DỊCH: MIN
Lúc ăn cơm Vương Nhược Hàm rất thích bắt chéo chân vào nhau, hai ngày trước Hoắc Kiêu đã thấy ngứa mắt rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể mạnh mẽ nói ra, dù sao thì thân phận khác nhau rồi, bạn trai làu bàu hai câu cũng không thể nói là lo chuyện bao đồng được: “Ngồi thẳng lên, đừng bắt chéo chân nữa, không tốt cho đốt sống đâu.
”
“Ồ.
” Vương Nhược Hàm cắn bánh kếp, hậm hực bỏ chân xuống, bảo cô nghiêm chỉnh ngồi ăn đúng là khó khăn, chân để thế nào cũng thấy khó chịu.
Đổi sáu bảy cái tư thế, Vương Nhược Hàm kéo ghế dựa vào bên cạnh Hoắc Kiêu, giơ chân gác lên đùi anh, cuối cùng mới thấy thoải mái.
Trên đùi bỗng thêm sức nặng, Hoắc Kiêu cúi xuống nhìn, trên đùi có một cẳng chân thon nhỏ trắng nõn, anh bất lực lắc đầu, mặc kệ cô gác lên.
“Thở dài gì đấy hả thầy Hoắc?” Vương Nhược Hàm xua xua tay.
Hoắc Kiêu nói: “Cảm thán một chút, phiền não ngọt ngào ấy mà.
”
Vương Nhược Hàm cười không khép được miệng: “Tém lại đi anh.
”
Dùng xong bữa sáng, Vương Nhược Hàm về phòng thay chiếc váy tay bồng liền thân, còn rút bớt thời gian trang điểm qua loa.
Cô bước ra ngoài, hệt như thiếu nữ nâng vạt váy lên xoay một vòng, bày xong tư thế cô hỏi Hoắc Kiêu: “Thế nào? Xinh không anh?”
Hoắc Kiêu buông điện thoại xuống, ồ lên: “Ăn diện đẹp thế hả cô Vương.
”
Vương Nhược Hàm buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa: “Phải giữ thể diện của ngài Hoắc chứ, em nói cho anh biết nhé, lần gần đây nhất em trang điểm ăn diện đàng hoàng đã là đám cưới của Chu Dĩ rồi đó.
”
“Ồ.
” Hoắc Kiêu mím môi cười, “Vậy bỏ bốn lên năm thì cũng là vì anh.
”
Vương Nhược Hàm chậc một tiếng, đánh yêu anh một cái: “Cái gì mà vì anh chứ, bớt tự sướng thôi.
”
Hoắc Kiêu thuận thế nắm lấy tay cô: “Đi thôi.
”
Vương Nhược Hàm gật đầu, khoác lên cánh tay anh: “Đi!”
Ngồi trên xe, Hoắc Kiêu hỏi cô: “Nói đi, muốn đi chỗ nào chơi? Hôm nay nghe theo em sắp xếp.
”
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ, nảy ra ý xấu, dùng giọng nói nhão nhoét nói: “Em không biết đâu, người ta cũng chẳng yêu đương gì mấy, bình thường lúc đi hẹn hò thầy Hoắc thường đi đâu nhỉ?”
Hoắc Kiêu mới không rơi vào bẫy của cô, bắt chước theo giọng điệu của cô trả lời: “Anh cũng không biết đâu, người ta cũng có yêu đương gì mấy.
”
Vương Nhược Hàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải chứ, không phải chứ.
”
Hoắc Kiêu khởi động xa, chuyển hướng vô lăng: “Vậy thì dạo phố ăn cơm xem phim đi, không được phép nói anh không có sáng kiến.
”
Vương Nhược Hàm không chịu bỏ qua: “Được thôi, ai bảo thầy Hoắc của chúng ta không yêu đương gì mấy.
”
Hoắc Kiêu cũng hết cách với cô, đến khi đợi đèn đỏ, anh dừng xe, giơ tay véo má Vương Nhược Hàm.
Vương Nhược Hàm ghét bỏ đẩy tay anh ra: “Anh cọ hết kem nền của em rồi đấy!”
“Vương Nhược Hàm.
” Hoắc Kiêu nghiêng người nhìn cô, “Đã từng có người nào nói miệng em rất gợi đòn không?”
Vương Nhược Hàm cợt nhả nói: “Chưa đâu, mọi người chỉ nói miệng em rất ngọt thôi.
”
Hoắc Kiêu sấn tới hôn một cái, còn chạm lên môi, nghiêm túc nhận xét: “Làm gì có vị ngọt đâu?”
Vương Nhược Hàm lườm anh một cái, lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm, trách móc Hoắc Kiêu nói: “Anh nhìn anh đi, son kem của em cũng bị anh cọ mất rồi.
”
Hoắc Kiêu hỏi: “Cho nên hôm nay anh không được đụng đến mặt của em đúng không?”
“Đúng.
” Vương Nhược Hàm gằn từng chữ, “Hiếm lắm mới trang điểm được một lần, chưa kịp chụp ảnh đã bị anh làm hỏng rồi.
”
“Anh xin lỗi.
”
Vương Nhược Hàm liếc anh một cái, tuy nói ngày thường Hoắc Kiêu luôn mang bộ mặt lão hồ ly âm ưu quỷ quyệt, nhưng vẻ mặt ấm ức này lại hệt như một con samyond trắng trẻo vậy, khiến người khác yêu thương thật mà, cô bắt đầu kiểm điểm lại xem vừa rồi giọng điệu của mình có hung dữ quá không.
Vương Nhược Hàm vừa đóng nắp thỏi son kem lại, khi tới ngã tư tiếp theo, cô nghiêng người hôn lên má Hoắc Kiêu.
“Vậy em hôn hôn anh.
”
Hoắc Kiêu mím môi, khóe môi cong lên: “Thế này còn được.
”
Trên đường đi, Vương Nhược Hàm nhớ tới một chuyện, hỏi Hoắc Kiêu: “Anh nói xem, nếu như lần này em không tới Thân thành, không vừa vặn gặp lại anh, liệu có phải hai ta cứ vậy mà bỏ lỡ nhau không?”
Hoắc Kiêu khựng lại, quay sang nhìn cô, khẳng định nói: “Không đâu.
”
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh đã đổi tiết với giáo viên trong khoa, sau này từ thứ 7 đến thứ hai đều rảnh, những nhân tố trước đó anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chúng ta yêu xa, không thích hợp, nhưng sau này anh lại nghĩ, Chu Dĩ còn có thể chạy đi chạy về hai nơi, hơn nữa tình cảm của cô ấy và chồng rất ổn định, vậy thì anh cũng có thể.
Khoảng cách không phải là vấn đề, huống hồ chúng ta cũng không được tính là xa.
” Hoắc Kiêu nói, “Cho nên nếu như em không tới, anh cũng sẽ đi tìm em thôi.
”
Vương Nhược Hàm cụp mắt, hai tay đan vào nhau, bỗng nhiên mất mát nói: “Lúc anh nói những câu kia với em ở đài thiên văn, em nghĩ rằng chúng ta hết thật rồi.
”
“Anh xin lỗi.
”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Không được nói những chuyện không vui nữa.
”
Hàng mày của Hoắc Kiêu giãn ra: “Ừ, không nói nữa.
”
Buổi sáng dòng người ra vào trung tâm thương mại không nhiều, hai người gọi hai cốc trà sữa, định tự tiện dạo chơi, sau đó ăn một bữa lẩu rồi buổi chiều đi xem phim.
Lúc đi ngang qua cửa hàng đồ lưu niệm, Vương Nhược Hàm kéo Hoắc Kiêu vào, cô nói với anh: “Em muốn mua cho anh một thứ.
”
Hoắc Kiêu: “Cái gì?”
Vương Nhược Hàm cười thần bí: “Một thứ mà người trẻ tuổi thường nghịch.
”
Vẻ mặt của Hoắc Kiêu bỗng trở nên kì quái.
Vương Nhược Hàm véo eo anh: “Anh đang nghĩ gì thế hả Hoắc Kiêu.
”
Hoắc Kiêu lắc đầu phủ nhận: “Anh chẳng nghĩ gì sất.
”
Vương Nhược Hàm dừng trước giá bày dây buộc tóc, cô hất cằm lên hỏi Hoắc Kiêu: “Anh có biết đây là gì không?”
Hoắc Kiêu hồn nhiên nói: “Dây buộc tóc, anh có phải là thằng ngu đâu.
”
Vương Nhược Hàm trợn mắt: “Anh chính là thằng ngu, đây không phải là dây buộc bình thường đâu, cái này là biểu tượng cho việc anh đã có bạn gái.
”
Hoắc Kiêu không hiểu: “Chỉ thế này?”
Vương Nhược Hàm chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được một chiếc dây buộc tóc màu xanh lam, ở giữa còn có một ngôi sao màu vàng, cô hỏi Hoắc Kiêu: “Cái này trông thế nào?”
Hoắc Kiêu nói: “Khá ổn, rất hợp với em.
”
Vương Nhược Hàm kéo cổ tay Hoắc Kiêu ra đo, gật đầu quyết định: “Chính là cái này.
”
Cô xếp hàng thanh toán tiền, sau đó xé túi bọc ra, lồng dây buộc tóc lên cổ tay của Hoắc Kiêu, nhìn trái ngó phải nhận xét: “Không tồi.
”
Hoắc Kiêu giơ cánh tay lên: “Cho anh đeo à?”
Vương Nhược Hàm nhướng mày nói: “Vâng.
”
Hoắc Kiêu nắm tay Vương Nhược Hàm có vẻ như muốn đi về phía trước: “Nếu như em muốn đeo vòng cặp tình nhân, chúng ta tới cửa hàng chính hãng mua sợi tốt ấy.
”
“Không phải.
” Vương Nhược Hàm kéo anh lại, giải thích, “Trên cổ tay đàn ông có đeo dây buộc tóc là minh chứng anh ta đã có bạn gái, chính là ý này, người trẻ tuổi đều như vậy cả.
Sao ngay cả điều này mà anh cũng không hiểu thế hả thầy Hoắc, chẳng hiểu tình thú gì cả, em thấy anh mới là cây nấm ấy.
”
Hoắc Kiêu cười rộ lên, gật đầu nói: “Là như vậy hả.
”
Anh kéo ngôi sao trên dây buộc tóc: “Cái này đại biểu cho việc anh có bạn gái rồi hả?”
Vương Nhược Hàm gật đầu.
Bỗng nhiên Hoắc Kiêu không ghét thứ đồ rẻ tiền và trẻ con này nữa.
Vương Nhược Hàm lại hứng thú kéo anh đi ngắm cửa hàng tiếp theo: “Chúng ta mua chút đồ trang trí cho nhà anh đi, hiện giờ em thấy nó hệt như phòng mẫu ấy.
”
Hoắc Kiêu nói: “Tùy em.
”
Anh buông tay ra, nhìn Vương Nhược Hàm đang đứng trước giá đồ so sánh.
Anh chăm chú nhìn cô, nhìn không chớp mắt, khéo miệng luông mang theo nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiêu gặp được một cô gái như vậy, trong tên của cô còn mang theo hai bộ khẩu, lắm mồm lắm miệng hơn ai hết, những lúc cãi nhau có thể khiến huyết áp của anh vọt lên cao, ước gì có thể tẩn cho cô một trận.
Nhưng cô lại khiến cho anh có thể nghĩ tới tất cả những đại từ đẹp đẽ tuyệt vời nhất.
___Đáng yêu, lương thiện, ấm áp, dũng cảm.
Cứ nhìn cô như vậy, Hoắc Kiêu nhìn lại bản thân thế nhưng anh cảm thấy có chút chột dạ, chột dạ vì không hoàn hảo, không đáng yêu, không lương thiện còn tồn tại trên người anh.
“Thầy Hoắc, anh xem cặp cốc này đáng yêu không?” Vương Nhược Hàm giơ hai tay cầm hai chiếc cốc uống nước lên, đặt ở hai bên má cho Hoắc Kiêu xem.
Thân cốc màu trắng, bên trên còn có hình hai con vật nhỏ, một chú cáo chống nạnh tức giận với một con thỏ đang toát mồ hôi hột sợ hãi.
Hoắc Kiêu cất gọn những suy nghĩ hỗn loạn của mình vừa rồi, anh gật đầu nhận xét: “Đáng yêu.
”
Vương Nhược Hàm thích cặp cốc này không buông tay nổi: “Vậy anh mua cho em đi, dùng ở trong nhà.
”
“Được.
”
Vương Nhược Hàm nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Cảm ơn thầy hoắc nhé, thầy Hoắc tuyệt quá.
”
Hoắc Kiều xoa đầu cô nói: “Không cần khách sáo.
”
Sau khi mua cốc xong, Vương Nhược Hàm tiếp tục tìm kiếm ở khu đồ phía sau.
Bỗng Hoắc Kiêu gọi cô: “Vương Nhược Hàm.
”
Vương Nhược Hàm quay đầu: “Dạ?”
“Anh đã 30 rồi.
”
Vương Nhược Hàm không biết được sao bỗng nhiên anh lại nhắc tới chuyện này: “Em biết mà, sao thế?”
“Cho nên anh nghiêm túc đấy.
”
“Nghiên túc gì cơ?”
Bọn họ đứng trước một tường toàn là gối đầu, trái phải còn có khách đến khách đi.
Bầu không khí như này không thích hợp đề đưa ra lời ước hẹn, Hoắc Kiêu khẽ thở ra một hơi, dịu dàng cười nói: “Đi chọn đi, không có gì.
”
Vương Nhược Hàm nhìn anh một cái: “Ồ.
”
Cô bước đi mấy bước, cảm giác hơi có vấn đề, rồi quay đầu lại, khoác tay Hoắc Kiêu, cô nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ anh đang lo lắng về vấn đề tuổi tác hả thầy Hoắc?”
Hoắc Kiêu còn chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục lẩm bẩm: “Vừa rồi em không nên chế giễu anh, ôi trùi, anh đừng để trong lòng mà, 30 cũng không được coi là già đâu.
”
Hoắc Kiêu phụt cười, nhéo má cô nói: “Ý anh là như vậy hả?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Làm sao em biết được anh định nói ý nào?”
Hoắc Kiêu vừa há miệng đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, anh lôi điện thoại trong túi ra, thấy điện thoại trong nhà gọi tới thì bấm nhận máy sau đó đặt bên tau.
“A lô, mẹ à.
”
Hoắc Kiêu nói hai câu với người ở đầu bên kia, sắc mặt dần trở lên nặng nề.
Vương Nhược Hàm lo lắng nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: “Không sao chứ ạ?”
Hoắc Kiêu nhìn cô lắc đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kiêu nói với cô: “Nói là huyết áp của ông nội anh bỗng nhiên tăng cao không thoải mái, anh về nhà xem thử.
”
“Sao lại cao huyết áp ạ?”
Hoắc Kiêu thở dài nói: “Cũng không nói rõ, anh đưa em về trước.
”
Vương Nhược Hàm từ chối: “Không cần đầu, anh mau đi đi.
”
Hoắc Kiêu không muốn để lại cho cô một cuộc hẹn hò không hoàn hảo, sau khi trầm ngâm anh mở lời: “Như thế này được không, em đi cùng anh, sau đó đợi anh ở trong xe, chắc sẽ nhanh thôi, anh về xem tình hình như thế nào.
”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Được, đều nghe anh.
”
Hoắc Kiêu xoa mu bàn tay cô: “Anh xin lỗi.
”
“Nói gì đấy, mau đi thôi.
”
Ông nội Hoắc không ở trong khu vực thành phố, lái xe từ trung tâm thương mại tới đó phải mất 40 phút đồng hồ.
Trên đường đi, thấy trạng thái lo lắng chuyện nhà của anh, Vương Nhược Hàm cũng không chủ động nói đến những chủ đề khác, để anh yên tâm lái xe,
Rẽ vào một ngôi biệt thự ngói đen tường trắng, xe của Hoắc Kiêu dừng ở trong vườn, từ xa đã trông thấy Lâm San đang đứng ở cửa, chẳng rõ một mình bà đi qua đi lại mất bao lâu.
Nghe thấy có tiếng xe, Lâm San ngẩng đầu lên, sải bước đi qua.
“Em đợi anh ở đây nhé, anh vào xem thế nào.
” Hoắc Kiêu nói với Vương Nhược Hàm xong, tắt máy xuống xe.
“Đến rồi hả?” Lâm San hỏi.
Hoắc Kiêu gật đầu, gọi bà: “Mẹ.
”
Cảm xúc phiền não đều hiện trên mặt, bà vẫy tay với anh, còn bản thân mình đi tới bên sườn xe: “Con mau vào đi.
”
Vương Nhược Hàm vẫn còn trong xe đấy, Hoắc Kiêu thấy vậy vội chạy lên ngăn cản: “Mẹ, mẹ làm gì đấy?”
Hoắc Kiêu oán trách với anh mấy câu: “Bố con ồn ào khiến mẹ đau cả đầu, mượn xe của con bình tĩnh một chút.
”
Hoắc Kiêu không khóa xe, Lâm San nói xong giơ tay mở cửa, anh căn bản ngăn không kịp.
Bốn mắt nhìn nhau với người ngồi bên trong, Lâm San ngây người ngay tại chỗ.
Cô gái đang ngồi cười với bà, ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào dì.
”
Hoắc Kiêu há miệng, đang sắp xếp từ ngữ để giới thiệu thân phận của Vương Nhược Hàm, chỉ thấy Lâm San hít sâu một hơi, dùng tay chỉ vào Hoắc Kiêu, giọng nói run rẩy tức giận: “Con, thằng đại nghịch bất đạo!”
Đối mặt với lời trách mắng đột ngột như vậy, Hoắc Kiêu mở to mắt, gương mặt hoảng sợ: “Con làm sao mà đại nghịch bất đạo rồi ạ?”
Vương Nhược Hàm ngồi trong xe hết nhìn trái lại nhìn phải, ngồi yên không dám lên tiếng, vẻ ngoài của cô đi ngược đời thế nào mà Hoắc Kiêu lại bị nói thành đại nghịch bất đạo hả trời?
------oOo------