DỊCH: MIN
Những lời này khi Vương Nhược Hàm nghe được thì hệt như câu chuyện tình cảm của đài phát thanh đêm khuya đổi canh không đổi thuốc vậy, không sản sinh ra nổi cộng hưởng, chỉ vô cảm hời hợt gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Phương Xuân Hoa bất mãn lườm cô một cái, thở dài, biết rõ cô nghe không vào, cũng không muốn tiếp tục cằn nhằn nữa.
“Rửa đào ăn chưa?”
Vương Nhược Hàm mở tủ lạnh tìm sữa chua: “Con ăn rồi.”
“Tiểu Tần biết con thích ăn giòn, cố ý chọn một hộp cứng một chút, đúng là tỉ mỉ, mẹ thấy nó còn biết cách lấy lòng con gái hơn bố nó năm đó.”
Vương Nhược Hàm đóng cửa tủ lạnh “bịch” một cái, trề mặt xuống oán than: “Lúc thì Tiểu Tần lúc thì Tiểu Hoắc, mẹ có thôi đi không, trên thế giới chỉ còn mỗi hai người đàn ông này thôi à.”
Cô bỗng nhiên nổi cáu khiến Phương Xuân Hoa giật mình: “Ôi chao ôi, sao thế hả, còn không cho nói cơ đấy?”
Vương Nhược Hàm xụ mặt: “Không được.”
Phương Xuân Hoa lấy giẻ lau lau bếp ga, lầm bẩm trong miệng: “Rốt cuộc cái tính tình này của con giống ai chứ.”
Vương Nhược Hàm bực bội nói: “Giống mẹ chứ ai, bố con dịu dàng lắm.”
Động tác của Phương Xuân Hoa giống như định dùng giẻ lau ném cô: “Cút mau, chỉ biết chọc điên mẹ con thôi.”
Phòng bếp biến thành chiến trường, Vương Nhược Hàm ngậm lấy thìa sữa chua trong miệng, chạy đi mất, lúc quay về phòng tiện thể thu đất sét được phơi khô vào trong.
Ban ngày đã ngủ đủ, lúc này cô không buồn ngủ nữa.
Sinh hoạt thường ngày của cô rất đơn điệu, lười nhác không thích vận động, không có kiên nhẫn đu phim truyền hình.
Trừ bỏ việc lướt vòng bạn bè thì chính là chơi game, thi thoảng cũng làm mấy món thủ công, ví dụ như đồ gốm sứ đất sét, thảm len gì đó.
Hồi còn đi học đầu óc của cô không thông minh cho lắm, bài tập thì nương nhờ mấy cô bạn thân cứu giúp, môn xã hội thì nhờ Chu Dĩ, môn tự nhiên thì nhờ Trịnh Diên, thi tốt nghiệp cấp ba may mắn vượt qua điểm chuẩn.
Thế nhưng con người ấy mà, sẽ luôn có một sở trường nào đó, có lẽ là ông trời muốn xin lỗi vì đã cho cô một bộ não không được nhạy bén, nên tặng cho cô một đôi tay khéo léo hơn người.
Hồi học cấp ba, Vương Nhược Hàm giúp các bạn nữ trong khối đan khăn tặng bạn trai, một học kì có thể kiếm được mấy trăm tệ, lên đại học cô còn tự học cách làm khuyên tai muốn mở tiệm trên mạng, sau đó cảm thấy vận hành rất phiền phức cho nên đã dẹp ý định này đi.
Trong những ngày tháng bị lý luận học điều dưỡng dày vò đến chết đi sống lại, cô còn cân nhắc có nên học thêm làm móng hay không.
Dùng lời của Phương Xuân Hoa nói chính là, “Tuy Vương Nhược Hàm nhà chúng ta không thành được việc lớn, nhưng tóm lại không chết đói được.”
Hai năm nay đất sét tạo hình bỗng dưng hot lên, Vương Nhược Hàm nhìn thấy trên mạng, cũng học theo mua nguyên liệu, lần đầu tiên làm thử đã rất ra hình ra dáng, sau khi phơi khô xong thành phẩm không có tì vết gì quá lớn.
Đúng dịp buổi tối không có việc gì làm, cô lấy màu đã mua ra, chuẩn bị lên màu cho mấy viên đá.
Kiểu dáng đều học theo mấy blogger trên mạng, mèo nhỏ, gấu nhỏ, heo nhỏ, ở giữa đục một lỗ nhỏ, có thể xâu thành vòng tay hoặc móc chìa khóa.
Lên màu hết một lượt, Vương Nhược Hàm rút tờ khăn giấy lau tay, đợi màu khô.
Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, gập một chân gác lên ghế, cầm điện thoại mở khóa ra xem.
Trên dòng thời gian của bạn bè có xuất hiện ảnh đại diện của Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm bấm vào, anh vừa chia sẻ một bài đăng của kênh cộng đồng, chủ đề gọi là “Khẩu ngữ hôm nay|emoji trong cuộc trò chuyện hàng ngày dùng tiếng Anh biểu đạt như thế nào? Cùng nhau học tập nhé!”
Vương Nhược Hàm nhấn vào liên kết, bên trong tràn ngập toàn là chữ cái tiếng Anh, đưa mắt nhìn vào cô chỉ nhận được mặt chữ “happy, sad, sleepy.”
Bỗng nhiên lại bị nhắc nhở bản thân mình là một đứa học dốt thêm lần nữa, Vương Nhược Hàm mím thẳng môi, bỗng nổi tính trẻ con, cô bới tung trong album tìm được một bức ảnh.
Biểu tượng cảm xúc này có đủ các phiên bản, sau khi trải qua đôi tay chế tạo khéo léo của Vương Nhược Hàm, bên cạnh người đàn ông mặc áo thể thao màu xanh lá có thêm hai hàng chữ___ “Đừng có con mẹ nó dùng tiếng Anh để hỏi đông hỏi tây, đây là Trung Quốc.”
Cô biên xong biểu tượng cảm xúc sau đó đăng lên dòng thời gian, để tránh đụng chạm đến người khác dẫno tới mâu thuẫn không đáng có, cô cài đặt quyền xem thành chỉ mình Hoắc Kiêu nhìn thấy.
Trả thù xong xuôi hả cả giận, cô úp ngược điện thoại lên bàn, ngâm nga tiếng ca tiếp tục mân mê mấy viên đá nhỏ.
*
Người đàn ông yên lặng đứng trước cửa sổ sát đất.
Ở tầng cao của khách sạn, có thể nhìn được cảnh đêm mịt mùng bên ngoài, ánh đèn điện chiếu rọi toàn thành phố.
Trong tai nghe, giọng nữ nghiêm túc lạnh lùng cuối cùng cũng nói câu kết thúc: “Không sớm nữa, con nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Kiêu xoa bóp ấn đường, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Con biết rồi, mẹ.”
Một cuộc điện thoại kéo dài sáu phút đồng hồ, liên quan tới đời sống thường ngày chỉ lác đác có mấy câu, thời gian còn lại Lâm San đều hỏi anh những vấn đề liên quan tới hội thảo lần này.
Kể một câu chuyện cười, ở trong học viên, khi thầy chủ nhiệm khoa mở cuộc họp thường kì cho mấy giáo viên bọn họ, anh còn không khẩn trương bằng khi mẹ anh gọi điện thoại tới.
Cảm cúm vẫn chưa khỏi hẳn, cổ họng anh còn khàn, thi thoảng ho hai ba tiếng, Lâm San hệt như không nghe thấy, không hỏi đến vấn đề này.
Hoắc Kiêu ngồi trên sô pha, cầm ấm nước rót thêm nước nóng vào trong cốc.
Hạng mục sáng tạo của sinh viên đã bắt đầu vận hành, có một nhóm nhỏ lập một tài khoản cộng đồng liên quan tới khẩu ngữ hàng ngày, Hoắc Kiêu cảm thấy bài viết bên trong khá thú vị, cũng giúp đỡ chia sẻ.
Anh tiện tay mở ra đọc, mới phát hiện hai phút trước Vương Nhược Hàm đã đăng một dòng trạng thái mới, không có văn bản thuyết minh, chỉ có một tấm hình.
Nhấn mở phóng to, sau khi nghiêm túc đọc hàng chữ bên trên đó, Hoắc Kiêu đen mặt, quyển sổ ghi thù trong lòng lại thêm một hàng nữa.
Người phụ nữ này là ông trời phái đến để trừng phạt anh đây mà, anh chắc chắn một lần nữa.
Hôm sau là thứ bảy, buổi chiều có chuyên gia tọa đàm, Hoắc Kiêu mượn cớ cảm cúm xin nghỉ.
Năm ngoái N đại cũng bắt đầu thực hành khóa học ngắn mùa hè, thời hạn là một tháng, trừ những bài giảng thông thường ra, học viện còn mở một tuần giao lưu học thuật một tuần, mời những chuyên gia giáp sư tới để diễn giảng.
Lâm San cũng nhận được lời mời, thứ ba tuần sau thì tới.
Vốn dĩ ngày mai anh đã có thể quay về Thân thành, giờ không thể không ở thêm một tuần nữa, Lâm San muốn dẫn anh đi gặp mấy người bạn học cũ làm bên ngoại giao của bà.
Trước mặt mẹ mình, đương nhiên Hoắc Kiêu không dám oán than, có không bằng lòng đến mấy cũng phải ngoan ngoãn nhận mệnh.
Bị ép tăng ca, cơ thể vốn có bệnh không thoải mái, anh đè nén một bụng bực tức, phiền muộn không có nơi để phát tiết.
Cả một ngày, Hoắc Kiêu nằm trên sô pha trong phòng khách, thảnh thơi giết thời gian, cầm điện thoại chơi game.
Thế nhưng vận may không tốt lắm, lúc ghép đội toàn gặp phải bạn chơi gà mờ, chiến thẳng cũng rất khó khăn.
Hoắc Kiêu kiêm đánh quá mệt mỏi, dứt khoát không tiếp tục nữa.
Anh thoát ra khỏi trò chơi quay về giao diện của wechat, trong nhóm hôm nay cực kì yên lặng.
Tốt nghiệp đại học chính quy thì học mãi cho tới tiến sĩ, sau khi về nước thì vào trường đại học để dạy học, bạn chơi thân thì chỉ có mấy người này, Hoắc Kiêu không gọi bọn họ là “Anh em” , “tử đảng” , ít nhất trong lòng anh thì vẫn chưa tới mức độ đó.
*Tử đảng: tình bạn sâu đậm.
Năm người có tuổi tác tương đương nhau, bối cảnh gia đình cũng tương tự, đều đi du học nước ngoài về, hiện tại đều có một công việc đàng hoàng, thế nhưng quan trọng nhất chính là, bọn họ đều có một đôi bố mẹ trí thức cao nghiêm khắc.
Hoắc Kiêu và mấy người bạn của mình đều lớn lên trong sự so sánh của bố mẹ họ, có lúc bọn họ trở thành “con nhà người ta” , có lúc bọn họ căm ghét mấy đứa “con nhà người ta” khác.
Lúc nhỏ đều chẳng ưa gì nhau, coi những người khác là kẻ địch giả tưởng, sau khi lớn lên tự nhiên trở thành bạn bè.
Có lẽ cũng bởi vì, bọn họ là một trong số ít những người thấu hiểu được đối phương.
Năm nay Hoắc Kiêu 30 tuổi, chức vụ hiện tại là trợ lý giáo sư ở J đại, Diệp Đồ Nam và Trình Thanh Hòa đều cùng khóa với anh, một người công ty luật một người thì ở tòa án, Hứa Lân 32, là chủ biên của công ty truyền thông chủ lưu nào đó, Tùy Nghệ nhỏ nhất, mới 28, hiện tại đang kinh doanh một trung tâm MCN.
Năm người về vẻ ngoài hay là gia thế, không nghi ngờ gì đều là thanh niên xuất sắc, đối tượng săn đón trên thị trường xem mắt.
Trong mắt người thường, lời lẽ của bọn họ không tầm thường, khí chất ưu việt, ở cùng với người như thế này, bình thường có lẽ là bàn luận mấy chuyện chính trị trong và ngoài nước, hoặc là thị trường chứng khoán chìm nổi, lúc rảnh rỗi thì tham gia buổi tụ tập cao cấp, đánh golf này nghe nhạc kịch này.
Đáng tiếc là, thực tế hoàn toàn không giống, năm ngoài tụ lại một chỗ nếu không uống rượu, lảm nhảm mấy chuyện phiền lòng trong cuộc sống gần đây, thì là mở một ván game đen, nói năng thì người này bậy hơn cả người kia, chửi người thì người này ác hơn cả người kia.
Cho nên Hoắc Kiêu thích ở chung với bọn họ, không cần để ý quá nhiều, không cần để ý đến những lễ nghi giáo dưỡng phiền phức, làm một người phổ thông dung tục là được, ít nhất sẽ không mệt mỏi.
Tùy Nghệ từng nói, nhật kí trò chuyện trong nhóm của bọn họ hoặc là đối thoại thường ngày tiện tay truyền một đoạn ra ngoài, chắc chắn mấy người này xong đời rồi, hình tượng sụp đổ như trượt từ trên dốc xuống.
Hoắc Kiêu gửi tin nhắn vào trong nhóm, hỏi có người nào ghép đôi chơi cùng anh không.
Diệp Đồ Nam trả lời bằng một tin nhắn thoại, Hoắc Kiêu mở ra, bối cảnh tạp âm chọc thẳng vào màng nhĩ, anh vội vã điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống.
Gần như Diệp Đồ Nam đang hét lên: “Kiêu à, hôm nay không đánh được đâu, bọn tôi đang uống rượu này!”
Hai giây cuối cùng còn có giọng nói của Tùy Nghệ, chẳng biết là đang nói cái gì, giọng điệu lè nhè, chắc là uống nhiều rồi.
Chẳng trách hôm nay không có ai nói chuyện, hóa ra là đang uống rượu với nhau.
Hứa Lân hỏi anh khi nào về, Hoắc Kiêu gõ chữ trả lời: Tuần sau, giáo sư Lâm tới diễn giảng, bắt tôi ngồi nghe.
Hứa Lân nói: Tôi thấy giáo sư Lâm vẫn muốn cậu đi theo con đường ngoại giao đấy.
Hoắc Kiêu: Hiểu, nhưng tôi thề chết không theo, không muốn đi nữa, tôi yêu 5G với đồ gọi ngoài.
Hứa Lân: Trong nhà là tốt nhất.
Nói được hai ba câu, Hoắc Kiêu bảo bọn họ đi uống rượu đi.
Anh một thân một mình ở Kim Lăng, vốn cho rằng không có trò vui nào, ai mà biết được chẳng bao lâu sau, niềm vui tự tìm tới cửa rồi.
Vương Nhược Hàm gửi tin nhắn tới: dd.
Hoắc Kiêu trả lời bằng một dấu hỏi chấm.
Vương Nhược Hàm: Game không?
Hoắc Kiêu nhướng mày, không vội đồng ý: “Ghép đôi?
Vương Nhược Hàm: Ừ ừ.
Hoắc Kiêu: Không dẫn nổi.
Vương Nhược Hàm: Chẳng phải tối qua thắng rồi hay sao?
Vương Nhược Hàm: Ball ball you rồi đấy.
Vương Nhược Hàm: Anh ơi, anh giai ơi, rủ lòng từ bi, cứu tôi với.
Hoắc Kiêu: ….
Hoắc Kiêu: Được rồi.
Vương Nhược Hàm: Lên!
Hoắc Kiêu đăng nhập vào trò chơi, đã nhận được lời mời từ “Hạt đậu mềm” , anh bấm vào chấp nhận sau đó vào phòng.
Một giọng nói ngọt ngào xuất hiện trong tai nghe, cố tình mang theo chút ỏn ẻn: “Chuẩn bị xong chưa thế? Vậy tôi mở nhé.”
Da gà da vịt của Hoắc Kiêu dựng đứng cả lên: “….Mở đi.”
“Được thôi.”
Năm vị trí Hoắc Kiêu đều có thể chơi, thế nhưng xếp hạng anh vẫn thích ở trung tâm hơn, nếu như gặp phải gà mờ anh còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thấy đấu sĩ ở tầng một đã bị hạ, Hoắc Kiêu thở phào một hơi.
Hôm qua là là sai lầm, sau đó anh đi sâu vào nghiên cứu những vị trí mà Vương Nhược Hàm thường dùng, phỏng đoán có lẽ cô giỏi chơi pháp sư hoặc là phụ trợ.
Hoắc Kiêu nhường pháp sư ra, lấy cho mình xạ thủ Công Tôn Ly.
Trong tai nghe, Vương Nhược Hàm ỏn ẻn hỏi: “Tôi có cần chơi Đại Kiều hỗ trợ cho anh không?”
Hoắc Kiêu ngừng lại hai giây, đè nén cảm giác không thoải mái trả lời: “Tùy cô.”
“Đúng dịp tôi mua da mới nè, đẹp không?”
Cô đang nói đến Bạch Hạc Lương mà Đại Kiều vừa ra, poster vừa tung ra đã khiến người chơi ngơ ngẩn, hóa trang của thần nữ dịu dàng thướt tha, khuynh quốc khuynh thành.
Hoắc Kiêu thuận miệng ừ một tiếng, sau khi ý thức được có vấn đề lại bắt đầu lo lắng: “Cô có biết chơi Đại Kiều không?”
Dựa theo phán đoán biểu hiện ngày hôm qua của cô, bỗng nhiên Hoắc Kiêu thấy hối hận.
Vương Nhược Hàm chậc một tiếng, bất mãn câu hỏi nghi ngờ của anh: “Đương nhiên là biết rồi, anh nhìn đây.
Tôi giết lung tung đấy!”
Hoắc Kiêu cười nhạt hai tiếng, nhưng nghi ngờ vẫn chưa mất đi.
Mở màn hai bên đều phát triển bình thường, xạ thủ bên địch là Galo, Hoắc Kiêu thành thật diệt binh, trước khi hạ được đấu sĩ và đường giữa thì không nên cương với cô.
Sau khi đi theo đấu sĩ tiến vào khu xanh lam của phe địch và giành được ưu thế, Đại Kiều của Vương Nhược Hàm vừa đi xuống đường dưới vừa nói: “Tôi đến rồi, anh có thể dẫn dụ nó ra đây.”
“Được.”
Hoắc Kiêu ngừng lại, tiếp tục mở lời: “Cái đó….Có có thể nói chuyện bình thường được không?”
Vương Nhược Hàm hỏi lại: “Anh không thích thế này à?”
Hoắc Kiêu phụt cười: “Ai nói với cô tôi thích kiểu này?”
Vương Nhược Hàm: “Chẳng phải đàn ông các anh đều thích kiểu này sao?”
Hoắc Kiêu nghiêm túc nói: “Tôi có thể thừa nhận rằng tôi không phải là đàn ông, nhưng xin cô đừng nói chuyện thế này nữa.”
Đã nói đến nước này rồi, Vương Nhược Hàm hắng giọng khôi phục lại ngữ điệu bình thường: “Tôi đây chẳng phải muốn cho anh trải nghiệm trong game tốt hơn hay sao.”
Hoắc Kiêu khịt mũi: “Tôi cảm ơn cô.”
Trong tai nghe vang lên tiếng nhau nuốt, c-rắc c-rắc, Hoắc Kiêu ngại ồn, nhăn mày hỏi: “Cô đang ăn gì đấy?”
Vương Nhược Hàm lè nhè nói: “Đào.”
Hoắc Kiêu cảm thấy kì lạ: “Sao ăn đào lại có âm thanh?”
Vương Nhược Hàm cắn thêm một miếng, cố ý phát ra âm thanh c-rắc c-rắc: “Vì nó giòn!”
Hoắc Kiêu cảm thấy không thể hiểu nối: “Tại sao lại có người thích ăn đào giòn chứ? Cứng ngắc như thế mà cũng gọi là đào à?”
Vương Nhược Hàm cứng rắn phản kích: “Nhão nhoét thì xứng chắc? Chỉ có người già 80 tuổi không còn răng nữa mới ăn đào mềm thôi.”
Tốc độ câu nói của cô cực nhanh, không đợi Hoắc Kiêu trả lời, tiếp tục hùng hổ nói: “À, à, à, xin lỗi nhá, không biết răng miệng anh không tốt, ông Hoắc ạ!”
------oOo------