–Quang Hạo————————–
Tôi nghĩ mình đã mơ. Mơ một giấc mơ về cô gái ở Plaza hôm nọ. Bởi vì ánh nhìn đó rõ ràng là của cô ấy. Còn lại thì đều khác hẳn.
Điều kéo tôi lại chính là cảm giác đau rát bỏng còn đọng lại trên má. Có lẽ cô ấy đã dùng hết sức mình mà tát vào mặt tôi. Chà, cô gái ấy dữ dội quá! Thú vị thật!
Phải mất tới mười phút tôi mới định hướng được tinh thần và rời khỏi quán bar ngày hôm đó.
Và đến ngày hôm nay, tôi quyết định sẽ đi tìm gặp cô!
Tôi hỏi người bảo vệ và ông ta trả lời đã hết ca của cô gái đó từ sáng nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy cô ở dãy sách, ngày nào cô cũng ở đó đọc tới khuya. Tôi mỉm cười, cô gái dữ dội của tôi thích sách sao?
Rảo bước đến đó, tôi bắt gặp cô ngồi dưới nền đất, lưng dựa vào cột trụ sơn màu kem, chân duỗi dài, sách để trong lòng, vẫn chiếc áo phông đồng phục in logo Plaza, vẫn chiếc quần bò bạc thếch tinh quái, tóc buộc cao nhí nhảnh, nhưng cô đang chìm đi trong thế giới sách. Ánh mắt cô điềm nhiên thanh thản như đang thưởng thức điều tuyệt dịu bình yên nhất của cuộc sống… Cô giống như một cô gái nhỏ với những dòng chữ trong trang truyện thần thoại đầy mê hoặc…
Lạ lùng thay, lần nào tôi cũng bị ánh mắt cô ám ảnh. Từ một ánh nhìn sợ hãi của một con thú bị thương, từ một ánh nhìn giận dữ trong quán bar, và bây giờ là cả sự bình yên tuyệt đối trong đáy mắt cô… Như một mặt hồ không gợn sóng, bình lặng như một chiếc gương soi, đôi mắt ấy không hề xao động…
- Em nhớ tôi chứ?- tôi mở lời, đánh thức cô khỏi thế giới riêng.
Em ngước mắt lên nhìn tôi. Đôi lông mày hơi nhíu lại như đang cố lục trí nhớ mình.
- Anh…- giọng nói của em lần đầu tôi được nghe trực tiếp – là người đã giúp tôi hôm trước ở đây… và… cả ở quán bar…
- Tôi xin lỗi.- tôi vội nói – tôi đã quá thất lễ.
Em đứng dậy, mỉm cười:
- Không sao đâu. Anh đã giúp tôi nên chuyện đó coi như xí xóa. Vậy… bây giờ chúng ta làm quen, được chứ? Anh tên là…?
- Quang Hạo.- Tôi nhanh nhẹn trả lời em.
- Còn tôi là Thanh Diên.- em nói- tôi làm ở quầy thanh toán.
Tôi không thể nào liên hệ được với một Thanh Diên sợ hãi vào lần đầu tiên gặp em, một Thanh Diên bốc lửa, với một Thanh Diên hiền dịu đến ngỡ ngàng, đầy vị tha. Em lạ lùng quá khiến tôi theo không kịp.
Và tôi đã biết tên em như thế. Thanh Diên, cái tên nghe lạ như chính tính cách của em. Và cũng giống như phong cách của em, cái tên Thanh Diên cũng ám ảnh tôi không sao dứt…
Hôm đó, tôi cố tình đợi cho đến khi em về, chạy song song chiếc mui trần cạnh em khi Thanh Diên đang bước bộ trên quảng trường.
- Em cho phép tôi đưa em về nhà nhé Thanh Diên? – tôi hỏi, nở một nụ cười quyến rũ hòng mê hoặc em, mọi cô gái tôi gặp đều từng đổ gục trước nụ cười này.
Nhưng riêng em lại lắc đầu:
- Không cần đâu.- em mỉm cười xã giao – tôi không muốn làm phiền anh. Tôi đi xe buýt về được mà.- dứt lời em rảo bước lên phía trước, tỏ rõ thái độ là chẳng còn chuyện gì để nói với tôi cả. Nhưng tôi thì đâu có chuyện thả em đi dễ dàng thế, tôi nhấn ga và chặn bước đường của em rồi mới lại giật mình, hình như tôi lại thô lỗ nữa rồi! Tôi xuống xe, cúi đầu nhún chân giả như một vị bá tước mời một công nương khiêu vũ rồi nói:
- Tôi có vinh hạnh đưa em về nhà được chứ?
Em nhìn tôi. Rồi em bật cười. Tôi cũng cười theo. Tiếp đó, một lần nữa, em lên xe tôi…
Lần này, tôi để gió thổi tung mái tóc em, không bật mui che như trước. Mái tóc cao buộc lỏng của em chẳng mấy chốc mà bị gió thổi tung dây buộc, tóc em phấp phới màu nâu nhẹ. Một tay Thanh Diên đưa ra ngoài xe, lòng bàn tay mở rộng để đón nhận làn gió luồn qua kẽ tay, em thích thú cười vang.
- Đứng dậy đi! Vui lắm!- tôi gợi ý, em nhìn tôi thăm dò, tôi gật đầu trấn an. Đến lúc đó, Thanh Diên mới dũng cảm bám vào kính chắn trước mặt, dần dần thẳng gối đứng dậy. Ban đầu, em hơi lo sợ, nhút nhát dụt dè như một chú thỏ con, nhưng sau đó, em mạnh dạn hẳn và cười khanh khách vui sướng…
Đến nhà em, tôi xuống mở cửa xe cho em bước ra rồi hôn lên bàn tay em:
- Cảm ơn em, Thanh Diên- tôi nói. Em rụt tay lại vì bất ngờ:
- Vì sao?
- Vì đã cho tôi cơ hội nghe được tiếng cười của em.
Thanh Diên nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt to của em ngơ ngác như không hiểu, chắc chắn trong lòng em giờ đang dấy lên câu hỏi tôi tại sao. Nhưng cuối cùng em kìm câu hỏi đó lại:
- Ừm… cảm ơn anh. Tôi lên nhà đây.
Em quay lưng và bước. Tôi nhìn theo đến tận khi bóng em biến mất trong thang máy. Lạ lùng chưa, tại sao tôi lại cảm thấy lưu luyến em đến thế?
Tôi trở vào xe, nhận ra một cuốn sách em bỏ quên trên ghế, lật vài trang sách, tôi thấy một tấm ảnh kẹp trong đó. Tấm ảnh một chàng trai. Gã trông bảnh bao và cười rất tươi, chắc là người yêu của em. Tôi chợt thấy ghét gã không tả!!!
Nhưng chẳng sao cả, tôi sẽ giành Thanh Diên từ tay hắn!! Tôi sẽ biến em thành của tôi! Từ giờ phút này!!!
——————Thanh Diên——————-
Đàn ông thích nhất trò giành giật, cướp đoạt và cảm giác chiến thắng. Quang Hạo là đàn ông. Tất nhiên anh ta thích điều đó.
Lẽ dĩ nhiên tôi chưa có bạn trai. Tôi cố tình để cuốn sách lại đó để anh ta có hứng thú hơn với công cuộc chinh phục trái tim tôi. Quang Hạo là một đại gia, một kẻ hiếu thắng, tất nhiên anh ta thích thử thách, nhất là anh ta sẽ thích thú với việc chiến thắng một thằng đàn ông khác trong công cuộc giành trái tim phụ nữ. Đó là điều tiên quyết để anh ta thấy hứng thú với việc này! Lấy một ví dụ đơn giản, tại sao những ấn phẩm đầu tiên của các cuốn sách đều rất giá trị? Lẽ đơn giản vì có nhiều kẻ săn đuổi nó!
—————Quang Hạo——————
Ngay sáng hôm ấy, tôi gọi điện cho cửa hàng hoa tặng em 100 bông hồng. Đã là phụ nữ, ai cũng thích hoa hồng. Cho dù cô gái của tôi có đặc biệt và đa dạng thế nào, em cũng vẫn là phụ nữ.
Trong tấm thiệp kèm hoa, tôi có ghi : ” Liệu tôi có thể cùng em ăn bữa tối nay?”
Tôi chẳng thể đoán trước câu trả lời của em, theo lẽ thường, phụ nữ sẽ bị xiêu lòng 100 bông hồng đầy lãng mạn như thế. Nhưng em lại là cô gái đặc biệt của tôi, chẳng phải ngay tối qua em đã miễn nhiễm với nụ cười quyến rũ của tôi đó sao?…
Ngồi phỏng đoán một hồi, tôi mới chợt nhớ ra chưa cho em cách liên lạc với mình. Vậy là, tôi vội vã rời công ti đến nơi em làm.
Trước lúc đó, tôi vội vã tới cửa hàng Gucci, mua một bộ váy, miêu tả hình dáng em theo trí nhớ mình cho nhân viên để họ chọn cho phù hợp. Nhận bộ váy, tôi mỉm cười hài lòng rồi lái đến Plaza.
Em đang ở vị trí nhân viên thanh toán như thường lệ, hôm nay em đội một chiếc mũ lưỡi trai tăng thêm phần năng động và không quên mỉm cười với khách hàng.
- Em đồng ý với tôi chứ?- tôi tiến tới, hỏi em hấp tấp vì hồi hộp. Thanh Diên mở to mắt nhìn tôi, ha ha, tôi lại làm em bất ngờ rồi.
- Tôi… anh không phải đi làm sao?
- Em đồng ý chứ? – em muốn đổi chủ đề nhưng tôi không đồng tình.
- Tôi… bận làm.- em lấp liếm.
- Em đang làm đó thôi, làm gì có ai làm hai ca trong cùng một ngày đâu.- tôi nắm thóp em rồi. Thanh Diên bối rối nhìn lại tôi.
- Em không thể cho tôi một ân huệ sao? – tôi nhìn Thanh Diên, ánh mắt cầu khẩn mong em mủi lòng. Em bất ngờ tránh né ánh mắt tôi, a ha, hóa ra em không phải sắt đá như tôi vẫn tưởng.
- Mấy… giờ?- em hỏi khẽ, như sợ rằng lời em nói sẽ lọt vào tai người đồng nghiệp ở phía bên kia quầy.
Tôi hí hửng trả lời rồi đặt chiếc hộp nhãn hàng Gucci trước mặt em. Thanh Diên ngây thơ hỏi:
- Anh muốn thanh toán hả? Vui lòng đưa cho tôi thẻ tín dụng của anh.
Tôi lắc đầu, cười xòa:
- Không, cái này không phải anh mua ở đây. Anh mua để giành tặng em.- tôi cố tình bỏ sự ngọt ngào vào giọng nói mình.
- Tặng… tôi?
- Hãy vì tôi mà mặc nó nhé? – tôi không nhận câu trả lời từ phía em, nhìn đồng hồ, giả đò là muộn giờ làm rồi bước vội đi. Thanh Diên có gọi tôi lại nhưng tôi cũng không dừng bước, tôi biết em định bảo tôi mang bộ váy về, nhưng tôi đâu thể cho em làm thế được.
Cô gái của anh, đêm nay hãy vì anh nhé…
Thanh Diên—————-
Váy ư? Anh chàng này đúng là đại gia nên rất thích tặng đồ. Bộ này đắt tiền đây. Tôi nhẩm tính cái giá rồi cười thầm. Có mặc rồi bán đi cũng được khối tiền, tội gì không nhận? vừa nãy gọi anh ta chỉ giả đò thánh thiện một tí.
Ăn tối? Hoa hồng? Thường quá! Có lẽ anh ta đã làm thế với cả trăm phụ nữ rồi! Tôi phải là người đặc biệt mới được!
Chính vì vậy, vào buổi tối, tôi quyết định mặc chiếc váy, đi guốc nhưng không đến chỗ hẹn cùng anh ta mà tìm đến một người quen và nhờ anh ta giúp tôi…
——Quang Hạo—————–
Em đã không đến.
Em đã cho tôi leo cây.
Em là cô gái đầu tiên cho tôi leo cây!
Cay cú có! Giận hờn có!
Em thật quá đáng với tôi!
Em đang làm kiêu với tôi sao? Tôi không đủ sức quyến rũ với em sao?
Quang Hạo này chưa bao giờ muốn có cô gái nào mà lại không có được cả!!
Tôi bực tức vào xe lái thẳng đến nhà em. Phải! Nhà em! Em đang làm tôi sôi máu lên! Em phải cho tôi lí do! Tôi phải làm cho rõ chuyện này!!!!
Xe lướt rất nhanh trên đường rồi chậm dần, tâm trí tôi cũng dần tỉnh lại, cơn giận phừng phừng không trụ được lâu… Em đúng là Thanh Diên của tôi… Ngay từ đầu, tôi đã gây ấn tượng xấu cho em. Chắc hẳn em đã hàng trăm lần thấy tôi dẫn các tình nhân đi mua sắm, lại còn lần ở quán bar, còn cả việc ép buộc em đi ăn tối với tôi. Chợt tôi thấy mình đã hành động vô lí và chẳng lịch lãm với em chút nào. Tại sao đối với riêng em tôi lại mất tự chủ như thế?
Tôi đã tới tòa chung cư. Ánh đèn điện hầu như đã tắt hết, giờ đã về khuya. Tôi băn khoăn không biết có nên đến gặp em vào lúc này…
Ánh mắt tôi hơi nheo lại, quan sát đôi trai gái ngồi trên thành hồ của đài phun nước. Cô gái ngồi hẳn trong lòng chàng trai, cánh tay quàng qua cổ anh chàng, còn hắn ta thì đang ôm trọn lấy cô gái. Họ đang hôn nhau…
Bộ váy đó!!!! Tôi giật mình sửng sốt! Chính bộ váy đó! Bộ váy mà tôi đã tặng Thanh Diên!
Sự ghen tuông thiêu rụi tâm trí tôi, tôi nhảy khỏi xe, hùng hổ tiến tới phía đài phun nước. Hai người họ không để ý mấy vì mải thân mật với nhau. Tôi túm tay em giật khỏi vòng tay hắn, rồi nện cho hắn một cú đấm vào mặt. Chẳng mấy chốc mà mắt hắn thâm tím lên đến thảm hại. Còn em thì hét lên kinh hoàng! Em cố giật tay mình khỏi cái xiết tay chặt cứng của tôi nhưng không thể, em quắc mắt nhìn tôi đầy hận thù, đôi mắt vương đầy nước, những giọt nước mắt em lăn dài long lanh không tả xiết. Ngay lúc này đây, trong lòng tôi chỉ nổi lên ham muốn hôn em đến cháy bỏng!
Ngay lúc đó, em nện gót guốc nhọn hoắt vào chân tôi. Tôi bàng hoàng vì đau và lỡ tay buông em ra. Thanh Diên vội vã tới bên hắn, hỏi han, lo lắng, nước mắt em càng lăn sợ hãi hơn. Em dìu hắn đứng dậy, quắc mắt nhìn tôi lần cuối rồi dìu hắn vào tòa nhà, tiến thẳng tới thang máy, lên căn hộ của em…
Năm phút sau, tôi thấy đèn một căn hộ duy nhất bật sáng. Chắc chắn đó là nhà em! Tôi đứng đợi gã thanh niên đó trở ra để trị hắn tiếp!
Và… nửa tiếng sau… đèn căn hộ tắt phụt… cả đêm sương giá tôi đứng đợi… không có gã nào với đôi mắt bầm tím bước ra từ tòa nhà cả…
—————–Thanh Diên—————-
- Đau lắm không?- tôi chấm chấm thuốc đỏ cho gã trai đang nằm rên la trên ghế sofa, đôi mắt gã mơ màng như đang mường tượng về điều gì tuyệt vời lắm…:
- Chàng đàn ông quá!- gã chợt rú rít lên, ngồi bật dậy khỏi ghế.- Thanh Diên, bà có phúc thật đấy!
- PHúc hả?- tôi hỏi, cười bỡn cợt – anh ta vừa túm đỏ tay tôi lên đây nè, ông có chắc đây là phúc không đấy?
- Chàng mạnh mẽ, đầy thú tính như thế, còn không phải phúc thì là cái gì? – rồi gã thở dài, tay đưa lên chống cằm, mắt chớp chớp – giá như tôi cũng tìm được một chàng như thế…- gã quay ngoắt sang hỏi tôi, mắt sáng lên – không biết chàng có khoái tôi không nhỉ?
- Không đâu. – tôi lắc đầu – đảm bảo đấy. “Chàng” của ông chỉ thích con gái thôi, và còn phải là chân dài nữa, ông không thấy tôi phải lao tâm khổ tứ thế nào đây hả? – rồi tôi cười, nhìn dáng bộ điệu đà và cả khuôn mặt xinh đẹp của Paul, tôi không thể chỉ giữ ý nghĩ này trong đầu – nhưng nếu ông là con gái, chắc hắn đổ thật! Ông đẹp quá mà!