Mình Yêu Nhau

Vì thấy tình hình của Khánh Vân không ổn cho lắm, Kim Duyên đã gọi điện xin mẹ ở lại với cô một đêm, còn tưởng mẹ sẽ dặn dò con gái nhớ ăn cơm, ngủ sớm các thứ, ngờ đâu mẹ nàng chỉ "ừ" một tiếng rồi cúp máy. Thôi Kim Duyên hiểu rồi, mẹ là muốn mau chóng gả quách nàng đi cho xong. Đau lòng.

- Em xuống nhà ăn cơm đi để đói đó.

Khánh Vân thò cái tay ra từ trong mền khều nhẹ vai người con gái từ nãy giờ túc trực bên cạnh mình, đến tối muộn luôn rồi.

- Chị ổn không?

Có vẻ nàng không yên tâm cho lắm, nhỏ nhẹ hỏi rồi áp tay lên trán cô, chưa có đỡ nóng một chút nào.

Mặc dù đầu óc đang hơi choáng nhưng cô vẫn gật đầu cho nàng yên tâm, nàng mặc áo vào là cô ổn rồi. Bụng Kim Duyên cũng cồn cào lên cả, nàng hơi đắn đo nhìn cô một chút rồi quyết định đi giải cứu bao tử của mình.

- Chị ở yên đây, em ăn xong lên với chị liền.

Dặn dò một câu, nàng kéo cái mền lên ngay ngắn giúp cô rồi mới rời khỏi phòng.

Khánh Vân trong này khẽ cong môi cười nhẹ, cô bệnh có tí xíu mà nàng đã phát hoảng lên rồi. Tự nhiên thấy mình có số hưởng ghê, đổ bệnh cái là được em gái xinh đẹp lo lắng cho liền.

Nhưng mà ngủ cái đã, mệt quá.

.

Lúc nàng bước xuống nhà thì chú Tuấn và dì Ngọc vẫn làm việc ở ngoài cửa tiệm, nàng cũng phân vân chả biết có nên gọi họ hay không, dù gì cũng đang ở nhà của crush mà, ngại ghê.

- Duyên xuống đó hả, chờ xíu nha, dì hâm phở cho con.

Vừa thấy nàng bước xuống, dì Ngọc vội bỏ dở chiếc áo đang sửa giữa chừng rồi chạy xuống nhà sau.

Kim Duyên ngồi ở bàn chờ một lúc đã có ngay tô phở bò thơm ngon nghi ngút khói, bụng nàng nó lại càng biểu tình đòi ăn.

- Con cảm ơn dì.

- Dì? Gọi là mẹ đi.

- Dạ?

Vừa gắp một đũa lên chưa kịp ăn mà nàng đã bị dì Ngọc làm cho hoang mang, thành ra ngơ ngác nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.

- Con là bồ của By nhà mẹ thì gọi mẹ đi cho quen.

Dì Ngọc cười hiền hậu với nàng, nói mà giận nhỏ con gái ghê, có người yêu đẹp vậy mà giấu ba mẹ.

- Dạ không phải đâu dì, con với chị Vân không có gì.

Nàng vội lắc đầu phủ nhận, giọng nói nho nhỏ pha chút ủy khuất trong đó. Thì nàng cũng muốn làm con dâu của dì lắm, mà Khánh Vân kia nhiều gái theo quá đi, ghét.

- Rõ ràng tao thấy hai đứa bây đè lên nhau mà, nói không có gì là sao?

Con mắt bà già này vẫn tỏ lắm nha, hai bạn trẻ sắp húp nhau tới nơi mà còn chối, khó tin.

- Chỉ là sự cố thôi ạ.

Kim Duyên ngại ngùng chỉ biết cười trừ. Tình ngay lý gian mà, dù nàng có giải thích thì chắc dì cũng không tin đâu nên thôi.

- Vậy con có thích con gái dì không?

Câu hỏi chí mạng thật sự, Kim Duyên ngu ngơ chẳng biết ú ớ sao luôn.

Ngẫm nghĩ một hồi nàng mới dám nói:

- Dạ con thích.

Cái đầu nàng cúi xuống, hai má đỏ e thẹn rồi lí nhí thú nhận. Không chỉ thích mà nàng còn u mê Khánh Vân nữa, mọi thứ của cô ấy đều có thể làm nàng say.

- Con thích là tốt rồi, con dâu của mẹ.

Nhận được câu trả lời thỏa mãn, dì Ngọc mỉm cười trìu mến rồi xoa đầu Kim Duyên một cái. Hê hê, sắp có dâu rồi.

***

Kim Duyên thức dậy khi trời chỉ mới tờ mờ sáng, trải qua một đêm mưa bão, không khí hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi ngày. Việc đầu tiên nàng làm đó chính là nhìn sang vợ mình, Khánh Vân vẫn cuộn tròn trong chiếc mền và ngủ say. Mà hình như thân nhiệt cô hơi nóng, nàng liền sờ lên trán xem thử.

- Sao nóng quá vậy nè? Vân, em sốt rồi.

Hai chân mày của cô Út lập tức cau lại, nàng lo lắng vuốt nhẹ gương mặt của vợ mình.

- Ưm~

Vì động chạm mà Khánh Vân cũng thức giấc nhưng đầu của cô nhức quá đi, mi mắt thì nặng trĩu mở lên không hết.

- Vợ bị bệnh rồi.

Nàng đau lòng ôm lấy cô vào vòng tay, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt.

- Em không sao đâu mà, đừng lo.

Nói vậy thôi chứ giọng cô yếu xìu luôn rồi kìa, mái đầu lại dụi vào lòng ngực nàng nũng nịu.

Kim Duyên thở dài, tay xoa xoa tóc vợ, để cô gối đầu lên cánh tay mình rồi thủ thỉ:

- Ngủ một xíu nữa đi, trời sáng Duyên sẽ đi mua thuốc cho em.

Dỗ dành xong, nàng cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mềm mại của Khánh Vân, xúc cảm ấm áp khiến cho nàng thoải mái vô cùng.

***

Giấc mộng đẹp chợt tan biến, tâm trí Khánh Vân bây giờ chỉ còn lại một khoảng mơ hồ. Cô khẽ nhíu mi mắt vì ánh sáng tràn vào, sáng rồi sao? Thế mà tại sao cảm giác mềm mại và ngọt ngào trên đôi môi vẫn còn đó?

Rốt cuộc cô cũng có thể mở mắt ra, ngay lập tức đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Kim Duyên đang cận kề mình. Nàng đang chăm chú nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt, hơi thở của cả hai đang hòa lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh đầy ngượng ngùng như cũng dễ chịu.

- Chị đỡ nóng rồi.

Kim Duyên đặt tay lên trán cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười, hai má tự dưng lại đỏ lên.

Thật ra lúc nãy khi cô còn ngủ, nàng đã lén hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, cũng may là dừng lại kịp.

- Chị muốn ôm em.

Khánh Vân chớp chớp mắt, dường như có gì đó thôi thúc, cô không nghĩ ngợi mà bất ngờ choàng tay ôm lấy nàng và kéo vào lòng ngực mình.

Cảm giác này thân thuộc quá, giống như là cô đã từng trải qua rồi. Nhưng khi nào thì lại không rõ, Khánh Vân không tài nào xác định được. Cơ thể mềm mại, mùi hoa oải hương dịu nhẹ, tất cả quấn lấy tâm trí Khánh Vân khiến cô mê đắm.

Ở trong lòng Khánh Vân, Kim Duyên được bảo bọc bởi vòng tay vững chải, nàng còn có thể nghe được nhịp tim của cô một cách rõ ràng. Thật lạ mà cũng thật quen, ấm quá.

- Duyên này, hình như trước đây chúng ta đã từng gặp nhau... từ rất lâu.

Cô xoa lấy mái tóc suông mềm của nàng, bâng khuâng nói. Lúc này cô ngờ ngợ đến lời nói của người thầy bói vào tháng trước, có lẽ là ông ta nói đúng.

- Hửm?

Kim Duyên ngước đầu lên nhìn cô, mặt nàng ngây ra vì khó hiểu.

Rồi Khánh Vân chỉ mỉm cười, cô lại áp đầu nàng vào bờ ngực mình, tay tiếp tục xoa vuốt từng sợi tóc. Chưa từng có một người con gái nào mang đến cho cô cảm giác đặc biệt này, Khánh Vân muốn giữ Kim Duyên ở bên cạnh mình.

- Dậy thôi, giúp chị tắm đi.

Nằm ôm nhau như vậy cũng đủ rồi, cô mới nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

Tuy có chút không đành lòng nhưng Kim Duyên cũng phải rời ra, nàng cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Ủa mà Khánh Vân vừa nói cái gì? Giúp cô tắm hả? Làm liền, làm liền.

.

Sáng hôm nay Khánh Vân cảm thấy khỏe hơn rồi nên có thể đi tới lui trong nhà, vậy mà Kim Duyên vẫn cứ lo, cứ bám sát lấy cô thôi. Bây giờ cả hai đang ngồi ăn sáng ở trong bếp, là món bún bò do chính tay ba cô nấu, rất ngon.

- Chị ăn nhiều lên đi.

Kim Duyên gắp cho cô một miếng thịt từ trong tô của mình, mới bệnh có một ngày mà nhìn Khánh Vân ốm như que tăm vậy, thương quá đi.

- Em ăn đi, đừng có lo cho chị mà.

Thấy Kim Duyên lo cho mình trong lòng cô như nở hoa, thích thật.

- Phải đó con, cứ ăn đi, By nó lớn rồi mà.

Ba cô từ nhà trên đi xuống, ngang qua đôi trẻ liền vui vẻ cười nói sau đó đi tới bếp, chú Tuấn lấy ra một đĩa thịt bò rồi để trước mặt nàng:

- Ăn thêm đi con.

- Dạ con cảm ơn chú nhưng mà hơi nhiều rồi.

Khánh Vân thấy liền phồng má, cô hơi ganh tị nha, chưa gì mà ba đã cưng "con dâu" hơn con gái rượu rồi.

Sau khi ăn xong, Khánh Vân uống thuốc rồi lên giúp mẹ sửa đồ, công việc nhiều quá cô không làm sẽ không xong. Kim Duyên thì ngồi kế bên chăm chú nhìn chị đẹp gái làm việc, lúc Khánh Vân tập trung thật quyến rũ biết bao. Tự dưng nàng lại tưởng tượng đến viễn cảnh sau này cô sẽ may đồ cho con của cả hai, thật là ngọt ngào quá.

- Sao vậy em?

Tự nhiên Kim Duyên cứ ngồi nhìn tay cô mà cười cười, cái mặt nhìn phởn chịu không nổi luôn.

- Chị ơi em hỏi cái này nha?

Nàng tựa đầu vào cánh tay cô, cặp mắt tròn xoe chớp chớp.

- Em hỏi đi.

- Chị thích bé trai hay bé gái dọ? Duyên sinh cho chị.

Hai mắt nàng long lanh chờ đợi, vẫn ôm lấy tay cô rồi cọ cọ má vào bờ vai chị đẹp. Tầm này thì liêm sỉ gì nữa, vứt xuống ruộng đi, có chồng quan trọng hơn.

Khánh Vân bị ngạc nhiên, hoang mang, suýt bật ngửa với câu hỏi của nàng, trong vài giây cô vẫn im thin thít. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, cô dịu dàng ôm lấy vai nàng rồi ghé sát vào tai nói nhỏ:

- Con gái, sinh hai bé nhé? - Nói xong còn nháy mắt.

Có nghe lầm không? Kim Duyên nhất thời không tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn chị gái quăng thính mình xong thì vẫn bình thản đơm tiếp hàng cúc áo.

Nàng được cô nâng lên tận chín tầng mây, tâm trí lâng lâng khó tả. Vậy là Khánh Vân đồng ý cưới nàng làm vợ hả? Thiệt hông? Sắp có chồng rồi... sướng quá!
2

Hoàn thành xong cái áo, Khánh Vân dang tay đón nàng vào lòng, để mái đầu nhỏ nhắn áp lên ngực trái của mình rồi nâng niu hôn xuống suối tóc mềm mượt. Giờ thì cô tin vào lời thầy bói rồi, Kim Duyên chính là định mệnh của cuộc đời Khánh Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui