DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm xách đồ về nhà, Hoắc Kiêu đã dậy thay quần áo đang tìm nước uống.
Cô đặt túi vào trong nhà: “Sao anh dậy rồi mà không gọi cho em?”
Hoắc Kiêu nói: “Anh mới dậy chưa bao lâu.”
Vương Nhược Hàm giơ tay sờ cốc nước, là nước lạnh, cô cướp lấy cốc không có anh uống tiếp nữa, xoay người đi đun ấm nước.
“Mẹ anh nấu canh gà, còn lấy thuốc cho anh nữa.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Em đến nhà anh à?”
“Vâng, em đã đến rồi, còn là năm mới nữa, anh mau ăn cơm đi.”
Hoắc Kiêu dựa lên mép bàn, nhìn cô cười: “Biết rồi.”
“À, còn nữa.” Vương Nhược Hàm rút bao lì xì trong túi ra cho Hoắc Kiêu, lúc lấy ra lại thấy có hai cái, cô ngây cả người.
Cô tìm một cái có chữ “Tuế tuế bình an” đưa cho Hoắc Kiêu: “Đây là ông trẻ cho anh.”
*Tuế tuế bình an: năm nào tuổi nào cũng bình an.
Còn một cái khác viết là “Hạnh phúc mĩ mãn” , Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ, có lẽ trước khi cô ra về bố mẹ Hoắc Kiêu đã nhét vào trong túi cô.
Hoắc Kiêu nhét bao lì xì vào tay cô, nói: “Đều cho em hết đấy, cầm lấy đi.”
Vương Nhược Hàm không đỡ nổi: “Em sao dám nhận chứ, đây là trưởng bối cho anh đấy.”
Hoắc Kiêu chẳng bận tâm: “Tiền của bố anh đều nộp hết cho mẹ anh, coi như em trải nghiệm trước một chút.”
Hàng mi của Vương Nhược Hàm một hé một cụp: “Vậy em giữ giùm anh trước nha.”
Hoắc Kiêu ngồi xuống ăn cơm, Vương Nhược Hàm ngồi cùng anh, ở một bên nghịch điện thoại.
“Ấy.” Cô cất tiếng, “Mẹ anh bảo tối nay tới nhà một bác nào của anh ấy, hỏi anh có muốn đi cùng không.”
Hoắc Kiêu xác nhận lại với cô: “Là bác cả à?”
“Hình như phải.”
“Vậy anh đi.”
“Được, thế em trả lời lại với dì.”
Hoắc Kiêu khẽ cười một tiếng.
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên: “Anh cười gì chứ?”
“Mẹ anh nói chuyện với con trai bà, sao lại cần em truyền lời chứ?”
Vương Nhược Hàm xoa mặt, lẩm bẩm nói: “Ai bảo anh hục hặc với người nhà hả.”
Hoắc Kiêu nghiêm mặt đính chính: “Không hục hặc.”
Vương Nhược Hàm thuận theo anh: “Được được được, không hục .”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Em có muốn đi cùng không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu thẳng thừng: “Không đi, chẳng quen biết ai, em ở nhà đợi anh là được rồi.”
“Được, lúc về anh mang chút đồ ăn cho em.”
Đêm qua Vương Nhược Hàm không ngủ ngon, buổi chiều quay về phòng ngủ bù.
Hai ngày nay Hoắc Kiêu không xem điện thoại, vừa mở ra đã có hơn trăm tin nhắn chưa đọc.
Anh lướt xem, không có gì đặc biệt, đại đa số đều là chúc mừng năm mới.
Trước khi ra khỏi nhà, Hoắc Kiêu nhẹ chân nhẹ tay vào phòng ngủ nhìn Vương Nhược Hàm.
Trong lòng cô đang ôm chiếc gối, là chiếc lần trước cô đến Thân thành cùng anh đi mua, hai má hồng rực lên, hệt như quét một lớp má hồng.
Hoắc Kiêu vuốt ve gương mặt cô, sau đó cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trước khi tới nhà bác cả, Hoắc Kiêu về nhà bố mẹ một chuyến.
Lúc gặp lại, Lâm San mở miệng nói: “Về rồi hả?”
Hoắc Kiêu dạ một tiếng.
“Uống canh gà chưa?”
“Uống rồi ạ.”
“Hạ sốt chưa?”
“Đỡ rồi ạ.”
Lâm San nhìn anh một cái, gọi với vào trong nhà: “Hoắc Dịch Hành, cầm thêm một chiếc khăn nữa ra đây.”
Chiếc khăn mà Hoắc Dịch Hành cầm ra đã đến trên người Hoắc Kiêu, Lâm San trách mắng anh: “Cảm cúm rồi mà không biết đường mặc nhiều thêm một chút.”
Hoắc Kiêu ngoan ngoãn quàng lên, lúc xuống lầu, anh đề nghị: “Ngồi xe con qua đó đi.”
Lâm San nói: “Lái xe bố con ấy, hôm nay ông ấy không uống rượu, lát nữa đưa con quay về.”
Hoắc Dịch Hành không vui: “Ai nói hôm nay tôi không uống rượu hả?”
“Tôi nói đấy.” Lâm San lườm ông một cái, đi lên xe trước.
Hoắc Kiêu nhìn hai người, khẽ mỉm cười, có vợ chồng tôn trọng nhau như khách, nhưng cũng có đôi vợ chồng lúc nào cũng bốp chát.
Năm nào nhà bác cả cũng bày tiệc ở nhà, bác gái cả đứng bếp, phòng khách bày hai chiếc bàn tròn lớn, một phòng người ồn ã náo nhiệt.
Hoắc Kiêu là người nhỏ nhất của tầm bọn họ, cũng chỉ còn lại mỗi anh chưa lập gia đình, đám trẻ con trong nhà đều biết bò biết nói chuyện hết rồi, vây quanh anh đòi bao lì xì, số tiền mặt trên người anh bị cướp sạch.
Bác gái cả cười khà khà nói với đám trẻ: “Đừng mải lo cướp lì xì, mau giục chủ nhỏ chóng lấy vợ nữa.”
Mọi người ào ào phụ họa.
“Đúng vậy đấy, chỉ còn lại mỗi cậu thôi.”
“Hoắc Kiêu nắm chặt đấy nha.”
“Tranh Tranh của chúng ta nói muốn có em gái rồi đó, Hoắc Kiêu chú nghe thấy chưa?”
Anh họ thấy trong cốc của anh là nước lọc, muốn rót cho anh một cốc rượu.
Hoắc Kiêu chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Lâm San nói: “Nó hơi cảm cúm, đừng để nó uống rượu.”
Anh họ vỗ vai anh: “Sao thể chất của chú kém thế, lúc nhỏ ngày đông rét mướt còn kéo anh đi bơi nữa kia mà.”
Những chú bác khác nghe anh ta nhắc tới, cũng nhớ về chuyện này: “Hoắc Hân cháu còn nói hả, lần đó em trai cháu về còn bị sốt nữa, cháu còn bị bố cháu treo lên đánh đấy.”
Đối với những chuyện ngày nhỏ, kí ức của Hoắc Kiêu rất mơ hồ, chỉ thấp thoáng nhớ được đại khái.
Có một năm Hoắc Dịch Hành ra nước ngoài học thêm, Lâm San cũng đi theo ông qua đó, gửi Hoắc Kiêu ở nhà bác cả.
Quãng thời gian ấy, anh cũng giống hệt như những đứa trẻ khác, đi theo anh họ gây họa bị đánh, sau đó khóc lóc nhận sai, đợi quên đau lại tiếp tục phá hoại.
Hồi tưởng lại, trong thời thơ ấu của anh cũng chỉ có quãng thời gian ấy tự do tự tại nhất, không có bài tập, bài thi với những cuộc thi liên miên không dứt.
Bữa cơm gần xong, Hoắc Kiêu rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu gọi điện thoại cho Vương Nhược Hàm.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng.” Đầu bên kia vang lên giọng lười biếng.
“Đừng ngủ nữa, dậy đi, còn ngủ nữa thì đêm không ngủ được đâu.”
“Vâng.”
“Lát nữa anh sẽ về.”
Vương Nhược Hàm chưa tỉnh táo hẳn, giọng nói mềm mềm dính dính: “Dạ, đợi anh đó.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Kiêu tiện tay lướt xem wechat.
Có sinh viên chúc anh năm mới vui vẻ, Hoắc Kiêu trả lời lại bằng một câu chúc phúc, kèm thêm một câu: Em tự nuôi bản thân béo mầm đồng thời cũng đừng quên chiếc luận văn gầy nhom của mình nhé.
Sinh viên kia trả lời lại bằng một icon khóc nước mũi giàn giụa, Hoắc Kiêu vui cười ra tiếng.
Nghe thấy cầu thang có tiếng bước chân, Hoắc Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Dịch Hành đang đi lên lầu.
“Cười gì đấy?”
Hoắc Kiêu nhét điện thoại vào trong túi, trả lời: “Giục sinh viên làm luận văn, còn khóc với con nữa.”
Hoắc Dịch Hành nói: “Cũng chỉ có mấy giảng viên trẻ tuổi như con dỗ dành chúng viết thôi, hồi ấy chúng ta đâu có giống thế này, ăn mắng từ đầu đến cuối, nuông chiều mãi quen, cũng không thấy có vấn đề gì.”
“Bố, thời đại khác rồi, phương pháp giáo dục cũng phải tiến bộ theo chứ.”
Hoắc Dịch Hành thở dài một tiếng: “Hôm nay Nhược Hàm tới nhà, nói với chúng ta đôi câu, sau này bố suy nghĩ, cũng tự cảnh tỉnh mình.”
Hoắc Kiêu ngước mắt nhìn ông: “Cô ấy nói gì ạ?”
Bố con hai người đứng ở giữa lối đi, mỗi người chiếm một góc, trẻ con dưới lầu đang hi ha cười đùa, dường như đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh trò chuyện với nhau như thế này.
“Kêu oan thay con, bảo chúng ta nên nhìn nhận những mặt tốt của con nhiều hơn, đừng lúc nào cũng mắng con nữa.”
Hoắc Kiêu nghi ngờ: “Cô ấy dám nói những câu như thế này với hai người sao?”
Hoắc Dịch Hành nói: “Lời thì chắc chắn không phải nói như thế, nhưng bố cảm thấy là ý này.”
Hoắc Kiêu cười cười.
“Bô ấy mà, đối với sinh viên cũng giống nhau, chỉ chọn những điều không tốt nói ra, không để lại thể diện, giúp các con tìm ra lỗi sai rồi sửa lại, nhưng không có nghĩa là bố không nhìn thấy điểm tốt của mấy đứa, ai nổi bật về mặt nào, ai có sở trường gì, bố để nhớ kỹ trong lòng.
Bố nghe bọn họ nói lúc nào bố cùng hung dữ, nhưng nghiêm khắc mới đào tạo được trò giỏi.”
Hoắc Kiêu gật đầu nói: “Con biết.”
Hoắc Dịch Hành hơi ngừng lại, mở miệng hỏi: “Có phải con đã biết chuyện gì rồi không?”
Nếu không Hoắc Kiêu sẽ không bỗng nhiên suy nghĩ lung tung như thế.
“Vâng.” Hoắc Kiêu thẳng thắn, “Đằng sau bức ảnh gia đình, con nhìn thấy rồi.
Sau này cũng nghe nói đến, trước khi mẹ sinh ra con, còn từng mang thai một đứa trẻ?”
Câu trả lời của anh gần đúng như dự đoán của Hoắc Dịch Hành, Lâm San không thích ông hút thuốc uống rượu, Hoắc Dịch Hành cũng lâu rồi không đụng tới, nhưng lúc này ông lại lên cơn thèm thuốc, cả người ngứa ngáy: “Đúng.”
Hoắc Kiêu gật đầu, không lên tiếng nữa.
“Con đừng đoán mò.” Hoắc Dịch Hành nói với anh, “Thực ra vốn cũng đặt cho con một cái tên, là mẹ con nói vẫn gọi là ‘Hoắc Kiêu’ đi, lúc mang thai con cũng tầm vào tháng chín, bố và mẹ con đều cảm thấy, có lẽ là con quay lại tìm chúng ta, không có ý gì khác nữa.”
“Mẹ con, là một người rất tích cực, bố còn nghi ngờ có phải lúc mang thai mẹ con bà ngoại con đã uống tiết gà hay không, cũng chưa từng gặp người nào háo thắng như bà ấy, cái gì cũng phải giành được hạng nhất, luôn bất mãn với chính bản thân mình.
Thế nhưng mà, lúc còn trẻ bố đã bị hấp dẫn bởi năng lượng này trên người bà ấy, bố xuất thân từ gia đình bình thường, không có hoài bão gì lớn lao, vì bà ấy luôn một lòng muốn làm nhân viên ngoại giao, bố mới thi phiên dịch, thi hai lần cũng không đậu, cho nên bố quay về trường tiếp tục học lên.
Có thể có được ngày hôm nay, thực ra là mẹ con đã đôn đốc bố.”
Hoắc Kiêu hiểu ý của ông, hé môi nói: “Con hiểu, từ nhỏ đến lớn hai người đã tốn rất nhiều công sức trên người con, vạch xuất phát của con cao hơn đại đa số người khác, bố mẹ cho con cơ hội tiếp xúc với một thế giới khác biệt từ rất sớm, trưởng thành trong nhiều nền văn hóa khoác nhau, ra nước ngoài du học con cũng chưa từng băn khoăn đến chuyện tiền nong, nếu con đã hưởng thụ những đặc quyền này, thì sẽ không trách bố mẹ.
Nhưng mà bố ơi, con là một cá nhân độc lập, không phải là một con rối được nhào nặn theo ý muốn của hai người, chẳng phải sao?”
Hoắc Dịch Hành không thể phản bác được, dùng sự im lặng để trả lời.
Mấy năm nữa ông sẽ nghỉ hưu, nhìn lại cả đời, dường như hơn nửa đời người đều ở trong trường học, trước khi tốt nghiệp tiến sỹ, Hoắc Kiêu nói sau này sẽ đi theo nghiệp giáo dục, trong lòng ông cũng ủng hộ.
Ông dẫn dắt vô số sinh viên, có người xuất sắc bước lên mây xanh, có người dần biến mất trong biển người chẳng còn tin tức gì nữa.
Hoắc Kiêu vĩnh viễn là người mà ông bỏ ra nhiều tâm huyết nhất kia.
Lúc anh vừa ra đời, Hoắc Dịch Hành và Lâm San luôn lo lắng, càng cơm áo không lo, sẽ càng nuôi ra một cậu ấm quần là áo lụa vô công rồi nghề.
Hoắc Kiêu trưởng thành trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong đám người cùng tuổi anh luôn dễ dàng đứng hàng đầu.
Cho nên người đè ép nhuệ khí của anh, gọt đẽo sự sắc nhọn của anh lại chính là đôi bố mẹ này.
Từ nhỏ Hoắc Dịch Hành đã dạy anh làm người xử lý việc cần phải mềm mỏng khiêm tốn, ông cảm thấy đây mới là dáng vẻ mà con trai nên có.
Nhưng người làm bố mẹ sẽ có quyền đặt ra quy tắc như vậy sao, tỉ mỉ đẽo gọt ra một cái khuôn, yêu cầu anh phải trưởng thành như thế, rồi tự cho rằng mình bỏ ra rất nhiều, trách anh không biết cảm thông với dụng tâm của bố mẹ.
Ôn hòa khiêm tốn đương nhiên là tốt, nhưng nếu kiêu ngạo ngang ngược thì có làm sao.
Trước kia trong vô vàn những cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, chẳng phải ông chỉ nhìn thấy một Lâm San mạnh mẽ hướng ngoại hay sao.
Con người không có dáng vẻ nên có.
Cuối cùng Hoắc Dịch Hành nói: “Luôn có người hỏi bố, thầy Hoắc à, học trò khiến ông cảm thấy tự hào nhất là ai, bố đều nói đương nhiên là con trai tôi.
Lời này không phải lấy ra để chống chế, bố luôn nghĩ như vậy đó.”
Ông nói xong thì xuống lầu luôn, Hoắc Kiêu đứng ngây người mấy giây, gãi gãi lông mày, rốt cuộc Vương Nhược Hàm đã nói nhưng gì, đúng là gặp quỷ, giáo sư Hoắc cũng biết khen người ta rồi kìa.
Lúc Hoắc Kiêu đi xuống, yến tiệc đã kết thúc, các chị dâu đang thu dọn bàn ăn.
Lâm San đi từ phòng bếp ra, cầm một chiếc cặp lồng giữ nhiệt đưa cho Hoắc Kiêu: “Thức ăn không còn nhiều, cũng không biết con bé có thích ăn không.”
Hoắc Kiêu nói: “Không sao đâu ạ.”
Lâm San xua tay: “Kêu bố con đưa con về sớm đi, Nhược Hàm đang đợi ăn đấy.”
“Mẹ.” Hoắc Kiêu gọi bà lại, ho khan một tiếng rồi nói, “Không phải ai cũng muốn trèo lên đỉnh núi, con chỉ muốn làm một người bắc cầu Kiều, điều này đối với con mà nói cũng có ý nghĩa.”
Lâm San không nhìn anh, mãi sau mới quẳng ra một câu: “Con thích làm gì thì làm.”
Bà cao giọng gọi với vào trong phòng: “Hoắc Dịch Hành, đừng ngồi nữa, mau dậy đưa con trai về nhà đi.”
Hoắc Kiêu nhìn thấy khung cảnh trước mắt, thở phào một hơi như trút được gánh nặng, khoe miệng xuất hiện một nụ cười thoải mái nhất trong mấy ngày gần đây.
------oOo------