2.
Sinh nhật Đào Thiên Thiên, bà điên này hẹn vài người bạn, đặt chỗ tại một quán bar nổi tiếng ở địa phương, nháo lên nói không say không về.
Quán bar lấy hải tặc làm chủ đề chính, có tên là "Sparrow" để gợi nhớ đến thuyền trưởng huyền thoại Jack.
Cách trang trí của quán rất đặc sắc, quầy bar là một chiếc thuyền cổ kính, tủ rượu là một rương kho báu hải tặc, ghế quầy bar đều được làm thành hình thùng rượu, máy chiếu có hình bộ xương bằng dao treo trên tường.
Đèn nhấp nháy màu xanh giống vùng biển Caribe đầy sóng gió, ánh sáng chiếu lên bánh lái trên sân khấu, cô ca sĩ tóc dài ẩn mình trong bóng tối, hát bài hát nổi tiếng của Bon Jovi.
Oh she's a little runaway
No one heard a single word she said
They should have seen it in your eyes
what was going around your heart
...
(Trích từ bài hát Runaway - Bon Jovi)
Mọi người chơi trò xúc xắc ai thua uống rượu, Ôn Hạ vận khí "may mắn", lắc một cái thua một cái, chai rượu đều từ từ tràn ngập trong bụng.
Dạ dày một trận cuộn trào, cô hạ ly xuống tỏ ý rằng mình thực sự không thể uống được nữa.
Một cô gái tên Phó Nhã Ca đảo khách thành chủ, đứng lên nhìn cô nghẹn ngào: "Nhiều người chơi như thế, sao cậu làm mọi người mất hứng thế.
Không uống cũng được thôi, có thấy cái bàn ở đối diện hành lang kia không.
Cậu đi qua đó, chọn một người trong đám bọn họ, hôn người đó ở nơi công cộng, tôi sẽ uống nốt phần rượu còn lại cho cậu."
Ôn Hạ liếc nhìn lại, có hơn chục người đang tụ tập ở bàn bên kia lối đi, nam nhiều nữ ít, nhìn ra được không phải ý tốt lành.
Rõ ràng không có ý tốt muốn chỉnh cô đây mà.
Đào Thiên Thiên đã sớm uống nhiều, lại mải miết chơi trò "Hai chú ong con" với mọi người, hơi đâu mà lo lắng cho Ôn Hạ.
Bất cứ ai bị Phó Nhã Ca ép đều có chút phát hoả, Ôn Hạ gõ cốc rượu lên bàn vang một tiếng thanh thuý.
Cô nói: "Uống lại đồ của người khác không tốt, cậu không cảm thấy ghê sao.
Tôi còn thấy son môi của cậu quá đậm.
Như vậy đi, tôi sẽ ra đó uống ly rượu trong cốc người ta, còn việc muốn tôi hôn người ta thì cậu phải uống ba chai, ai nôn ra thì làm cháu người đó, dám chơi không?"
Phó Nhã Ca mặc một chiếc váy đen cúp ngực, tóc xoăn môi đỏ, dáng người thướt tha.
Cô ta cười, hai tay ôm ngực nói: "Được, ai sợ ai!"
Ôn Hạ dám đáp lại lời khiêu khích này, ngoài năng lực khuấy động lửa giận của Phó Nhã Ca, quan trọng hơn là có người trên bàn đối diện trông rất quen mắt.
Ôn Nhĩ có nói qua, người nào nhìn qua mà không phiền thì đều coi là bạn, huống chi còn có người cô cảm thấy quen mắt trong đó.
Nhưng khi Ôn Hạ đứng trước bàn kia, liếc mắt một cái đảo qua đảo lại, cô liền hối hận.
Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới Lệ Trạch Xuyên lại ở đây.
Lệ Trạch Xuyên sinh ra tướng mạo đã rất đẹp, cho dù ở trong đám người, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Mắt một mí, đường kẻ như đao, giống như đầu bút lông ngược.
Anh nhuộm tóc, mái tóc màu xám tro, vuốt ngược lên, để lộ vầng trán trơn bóng, đeo chiếc vòng cổ mảnh mai trên cổ.
Hai tay tựa vào lưng ghế sô pha, vắt một chiếc chân dài lên chân kia, bộ dáng lười biếng.
Một cô gái chủ động tiến đến bắt chuyện với anh, cố tình ghé sát tai anh, anh quơ quơ viên đá trong ly rượu, không chút để ý.
Chiếc ghế sô pha màu đỏ tươi hình bán nguyệt, Ôn Hạ đang đứng cạnh lối đi, chẳng mấy chốc đã có người chú ý tới cô.
Một tên con trai đội mũ lưỡi trai nhướng mày cố ý nói: "Em gái đến đây tìm người sao?"
Ngay khi người đội mũ lưỡi trai mở miệng, mọi người gần đó đều đổ dồn ánh mắt về phía Ôn Hạ.
Lệ Trạch Xuyên cũng nhìn sang, Ôn Hạ chen qua đám người thẳng cẳng chạy đến bên cạnh Lệ Trạch Xuyên, cười nói: "Anh còn nhớ tôi không? Mấy ngày trước chúng ta có gặp nhau.
Tôi chơi xúc xắc với người ta liền thua, giờ phải đáp ứng người ta làm một việc trả nợ."
Lệ Trạch Xuyên tsk một tiếng nói: "Không phải lại đến xin add Wechat đấy chứ, mấy người các cô chơi đúng thật thiếu sáng tạo."
Ôn Hạ lắc đầu chỉ vào cái ly trong tay, trong ly rượu còn một nửa non, đựng đầy đá viên, màu sắc hẳn là rượu whisky.
Cô nói: "Cái này có thể đưa cho tôi được không?"
Lệ Trạch Xuyên không nói lời nào, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, đặt cái chén úp xuống bàn với vẻ mặt vô cảm, lộ rõ ý cự tuyệt.
Người nào đó huýt sáo hú hét ồn ào, xen lẫn vài tiếng trêu chọc: "Đại Xuyên, cậu cũng phải cho con gái nhà người ta có chút mặt mũi chứ.
Lỡ người ta bị chọc giận xấu hổ khóc thì làm sao bây giờ!"
Ôn Hạ không xấu hổ cũng không khó chịu, rất nghiêm túc nhìn Lệ Trạch Xuyên chỉ vào khóe miệng anh: "Anh uống không sạch, còn lại một chút."
Nói xong, cô bèn cúi xuống, hôn lên khóe miệng anh, hôn đến giọt rượu whisky còn sót lại.
Lúc Lệ Trạch Xuyên bị Ôn Hạ hôn, đôi mắt anh đột ngột mở to, quên cả tránh né.
Trong nháy mắt, anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên ngọn tóc của Ôn Hạ, giống như tử la lan (*), thoang thoảng, len vào phổi.
(*) Hoa tử la lan, hay còn gọi là hoa chuông tình yêu (valentine), là loài hoa đẹp nổi bật nhất trong tất cả các loài hoa cảnh trong nhà, cánh hoa mềm mượt như nhung, nhiều màu sắc rực rỡ.
Rượu whisky theo động tác của hai người tan chảy giữa môi răng, đây là lần uống rượu mạnh đầu tiên của Ôn Hạ, đúng như tưởng tượng, mạnh dữ dội.
Sau một hồi im lặng, lại có thêm một trận náo động, đập bàn đập ghế, náo nhiệt khó tin.
Ôn Hạ ngồi thẳng người trong tiếng huýt sáo ồn ào, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng vẻ mặt không có nửa phần tâm tình, mở to mắt nhìn Lệ Trạch Xuyên, gần như vô tội nói: "Mẹ em nói không được tuỳ tiện chiếm tiện nghi người khác, phải biết lễ phép.
Em vừa rồi mới hôn anh, anh có thể tùy ý đánh, hoặc có thể hôn lại em!"
Tên mũ lưỡi trai là la ó vui vẻ nhất, nhiệt tình nói: "Cô gái này thật thẳng thắn! Đại Xuyên, nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn hôn lại người ta, đằng nào cũng mang danh đấy rồi!"
Những người xung quanh cùng nhau cười đùa, hét lên: "Hôn lại đi! Hôn lại đi!"
Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm Ôn Hạ thật lâu không nói nên lời, Ôn Hạ thấy anh im lặng bèn tự nói: "Nếu anh không hôn em cũng không đánh em, thế em đi đây!" Nói xong liền theo đường cũ đi qua một đám người đi ra ngoài, cười tủm tỉm vẫy tay với Lệ Trạch Xuyên: "Sau này sẽ gặp lại, nhiếp ảnh gia."
Vẫy tay đi được một nửa, có người nắm cổ tay Ôn Hạ ra sau nói đùa: "Em gái này, nếu cô đơn quá, ở đây khắp nơi đều tìm được đàn ông!"
Ôn Hạ giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, mãnh liệt hất tay, thoát khỏi dây dưa của người nọ.
Phía sau cô là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, toàn thân chồng chéo đầy màu sắc, giống như một con vẹt.
"Con vẹt" cười xấu xa lắc lắc cái ly trong tay, nói: "Cậu ta không mời em uống rượu, keo kiệt như vậy, đi với anh, anh mời em uống rượu, làm hết tất cả!" Gã ta duỗi tay ra muốn đáp lên bả vai Ôn Hạ.
Không đợi Ôn Hạ hét toáng lên, một bóng người đột nhiên đung đưa trước mặt, người nào đó từ trên ghế sô pha đứng lên, bước chân nhảy lên bàn đi tới trước mặt "con vẹt", nắm lấy ngón tay "Con vẹt", cứ thế vặn ngược ra sau.
"Aaa..."
"Con vẹt" gầm lên vì đau, tung một cú đấm.
Người nọ tránh sang một bên, dùng chân đạp vào eo "con vẹt" khiến gã ta văng ra ngoài, hồi lâu không gượng dậy được.
Ôn Hạ chỉ nhận ra người nhảy ra giúp cô là Lệ Trạch Xuyên.
Ngay lúc đó, Ôn Hạ đột nhiên nghĩ đến một câu: "Vạn vật trên thế giới đều có thời điểm.
Sống có lúc, chết có lúc, tình yêu cũng có lúc."
Cô thực sự chân chính cảm động trước Lệ Trạch Xuyên vào thời điểm như vậy.
Trong sự hỗn loạn, anh đáp xuống mang theo ánh sáng bảo vệ cô, từ đó, thế giới của cô không còn dung nạp thêm được người khác.
"Con vẹt" lúc ngã xuống đã làm đổ nhiều chiếc bàn, những chiếc cốc những chai rượu rơi xuống đất vỡ vụn như một quả bóng.
Những vị khách xung quanh không hề hoảng loạn mà còn la hét như điên dưới ánh sáng và bóng tối của ngọn đèn phù thủy.
"Con vẹt" được một số tay đàn em nối tiếp nhau đi theo phía sau, sẵn sàng xung trận.
Lệ Trạch Xuyên giơ ngón tay về phía bọn họ, trong mắt đầy sát khí: "Nếu không đủ kỹ năng thì đừng có lên, gãy xương nào cũng không thoải mái đâu."
Những người bạn của Lệ Trạch Xuyên cùng nhau đứng lên, có hơn chục người trong số họ, số lượng hiển nhiên vượt trội.
Anh em của "con vẹt" nhìn nhau, nhưng không dám bắt đầu.
Lệ Trạch Xuyên nghiêng đầu về phía Ôn Hạ nói: "Vào trong ngồi bên cạnh tôi."
Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu, thời điểm đi ngang qua, cô nắm lấy tay áo Lệ Trạch Xuyên nói nhỏ: "Đừng đánh nhau, tay sẽ bị thương.
Anh là nhiếp ảnh gia, tay của anh rất quan trọng."
Lệ Trạch Xuyên đột nhiên rất muốn sờ đầu Ôn Hạ.
"Con vẹt" được đàn em đỡ dậy, máu mũi vẫn còn đọng lại, đứng ngồi không yên, chỉ vào Lệ Trạch Xuyên tàn nhẫn nói: "Họ Lệ kia, mày cứ chờ ông đấy!"
"Chờ mày sao?" Lệ Trạch Xuyên cười, vẻ mặt khinh thường: "Chờ mày cưỡi xe ba bánh tới tìm tao đua xe à? Lần trước đua xong, tổn thất vẫn chưa thảm sao? Răng cửa bị rụng đã nạm lại chưa? Lúc trước ở câu lạc bộ bắn cung, người nào huyên náo đòi thi với tao, cuối cùng để quả táo trên đầu sợ tới mức té đái trong quần?"
"Con vẹt" bị bóc vết sẹo nơi công cộng, sắc mặt trắng xanh, dùng nắm đấm định lao về phía trước.
Bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông đẩy ngực "con vẹt" đè gã ta lại.
Ngọn đèn phù thủy đung đưa trên người người đàn ông, hắn ta khoảng 27- 28 tuổi, bên thái dương có một vết sẹo dài, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng.
Mọi người cùng nhau nghe thấy âm thanh, có người nói nhỏ: "Quan Phong, ông chủ của Sparrow."
Quan Phong đứng giữa Lệ Trạch Xuyên và "con vẹt", cắn điếu thuốc trong miệng nhưng không châm, thong thả ung dung nói: "Đến đây uống rượu là vui rồi.
Có gì khó chịu mắng thì cứ mắng hà tất gì phải động thủ? Bàn ghế hỏng thì có thể mua lại được, xương cốt hỏng thì không thể, mọi người thấy đúng khônh?"
Quan Phong là tên lưu manh nổi tiếng ở quán bar, không ai dám phản bác lời của hắn ta.
"Con vẹt" gật đầu như củ tỏi: "Anh Phong dạy đúng.
Là chúng em bốc đồng, em xin lỗi."
Quan Phong không để ý tới gã ta, nhìn Lệ Trạch Xuyên cười nhạt: "Đã lâu không gặp, Đại Xuyên.
Hiếm khi thấy cậu tới đây, sao không nói một tiếng?"
Lệ Trạch Xuyên nhìn hắn ta, hờ hững nói: "Anh Phong còn bận rộn công việc, tôi làm sao không biết xấu hổ còn dám làm phiền." Quay đầu nhìn Ôn Hạ: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Ôn Hạ cúi đầu dưới mi mắt nhìn thoáng qua Quan Phong, Quan Phong đột nhiên nói: "Là bạn gái mới của cậu sao? Chưa thấy cậu đem tới bao giờ, đúng thật rất xinh đẹp."
Từ "mới" nói đến vô cùng rõ ràng.
Ôn Hạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Quan Phong, người nọ cũng vừa vặn rũ mắt xuống nhìn cô.
Hai mắt đối diện nhau, Ôn Hạ nhận ra Quan Phong thực ra rất ưa nhìn, chẳng qua là ánh mắt của hắn ta mang theo cỗ tà khí, không giống người đàng hoàng.
Lệ Trạch Xuyên kéo Ôn Hạ ra phía sau, nhìn Quan Phong rồi nói: "Tôi giúp cô ấy vì tôi không quen nhìn thấy một số người khoác lớp da người nhưng lại làm kẻ tiểu nhân.
Những kẻ bắt nạt con gái không được coi là đàn ông, đạo lý này anh Phong đã dạy tôi."
Quan Phong mỉm cười, ý chỉ: "Tôi dạy cậu rất nhiều, cậu đều nhớ kỹ hết."
Lệ Trạch Xuyên không nói thêm lời nào, xoay người kéo Ôn Hạ bước ra ngoài.
Editor: Vitamino.