba thì đầy trông đợi, chỉ kém viết mấy chữ "Mau nhìn xem cha ruột bị dọa thành thế nào" lên mặt.Hoắc Trầm Lệnh “a” lên cực nhẹ.Hắn hơi cúi đầu một chút, lúc ngẩng đầu lên thì sắc mặt liền thay đổi, mắt thường có thể nhìn thấy hơi trắng bệch, miệng hơi nhếch nhếch, giống như là đang cật lực chịu đựng cái gì.Hoắc tư Cẩn, Hoắc tư Tước và Hoắc tư Thần, anh em ba người nhìn nhau, hai anh em đằng sau rất hưng phấn, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy gân xanh trên trán cha ruột.


Sau đó thấy cha đưa lưng về phía bọn hắn chỉ chỉ về phía gian phòng của Tể Tể, vừa chỉ chỉ đầu, sau đó bản thân tự mình vội vàng chạy đi.Hoắc tư Cẩn chỉ mất một giây để hiểu ra, đây là cha ruột nói hắn nhớ chuyện giúp Tể Tể trồng tóc.Hoắc tư Tước và Hoắc tư Thần vẫn có chút thất vọng: "Vậy mà không thấy được cha nôn a!"Hoắc tư Cẩn yếu ớt nhắc nhở hai đứa em: "Thỏa mãn đi! Thế này......!Chúng ta đi lên hơi chậm, chắc là không thể thiếu măng xào thịt!"Hoắc tư Thần cười đắc ý: "Chắc là có măng xào thịt!"Hoắc tư Tước cũng gật đầu, sờ lên cái cằm cảm khái: "Chắc là đi lên chậm quá mà!"Hoắc tư Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh đã đồng ý giúp Tể Tể trồng tóc, các em đi nghỉ ngơi đi."Hoắc tư Tước và Hoắc tư Thần lúc này tinh thần đang kích thích, làm gì có tâm tư đi ngủ."Chúng em cũng đi!"Nhìn cha Hoắc như rời đi, nhưng thật ra cũng không đi xa mà đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy ba con trai cùng nhau đi vào gian phòng của Tể Tể, lại “a” một tiếng.Uh!Cần phải xử lý thằng em trai Hoắc trầm Vân kia nữa!.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận